Tình nghĩa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà họ Jung cũng không cố tình che giấu sự tồn tại của Han Sokyung, năm đó bọn họ đã lập bia tượng cho đứa bé đã chết kia. Bây giờ, tấm bia đó cũng chưa được gỡ bỏ, chỉ cần đổi tên là được. Chính mẹ của đứa bé đã chết là người đã làm ra việc tráo đổi con của bà, và việc đó không liên quan gì đến bà cả.
Chỉ là sau này người nhà họ Jung sẽ không đi thăm đứa bé đã chết kia nữa, cũng bởi vì mấy năm nay bọn họ cho rằng đứa bé đó là con của họ, nên họ mới cẩn thận như vậy. Coi như là để tích đức cho con gái của mình, mẹ Jung đã cố ý cho người đến nói với cha mẹ ruột của bé gái rằng, ai là con ruột của mình, thì về sau hãy tự đến thăm nó.

Không ít người trong xã hội thượng lưu đều đã biết chuyện này, chỉ là vẫn chưa biết con gái nhà họ Jung là ai mà thôi. Cha mẹ nuôi của Lee Somin cũng càng không biết chuyện này, bọn họ đang nghĩ cách để lấy tiền từ Lee Somin, về phần con gái đã chết, chết cũng chết rồi, còn chú ý cái P ( hiểu là chửi tục ).

Người nhà họ Lee cũng không thích Lee Somin tiếp xúc với cha mẹ nuôi của cô, nhưng cô vẫn tiếp xúc với bọn họ, dù sao thì bọn họ đã nuôi dưỡng cô bao nhiêu năm nay, còn cho cô học trung cấp kỹ thuật.

Nếu như cô học tốt, cô sẽ được học tiếp trung học hoặc là trường đại học. Cha mẹ nuôi của cô cũng có trọng nam khinh nữ, nhưng so với những người khác, bọn họ đã đối xử với cô khá tốt rồi.

"Mẹ, tiền tháng này con đã gửi cho mẹ rồi." Vào ngày cuối tuần Lee Somin đều chủ động gọi điện thoại cho cha mẹ nuôi của cô, hàng tháng cô đều gửi tiền cho bọn họ vào những thời điểm nhất định.

Nếu bọn họ không đủ tiền, cô lại gửi tiếp, một tháng gửi hai ba vạn cũng là chuyện bình thường. Tiền tiêu vặt mỗi tháng của cô đều không dưới mười vạn, hơn nữa cô lại ăn ở sinh hoạt tại nhà họ Lee nên cũng không tốn đồng nào.

"Mối quan hệ của con với vị hôn phu tiến triển như thế nào rồi?" Mẹ nuôi không còn mù quáng muốn lấy tiền của Lee Somin nữa mà luôn quan tâm đến cuộc sống của cô, và luôn hỏi cô rằng liệu cô sống có thoải mái hay không, điều này làm cho Lee Somin rất cảm động.

Cho dù Lee Somin biết nguyên nhân một phần cũng là do cô gửi nhiều tiền, nhưng cô không quan tâm, hiện tại cô có tiền, cô không thể để cho bọn họ lại làm việc vất vả như vậy nữa.

"Con rất tốt, mẹ không cần lo lắng cho con, em trai con đâu rồi?" Lee Somin không thân với người của nhà họ Lee, nhưng cô lại rất thân với cha mẹ nuôi của mình, cũng rất quan tâm tới con trai ruột của cha mẹ nuôi,nó đã là em trai của cô mười mấy năm rồi.

"À, giờ nó đang ở trường cấp ba." Mẹ nuôi rất vui khi nhắc đến con trai của mình, thành tích học tập của con trai bà không tốt, vốn dĩ cho rằng chỉ cần học hết cấp hai là được rồi, may mà Lee Somin trở lại nhà họ Lee, mỗi tháng đều có tiền gửi về, trường con trai bà đang học cũng là trường tư thục, học phí là do Lee Somin đóng.

Em trai rất ít khi xin tiền của Lee Somin, nhưng cô vẫn luôn tự chủ động cho tiền anh vì cô sợ em trai mình phải chịu ủy khuất. Hầu hết các học sinh học ở các trường tư thục đều có điều kiện gia đình rất tốt, Lee Somim không muốn em trai mình có vẻ ngoài quá nghèo khó. Ở trong mắt một số người, Lee Somin thật tốt bụng, đối với người đã hại cô bị bế nhầm mà còn tốt như vậy.

Nhưng cũng có người cho rằng Lee Somin thực ngu xuẩn, số khác lại cho rằng cô làm như vậy đều là vì sĩ diện, vì không muốn để cho người khác nói cô đối xử không tốt với bố mẹ nuôi của mình. Mặc kệ trước kia Lee Somin nghĩ như thế nào, nhưng hiện tại cô không thể vứt bỏ cha mẹ nuôi được. Bởi vì cô không thể đi con đường giống như Han Sokyung cho nhà họ Lee hai ngàn vạn, không phải là chứng tỏ cô ấy không tốt.

Về phần bản thân, trong lòng cô biết rõ ràng, cho dù mẹ nuôi có ôm nhầm con thì cũng là do bà mất con nên mới làm như vậy, nhà họ Lee mạnh, nhà mẹ nuôi yếu, cho nên bây giờ cô cần phải đối xử với nhà mẹ nuôi thật tốt. Sau khi Lee Somin bước vào gia đình giàu có, cô rất sợ người khác nói mình trở mặt không nhận người thân cũ, thật ra cô có suy nghĩ như thế này cũng là chuyện bình thường, nếu đã thua kém người khác về học thức, vậy thì hãy so sánh bằng tình nghĩa và sự công bằng. Trước đây, trong lòng cô ít nhiều cũng có chút không vừa lòng với hành động của cha mẹ nuôi, nhưng hiện tại sự bất mãn của cô đối với bọn họ đã giảm bớt đi rất nhiều.

Nhà họ Jung không quan tâm đến những gì đã xảy ra giữa Lee Somin và nhà mẹ nuôi, họ cho rằng tốt nhất là nhà họ Lee đừng nên dính líu đến Han Sokyung nữa, và đừng cố tình xúc phạm Han Sokyung, nếu không bọn họ sẽ có lý do để hành động với nhà họ Lee. Han Sokyung đã có khoảng thời gian vui vẻ ở nhà họ Jung, ngay cả khi cô đi lấy hành lý cũng có người tranh nhau giúp đỡ cho cô, đồ ăn ở đây cũng rất ngon.

Buổi tối, sau khi cơm nước xong thì Han Sokyung với bà nội và mẹ cùng dắt tay nhau đi ra ngoài tản bộ, mẹ lại nghĩ đến lúc trước khi mang thai bà cũng rất muốn được nắm tay con gái nhỏ để đi dạo cùng với cô, nếu không phải cô bị ôm nhầm, vậy thì bà đã không phải chờ đến lúc này, con gái cũng không thể bị người nhà họ Lee đối xử như vậy. Trong lòng bà Jung rất rõ ràng, tuy Han Sokyung có thân cận với bọn họ, nhưng trong đó vẫn còn chứa vài phần xa cách, chắc là cô sợ sẽ bị tổn thương.

Khu vực này cũng không có nhiều nhà ở cho lắm, nhưng ra ngoài đi dạo cũng có thể gặp được vài người. Bà nội Jung luôn mỉm cười và thường kéo Han Sokyung đến để giới thiệu với bọn họ: "Đây là cháu gái của tôi, là cháu gái ruột."

"Đúng vậy, đây là con gái của tôi." bà Jung phụ họa: "Con gái ruột."

Lúc trước bọn họ cũng có nghe được một ít tiếng gió, bởi vì khi bà nội với bà Jung chuẩn bị phòng cho Han Sokyung đã làm ra một chút động tĩnh.

"Lớn lên thật xinh đẹp, mặt mày cũng rất giống bà."  Bà Lim cười khen ngợi Han Sokyung, nhưng trong lòng lại kinh ngạc, có chút hiểu rõ.

Thảo nào Han Sokyung lại dám trực tiếp đối đầu với nhà họ Lee, hóa ra cô lại là con gái của nhà họ Jung, ban đầu bà còn tưởng Han Sokyung là con ruột của bố mẹ nuôi Lee Somin nữa chứ.

"Nếu giống hơn một chút nữa thì tốt rồi, tốt nhất là giống bảy tám phần." Bà nội Jung xúc động: "Vậy thì có lẽ chúng tôi đã có thể nhận ra con bé sớm hơn."

"Dù sao bây giờ mọi người cũng đã nhận ra nhau rồi." Bà Lim cười khẽ, mấy năm nay nhà họ Jung đều dựa theo tuổi của con họ để chuẩn bị đồ vật, trong đám người bọn họ ở đây ai cũng biết điều này, nhưng ai cũng không dám nói cái gì.

Hiện giờ, con gái còn sống, nhưng Han Sokyung đã nhiều năm không ở nhà họ Jung, lúc trước còn dám cùng đối đầu với nhà họ Lee, bà dám chắc đứa nhỏ này cũng không phải là người dễ bắt nạt: "Con cái thì vẫn nên nuôi ở bên người, người khác sẽ không biết đau xót cho bọn chúng đâu."

Nhà họ Lee không bằng nhà họ Jung, nên đương nhiên bà Lim sẽ đứng về phía nhà họ Jung rồi, huống chi nếu nhà họ Lee không thật sự làm ra chuyện tổn thương người khác, Han Sokyung cũng không có khả năng làm ra chuyện lớn như vậy.

Người thông minh phải biết cách yêu quý chiếc lông của mình thay vì tùy ý mà chơi đùa nó. Bỗng nhiên Han Sokyung cảm thấy bà nội và các bà căn bản không phải chỉ đơn giản là dắt cô đi dạo, mà là muốn giới thiệu cô với mọi người đi. Yến tiệc còn chưa được tổ chức, nhưng nhiều người đều đã biết cô là con gái của nhà họ Jung rồi.

"Không phải đâu." dù mẹ Jung không thích hành động của người nhà họ Lee, nhưng dù sao bọn họ cũng đã nuôi nấng Han Sokyung: "Hai ngày nữa, trong nhà có làm yến tiệc, bà hãy nhớ qua đây."

Nhà họ Jung đã sớm chuẩn bị mọi thứ sau khi nhìn thấy báo cáo xét nghiệm ADN rồi. Bọn họ hận không thể làm cho người bên ngoài biết thật sớm, nhưng lại sợ dọa đến Han Sokyung, nên mới trì hoãn thêm mấy ngày nữa.

"Hai ngày nữa?" Han Sokyung kinh ngạc, cô cho rằng ít nhất cũng phải một tuần nữa, quả nhiên là các bà muốn giới thiệu cô cho mọi người.

"Mấy ngày nữa con không có công việc gì mới, hai ngày nữa là thích hợp." mẹ Jung nắm lấy tay Han Sokyung, con gái là của mình, bà phải tự làm khổ mình: "Chúng ta đã hỏi người đại diện của con. Con ạ, có tài nguyên thì phải dùng, có chỗ dựa thì phải dựa. Tin hay không thì tùy con, nếu con cứ như vậy đi đến đoàn phim, đi chụp tạp chí, bọn họ nhất định sẽ cho con xem sắc mặt, nếu làm không tốt, thì đại ngôn ký hợp đồng ban đầu cũng không còn."

Mẹ Jung cười lạnh, bà đã nghe Hong Jeona nói rồi, con gái bà đã mất hai cái đại ngôn đã có trước đó. Những người đó chính là sợ nếu dùng đến Sokyung, chẳng khác nào đắc tội với nhà họ Lee? Han Sokyung vừa nghe lời này, cô liền biết nhà họ Jung đã biết việc cô bị mất đại ngôn. Thật ra cô cũng không quan tâm hai cái đại ngôn kia cho lắm, cô có thể hiểu được, loại người này thường vào lúc người khác gặp khó khăn thì rút tay trên, suy cho cùng, trong kinh doanh, cô không có tư cách để yêu cầu người khác từ bỏ lợi ích lớn hơn.

Tại khúc quanh, Kim Taehyung đang kéo sợi dây cột con chó lại, anh đang định tình cờ gặp được Han Sokyung, nhưng ở phía trước có quá nhiều người.

Điều anh muốn chính là thế giới của hai người chứ không phải một, hai, ba,... bóng đèn nhiều như kia.

Con chó còn tưởng vẫn phải tiếp tục đi về phía trước, mặc cho Kim Taehyung lôi kéo, nó vẫn muốn chạy, giống như nó muốn chạy lại thật gần để được ngắm người đẹp.

"Kim thiếu?" Từ xa xa Jung Hyun đã nhìn thấy một bóng người, nhìn như là Kim Taehyung. Nhưng lại cảm thấy khả năng không lớn, làm sao Kim Taehyung có thể dắt chó đi dạo được. Sau khi đến gần sau, anh sửng sốt, chết tiệt, thật đúng là anh ta.

Kim Taehyung cũng bị Jung Hyun làm cho hoảng sợ, anh còn tưởng rằng hành vi nhìn lén Han Sokyung của mình đã bị phát hiện, sau khi quay đầu lại thấy là Jung Hyun, anh thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Chào."

"Con chó này, lớn lên rất đáng yêu." Jung Hyun có chút chột dạ, Kim Taehyung là người thừa kế của nhà họ Kim, cả ngày đều bày một vẻ mặt nghiêm túc, như là người máy đang làm việc. Vì thế anh phải tùy tiện tìm đề tài, nói một vài câu.

"Tôi đang dắt nó đi dạo." Kim Taehyung đồng ý với suy nghĩ của Jung Hyun, nhưng khuôn mặt vẫn căng thẳng như cũ, anh cảm thấy con chó này lớn lên nhìn khá ngốc, ngốc đến mức đáng yêu, cho nên anh mới mang theo nó đến đây.

Con chó ngốc như vậy mới thích hợp dùng cho những cuộc gặp gỡ tình cờ, còn những con chó dữ là dùng để đuổi người, sau khi hung dữ chúng sẽ làm cho họ khóc lóc thảm thiết và xua đuổi người ta.

Jung Hyun nhìn con chó, anh rất muốn mang nó về làm thú cưng cho Han Sokyung, làm hai động tác khoa tay múa chân với con chó, "Nó lớn hơn một chút, nhỏ hơn một chút, là có thể ôm được..."

"Hả?" Gia hỏa này định làm gì? Kim Taehyung có dự cảm không tốt.

"Em gái tôi đã trở về." Jung Hyun gãi gãi đầu: "Lúc trước tôi đã tặng một món quà giống hệt của tên Jung Hyung kia, nên tôi muốn tặng lại một lần nữa, có thể là Teddy hoặc là mèo Ba Tư. Hay là tôi nên đưa cả hai."

Kim Taehyung nắm chặt dây thừng, món quà này làm sao lại giống như món quà mà anh muốn tặng cho bạn gái vậy: "Cô ấy... là ai?"

Lời nói chuẩn bị đến bên miệng, Kim Taehyung liền sửa lại, vốn là muốn nói cô ở trên đoàn phim, đưa cái gì mà đưa. Sau đó anh nghĩ lại, hắn là hiện tại anh không nên nói ra những chuyện này, lại đột nhiên phát hiện loài sinh vật giống như anh trai đều không đáng yêu chút nào.

"Chính là em gái của tôi." Jung Hyun không nói tên, còn đắc ý nói: "Em gái tôi lớn lên rất xinh đẹp, tính nết cũng rất tốt, học thức lại không tồi, năng lực làm việc lại cao, em ấy rất lợi hại."

Cuối cùng, như sợ đối phương cho rằng anh đang bán đứng em gái, Jung Hyun lại bổ sung một câu: "Yên tâm, Kim thiếu, em gái của tôi khác hoàn toàn so với những đứa con hoang quyến rũ bên ngoài, em ấy nhất định không thích anh, không muốn gả cho anh đâu."

Tốt, tốt lắm, trong lòng Kim Taehyung rất muốn hung hăng mà đá Jung Hyun một cái, cô không thích anh, anh thích nha. MD, đang êm đẹp lại nói cái này làm cái gì, làm anh trai mà không biết tranh giành đối tượng tốt cho em gái sao? Ví như mang em gái lại đây giới thiệu cho anh, tên Jung Hyun trước mặt thật sự quá không có mắt nhìn.

Lúc Kim Taehyung quay đầu lại muốn nhìn Han Sokyung thì phát hiện đối phương đã rời đi rồi, nơi đó trống rỗng, cố ý tình cờ gặp được cái gì, tình cờ gặp được không khí sao. Anh liếc mắt nhìn Jung Hyun một cái, nếu tên này không phải là anh họ của Han Sokyung, anh đã không thèm quan tâm đến anh ta rồi. Mà Jung Hyun vẫn cảm thấy không thể hiểu được, không phải vừa rồi còn rất tốt sao, sao bây giờ lại bắt đầu phóng khí lạnh rồi? Chắc anh ta đang nghĩ rằng anh muốn đề cử em gái của mình đi, đừng, em gái anh sẽ không lấy một cái máy móc biết làm việc đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro