Cái mà em thích nhất (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đúng vậy!" Kim Taehyung khẽ giật mình, chẳng lẽ những người này luôn cho rằng anh không thích con gái, mà là thích con trai sao.

Ha ha, nếu trên thế giới này có nhiều đàn ông thích đàn ông như thế, vậy thì dân số thế giới sẽ không ngừng giảm xuống, và dần dần sẽ bị hủy diệt.

Bà Kim thở dài nhẹ nhõm một hơi, là nữ thì tốt: "Vậy con mang nó đi đi, mẹ đã đưa nó đi tiêm vắcxin phòng bệnh rồi, nếu có rảnh thì tắm rửa sạch sẽ cho nó. Mà thôi, nhìn con như vậy, cũng không giống như người sẽ tắm rửa cho nó, chờ một lát nữa, để ông Ngô đi cùng với con đi."

Ông Ngô là người chăm sóc chó và rất trung thành với Kim gia.

Bà Kim nghĩ về sau bà còn có thể hỏi ông Ngô một chút, con trai bà mang theo con chó này đi gặp ai, phải để nó thông minh hơn, biết lấy lòng cô chủ nhiều hơn.

Han Sokyung vừa về đến nhà họ Jung thì đã nhận được một cuộc điện thoại, là người phụ trách sắp xếp buổi họp lớp cho các bạn học cấp ba biết được cô đã trở về nước, nên đã cố ý gọi điện để thông báo mời cô đến tham dự.

"Xin lỗi, tôi không thể đến được." Han Sokyung trực tiếp từ chối, trong nguyên tác, quả thật có một cuộc hội ngộ bạn học cấp ba như vậy.

Những người đó rõ ràng biết nguyên chủ đang ở đó, vậy mà còn cố ý nói lời xúc phạm vũ nhục nguyên chủ, thật làm cho người ta chán ghét. Một thân phận chuyển biến, khiến cho thái độ của những người đó cũng thay đổi. Điều này cũng đúng, bản thân nguyên chủ vốn là học sinh của trường cấp ba quý tộc, những người đó đã quen với việc nghênh đón người giàu và làm khó những người nghèo. Nguyên chủ sẽ đi, nhưng cô sẽ không đi. Đã biết rõ mình sẽ bị mọi người chế giễu mà còn cố tình muốn đi, vậy thì cô chính là kẻ ngốc. Bữa tiệc hội tụ cấp ba này cũng không có gì tốt để vả mặt. Mỗi lần đọc tiểu thuyết, bao giờ cũng có một buổi họp mặt cấp ba, họp đại học.

Điều cô khó chịu nhất chính là những người này có thể sẽ tát vào mặt cô, nhưng dù sao cũng đã đọc nhiều rồi nên cô cũng không có cảm giác gì, tốt hơn hết là nên ở nhà nghỉ ngơi.

"Bởi vì thân phận sao?" Người phụ trách bữa tiệc là cựu lớp trưởng Hwang Miyeon, trước đây cô ấy rất không thích Han Sokyung, gia thế tốt, lớn lên xinh đẹp, thành tích ưu tú.

"Ai, cô sợ cái gì, chúng ta sẽ không chê cười cô. Đây không phải là chuyện cô có thể quyết định, đến đây đi. Không cô còn là minh tinh sao? Không chừng còn có thể lấy thêm vài cái đại ngôn." Hwang Miyeon cười khẽ, nhìn móng tay màu đỏ tươi, chắc hẳn là bây giờ Han Sokyung không có nhiều tiền để mua đồ sơn móng tay như của cô đi.

Chậc chậc, tính ra hiện tại cô ta cũng là ngôi sao có chút danh tiếng đi, thì cũng có thể thế nào, không chừng cô ta đã ngủ với không ít nam nhân rồi, đã không còn là nữ thần thuần khiết lạnh lùng trong lòng đàn ông nữa rồi.

"Chỉ là tôi không muốn bị các cô cười nhạo mà thôi." Khóe môi Han Sokyung khẽ giật, hiện lên một tia lạnh lẽo, cô nghe ra giọng điệu khinh thường trong lời nói của đối phương.

Sau khi nói xong Han Sokyung liền cúp điện thoại, không muốn lãng phí thời gian với người bên kia.
Hwang Miyeon cắn môi, bất mãn, hừ lạnh một tiếng, Han Sokyung còn tưởng cô ta là thiên kim tiểu thư cao quý lạnh lùng sao, dù sao cũng chỉ là một cái giày rách không biết đã bị bao nhiều nam nhân chà đạp qua, kiêu ngạo cái gì chứ. Không muốn tham gia? Cô ta cho rằng mình không tham gia thì sẽ không bị mất mặt sao?

"Lại đây, để cho anh con kéo lên đi." Mẹ Jung vừa ra ngoài đã nhìn thấy con gái kéo đang hành lý về nhà, liền nói với Jung Ho Seok ở bên cạnh.

Jung Ho Seok đã cố ý xử lý công việc thật nhanh chóng để trở về nhà thật sớm, em gái anh mới về nhà, người anh trai như anh cũng phải ở bên cạnh cô nhiều hơn. Chỉ là anh vừa mới duỗi tay ra, đã bị người khác đoạt lấy.

"Nào, để anh trai giúp em" Jung Hyun không biết từ góc nào chui ra, cười kéo hành lý trong tay Han Sokyung: "Em có thích loại hoa nào hay không, hôm nào anh sẽ tìm một chỗ rồi tự mình trồng cho em."

"Jung Hyun!" Jung Ho Seok thầm nghĩ đó là em gái ruột của anh.

"Anh cả." Jung Hyun mỉm cười nhìn về phía Jung Ho Seok: "Sokyung là em họ của em, đây là điều em nên làm."

Jung Ho Seok bỗng nhiên muốn đẩy Jung Hyun ra, anh còn chưa được bồi dưỡng tình cảm với em gái của mình đâu, tên Jung Hyun này đã chạy tới, sao lại không chạy tới đánh nhau với đứa anh sinh đôi Jung Hyung của nó đi, suốt ngày chỉ biết chạy qua đây.

Mẹ Jung gật đầu, nhẹ nhàng vỗ tay Han Sokyung: "Mẹ thấy cái cây ở trong căn hộ của con rồi, là xương rồng sao? "

"Đúng ạ." Han Sokyung trả lời, nhà họ Jung hòa hợp hơn cô nghĩ: "Chúng đều chịu hạn rất tốt."

"Đó là do em thường xuyên ở bên ngoài, nên chỉ có thể trồng loại hoa này, không sao cả, em thích loài hoa nào thì cứ nói, anh sẽ trồng cho em." Jung Hyun mở miệng cướp lời Jung Ho Seok trước, sau đó, anh bị Jung Ho Seok đá một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro