Chụp lén

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lúc mẹ cháu mang thai cháu thì đặc biệt rất thích ăn món này." Bà nội Jung giải thích: "Mẹ cháu mỗi năm vào ngày sinh nhật của cháu đều tự mình đi mua chúng. Mỗi lần mua thì phải xếp hàng rất lâu mới có thể mua được."

Han Sokyung nhìn món điểm tâm trong tay mẹ Jung, có vẻ hơi nặng, nếu như nguyên chủ trở về nhà họ Jung sớm hơn thì có lẽ cô ấy đã có một cuộc đời tốt hơn rồi, cũng không cần phải cố chấp hoang tưởng với Park Jimin như vậy.

Chỉ tiếc là nguyên chủ đã chết, và hiện tại thân thể này đang thuộc về cô.

Bây giờ cô đang chiếm hữu thân thể của nguyên chủ và hưởng thụ tình cảm của mọi người dành cho nguyên chủ.

Nghĩ đến đây, nội tâm Han Sokyung có chút chua xót, nếu cô không bị xuyên qua thì tốt rồi, như vậy sau khi nguyên chủ tung hoành khắp nơi thì nhất định cô ấy cũng có thể có một cuộc sống hạnh phúc.

"Con mau ăn thử đi, bánh này ăn ngon lắm." Mẹ Jung thấy con gái ngây người liền mở miệng: "Nếu con thích ăn nữa thì cứ nói, hôm khác mẹ sẽ cho người đi mua tiếp, mẹ không có nhiều thời gian để mua điểm tâm cho con được."

"Được ạ." Han Sokyung cắn một miếng điểm tâm trong tay, mềm như sáp nhưng không dính răng, mùi vị rất ngon.

"Không tệ."

Mẹ Jung rất hạnh phúc khi nhìn thấy con gái ăn vui vẻ như vậy.

Trong khoảng thời gian ở nhà họ Jung, Han Sokyung có thể cảm nhận được bọn họ đối với cô rất tốt, họ luôn lo lắng rằng cô sẽ không được thoải mái và cô không thể ăn ngon miệng.

Họ còn thường hỏi cô có muốn ăn gì hay không để bọn họ bảo đầu bếp nấu cho cô ăn.

Cô đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ trong những ngày này, nhưng Lee Somin bên kia lại không có khoảng thời gian vui vẻ như vậy.

Bà Lee không thể nào không biết Lee Somin đã chạy đi tìm cha mẹ nuôi của cô, nếu không phải do lúc trước mẹ nuôi cố ý ôm sai mấy đứa trẻ thì Somin sẽ không bị thất lạc ở bên ngoài nhiều năm như vậy được.

Bà không biết con gái mình đang nghĩ gì nữa, tại sao cô lại đối xử tốt với bố mẹ nuôi và thân thiết với bọn họ đến vậy.

"Mẹ." Lee Somin vừa về nhà đã thấy vẻ mặt của bà Lee không được tốt cho lắm, cô vội vàng tiến lên nắm lấy tay bà: "Mẹ làm sao vậy?"

"Không phải buổi sáng con đến nhà họ Park sao? Như thế nào lại chạy về sớm như thế?" Bà Lee lộ vẻ mặt không vui: "Cả ngày đều ở bên kia, con thật cho rằng những người đó trọng tình trọng nghĩa hay sao, rõ ràng là bọn họ đang xem con như một con ngốc."

"Mẹ nói gì vậy." Lee Somin xấu hổ, cái gì ngu ngốc hay không ngu ngốc, cô không quan tâm.

Cha mẹ nuôi đã vất vả để nuôi nấng cô nhiều năm như vậy, cô làm sao có thể không đến gặp họ được.

Hơn nữa bọn họ còn đang ở trong cùng một thành phố, thỉnh thoảng đi lại cũng rất tốt, coi như nhiều thêm một mối thân thích.

Bà Lee nhìn thấy con như vậy liền biết con gái mình tính toán muốn giả ngu, chắc chắn về sau cô vẫn sẽ tiếp tục đi qua đó: "Lúc trưa mẹ chồng tương lai của con có gọi điện hỏi mẹ rằng con đã về nhà chưa. Somin, nếu con đã quyết định ở bên cạnh Park Jimin, vậy thì con phải sống chung với mẹ nó cho thật tốt, nếu không... Cuộc sống sau này của con sẽ không quá tốt đâu."

Là cha mẹ, họ đều mong con cái của mình được sống thật hạnh phúc, bây giờ mối quan hệ của Lee Somin với nhà họ Park đã không còn tốt như trước kia nữa rồi, bà Lee không cần đoán cũng biết bà Park đang nghĩ gì, bà ta cho rằng mình đã rước phải một đứa con dâu hạng hai và bà ta đang bắt đầu không bằng lòng với Lee Somin.

Bây giờ nhà họ Lee không dám đối đầu trực tiếp với nhà họ Park, cho dù bản thân bà Lee muốn nhưng chắc chắn Lee Somin sẽ không cho phép.

Trước kia bà đã nghe con gái nói qua thật nhiều thứ, nói quan hệ mẹ chồng nàng dâu chính là như vậy, phải từ từ hòa hợp.

"Con biết, mẹ hãy tìm cho con một giáo viên dạy cắm hoa để dạy lại cho con một lần nữa đi, còn những phép tắc giao tiếp kia, con đã học rồi." Lee Somin đau lòng, bọn họ đối với cô luôn luôn bất mãn như vậy.

Cô không thể làm cái gì khác ngoại trừ thỏa hiệp, bởi vì bọn họ đều là trưởng bối, cô chỉ là một vãn bối thì sao làm có thể chống lại bọn họ được.

Vì tuần sau phải ra nước ngoài nên mấy ngày nay Han Sokyung cũng không làm gì cả, trước tiên là cô đến công ty chụp ảnh cho web series 《 Chín Hồ 》.

Trong bộ phim này cô đóng vai khách mời, vào vai một con cáo chín đuôi cao cấp từ tộc cáo.

Vai diễn này rất quyến rũ và có thể khiến khán giả nhớ đến nhiều hơn.

Còn Oh Min Seo, người trước đây từng chế nhạo Han Sokyung, vai của cô ta không phải là nữ chính mà chỉ là vai nữ phụ, loại phim truyền hình mạng này chủ yếu dựa vào nam nữ chính hấp dẫn người xem là chính, nữ phụ căn bản không có bao nhiêu lực hấp dẫn khán giả cho lắm, cũng rất khó để nổi tiếng.

Oh Min Seo đối với việc này rất không hài lòng, cô lại đi tìm phó tổng Choi để leo lên nhưng vẫn không có được vai nữ số một như cũ.

JH Ent có khá nhiều nghệ sĩ, loại người giống như Oh Min Seo mà có thể nhận được vai nữ phụ là đã cực kỳ không tệ rồi, mức độ nổi tiếng của bản thân chính là phải tích lũy từng chút từng chút mốt, chỉ đáng tiếc là cô ấy vẫn không nhìn rõ điểm này.

Trước tiên nhiếp ảnh gia sẽ quay chụp ảnh tạo hình cho Han Sokyung trước, còn Oh Min Seo thì đứng ở một bên quan sát.

Bây giờ cô đã biết Han Sokyung thật sự không phải vai nữ chính, tranh tới tranh lui, cô thế nhưng lại tính sai người, làm những người đó chê cười cô.

"Không phải chỉ là vai khách mời thôi sao, sao lại chụp ảnh trang điểm tạo hình cho cô ấy sớm như vậy chứ." Oh Min Seo oán hận, chọc chọc cô gái đóng vai nữ chính đứng ở bên cạnh mình, người đóng vai nữ chính này là một nữ nghệ sĩ tuyến 18 khá xinh đẹp

"Bạn nữ đóng vai nữ chính này còn phải xếp sau cô ta."

"Cô không cần ở đây châm ngòi ly gián cho chúng tôi đâu, vô dụng thôi." Quan hệ của vai nữ chính Kang Soo Jin và Oh Min Seo vốn dĩ cũng đã rất tệ rồi, nên sau khi nghe xong lời nói của đối phương cô liền biết đối phương muốn cô làm bia đỡ đạn cho cô ta.

Cô không nổi tiếng như Han Sokyung, nếu bên kia không có lịch trình thì vị trí nữ chính trong
《 Chín Hồ 》 nhất định sẽ không rơi đến trên người cô, Kang Soo Jin không ngốc đến mức đi tìm Han Sokyung để gây phiền toái vào lúc này, cô vẫn còn muốn tiếp tục nhận lấy vai nữ chính nha.

Người trong giới giải trí luôn là như vậy, họ luôn thích châm ngòi ly gián cho người khác, họ có thể trợn mắt nói dối, và tình bạn trong giới giải trí cũng là thứ không thể chịu đựng được nhiều thử thách nhất.

Đồng thời, các nữ nghệ sĩ đôi khi sẽ phải rơi vào tình trạng trùng vai, cùng nhau đi thử vai, mà vai diễn thì chỉ có một, nên chắc chắn sẽ có những người bị mất vai, rồi mối quan hệ của bọn họ lại trở nên căng thẳng hơn và giới truyền thông sẽ đưa tin bọn họ đã trở mặt thành thù, số lần đưa tin càng nhiều, các cô càng tự cho rằng chính bọn họ đã kết thù với nhau.

Bản thảo của các nữ nghệ sĩ rất hay có chủ đề so sánh mình với những nữ nghệ sĩ khác, họ làm như vậy là để đề cao nghệ sĩ của mình và hạ bệ các nữ nghệ sĩ đó.

Loại bản thảo này cơ bản đều là do công ty phát ra, nhưng các nghệ sĩ khác vẫn cảm thấy không thoải mái khi nhìn vào những loại bản thảo đó.

"Tôi chỉ muốn tốt cho cô nên mới nói như vậy, mới có trang điểm thôi mà cô đã bị cô ta lấy tới rồi." Oh Min Seo cười nhạo: "Cô quay một tập là một nghìn won sao? Nhìn Han Sokyung đi, cô ta chỉ cần làm khách mời xuất hiện ngẫu nhiên thôi mà đã nhiều có tiền hơn cô rồi, cô không tức giận à?"

Kang Soo Jin liếc mắt nhìn Oh Min Seo một cái: "Tôi chỉ đang nhận lấy số tiền mà tôi xứng đáng nhận được.Nếu cô cho là không công bằng thì cứ việc nói thẳng ra đi, sẽ không có ai ngăn cản cô đâu."

Oh Min Seo nào dám thật sự nói ra, cô sợ sau khi nói ra, vai nữ phụ này cô cũng không còn luôn.

Váy trắng thắng tuyết, vài sợi tóc đen bay nhẹ, máy quạt gió thổi ở một bên hông, phông nền là vải xanh, sau khi nhiếp ảnh gia chụp ảnh xong còn phải edit.

Phim cổ trang có vốn đầu tư tương đối lớn, phim giả tưởng còn phải đầu tư lớn hơn nữa, thường là liên quan đến các hiệu ứng và đạo cụ đặc biệt là chủ yếu.

Việc chụp ảnh kiểu trang điểm cố định trong phim trường xanh còn phải phụ thuộc vào trí tưởng tượng của chính diễn viên đó như thế nào thì mới có thể cho ra kiểu biểu cảm như mong muốn được.

Han Sokyung nhìn thoáng qua Oh Min Seo và các cô cũng không nói một lời nào, công ty sắp xếp trình tự trước sau như thế nào thì cứ dựa theo yêu cầu của công ty như vậy đi.

Cô cũng không ngốc, nếu bây giờ cô nhường nhịn thì bọn họ chắc chắn sẽ cho rằng cô sợ họ.

Cô không thích giao lưu với những người nghệ sĩ này, những gì mà họ nghĩ trong lòng sẽ luôn khác với những gì mà họ nói từ trong miệng ra.

Chờ sau khi Han Sokyung quay xong thì Kang Soo Jin đi lên, cô không biết sắp tới cô ấy có thông báo gì, chỉ nghĩ muốn hỏi một tiếng: "Tiếp theo cô sẽ quay phim truyền hình hay là phim điện ảnh?"

Trước đó Kang Soo Jin cũng đã chào hỏi Han Sokyung rồi, chỉ là chưa nói với nhau câu nào thôi, nhiếp ảnh đã bắt đầu quay chụp ảnh tạo hình, cô không thể tiếp tục nói chuyện với Han Sokyung được nữa.

Kang Soo Jin vừa mới ký hợp đồng với công ty không có bao lâu đã có vai nữ chính trong
《 Chín Hồ 》, điều này cho thấy công ty đang muốn tận lực nâng cô lên, công ty không chỉ muốn có các đại hoa thành danh mà còn phải có có tiểu hoa nữa, Kang Soo Jin tự tin cô sẽ trở thành tiểu hoa thế hệ mới mà công ty hết sức nâng đỡ.

*Đại hoa đán: Chỉ những nữ diễn viên có đủ tuổi nghề, giải thưởng điện ảnh danh giá, độ nhận biết của công chúng cao thì mới được tôn lên làm đại hoa.

Han Sokyung liếc mắt nhìn Kang Soo Jin một cái, cô không có nói sẽ quay phim truyền hình hay là điện ảnh gì cả, chỉ nói: "Không cướp tài nguyên của các cô."

Phim truyền hình cô quay không được công ty đầu tư, công ty cũng không thể sắp xếp nghệ sĩ vào trong được.

Han Sokyung chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ đưa nghệ sĩ của công ty vào trong đoàn phim của cô cả, bởi vì chính bản thân cô còn chưa đủ nổi tiếng chứ đừng nói đến việc dẫn dắt mọi người một cách mù quáng vào lúc này,lúc này liền không cần hạt dẫn người, rất nhiều tình bạn trong giới giải trí cũng vì chuyện này mà đổ vỡ.

Lúc đầu bảo cô dẫn người theo, kết quả là suất diễn của cô bị cắt bớt và phần diễn của người ta lại đứng đầu, nhưng việc này không phải là do kỹ năng diễn xuất của cô kém mà còn là vì những thứ khác nữa.

Rồi nếu ratings của chương trình phát sóng mà không tốt, thì chắc chắn cô sẽ là người phải đứng ra nhận hết lỗi lầm về cho mình, Han Sokyung mới không cần làm cái việc nghẹn khuất như vậy.

Không cần làm nghệ sĩ, chỉ cần xem tin tức trên mạng mỗi ngày thì cũng biết giới giải trí có bao nhiêu hắc ám, người khác nói một lời, có lẽ bên trong sẽ có thật nhiều cái bẫy đang chờ đợi.

Vì vậy, Han Sokyung cũng không muốn quan tâm đến câu hỏi tùy tiện đó của Kang Soo Jin, dù có như thế nào thì việc quan trọng nhất của bọn họ chỉ là để hỏi thăm tình hình hiện tại của cô.

Sau khi nghe Han Sokyung nói xong, Kang Soo Jin mỉm cười, hiện tại ngoại trừ những người đã thành danh ở công ty thì có lẽ tài nguyên của Han Sokyung là tốt nhất, giống như vai nữ chính trong 《 Chín Hồ 》đã sớm được trao cho Han Sokyung vậy.

Nên làm sao Kang Soo Jin có thể không quan tâm đến việc này cho được chứ, những người trong cùng một công ty thì thường phải tự đi tranh giành tài nguyên của công ty lẫn nhau, người đại diện cũng sẽ có khuynh hướng cho bọn họ.

"Trong tay chị Hong cũng chỉ quản lí một nghệ sĩ là cô thôi sao?" Kang Soo Jin rất thích năng lực của Hong Jeona, Hong Jeona đã từng dẫn dắt ra một minh tinh hạng nhất, trong tay cũng có rất nhiều tài nguyên nhân mạch, cô đã hỏi thăm qua, trước mắt Hong Jeona cũng chỉ quản lý một người nghệ sĩ là Han Sokyung, vậy là cô ấy vẫn còn có thể quản lý thêm một nghệ sĩ khác nữa.

"Cụ thể sự việc, cô có thể hỏi chị Hong." Han Sokyung khẽ nhíu mày, tự hỏi không biết có phải là do cô nhạy cảm hơn hay không, dường như là đối phương đang muốn người đại diện của cô.

Khi Hong Jeona vừa đi tới đã nghe thấy lời nói của Kang Soo Jin, cô gặp qua quá nhiều nghệ sĩ nên tự nhiên sẽ biết ý đồ của đối phương, đối phương lớn lên quả thật rất xinh đẹp, nhưng tiếc là hiện tại cô không tính mang theo nhiều nghệ sĩ bên mình như vậy.

Hơn nữa cô chỉ muốn dụng tâm vào Han Sokyung thôi, nhà họ Jung với JH Ent còn không dám làm cô ấy mệt mỏi, nên cô hà tất gì phải quản lý thêm người khác để rồi gây ra quá nhiều xung đột.

Nếu trong tay bạn có một nghệ sĩ nữ và một nghệ sĩ nam thì không sao, nhưng nếu bạn có hai người nghệ sĩ nữ thì họ sẽ rất dễ để xảy ra các cuộc xung đột, bọn họ sẽ cho rằng người đại diện bất công với họ và vốn dĩ tài nguyên ban đầu phải thuộc về họ lại bị người khác cướp đi.

"Hỏi cái gì, tôi quản lý một người đã đủ vất vả rồi, tôi không muốn hành hạ bản thân mình thêm nữa." Hong Jeona nói thẳng, quay đầu nhìn về phía Kang Soo Jin: "Người đại diện mà công ty sắp xếp cho Kang tiểu thư hẳn là cũng rất tốt, chỉ cần cô cẩn thận hơn nữa thì danh tiếng của cô có thể sẽ lên cao rất nhanh."

Hong Jeona không phải là người đại diện của công ty, cô chỉ ký hợp đồng đi theo Han Sokyung đến JH Ent thôi.

JH Ent cũng không thể yêu cầu cô quản lý nghệ sĩ khác, trừ phi chính bản thân cô tình nguyện chấp nhận.

Ở nơi khác, Kim Taehyung đang đứng trong một góc với Jeon Jungkook, bọn họ đã đứng ở đây một hồi lâu rồi nhưng anh vẫn không chịu đi qua đó.

"Chờ edit ảnh xong em sẽ gửi qua cho anh." Jeon Jungkook liếc nhìn điện thoại di động trong tay Kim Taehyung, chụp ảnh từ xa như vậy, cho dù điện thoại anh có độ phân giải cao thì cũng không thể nào nhìn thấy rõ ràng người trong ảnh được.

Thích thì hãy tiến lên, cứ bí mật đứng trong góc như vậy làm gì chứ.

Làm liên lụy anh cũng không dám tùy ý mở miệng, sợ người khác nhìn vào thì quá mức mất mặt.

Thậm chí còn xấu hổ hơn khi anh họ còn lấy điện thoại ra để chụp ảnh và khi thấy ai đó nhìn sang, anh ấy sẽ giả vờ nhấc máy như đang gọi điện thoại cho người khác.

Đây là lần đầu tiên Jeon Jungkook nhìn thấy Kim Taehyung như thế này, tuy rằng anh rất muốn nhìn thấy một bộ mặt khác của anh họ nhưng cái này không phải là điều anh muốn.

"Chị dâu của em rất đẹp, rất thích hợp với vai này. Em còn nghĩ nếu cô ấy đóng vai nữ chính thì phải tìm một người phụ nữ xinh đẹp hơn ở đâu để đóng vai đó đây, bây giờ thì ổn rồi." Jeon Jungkook đã đọc tiểu thuyết gốc và xem qua kịch bản của bộ phim này rồi, nhân vật khách mời mà Han Sokyung đóng không phải là một nhân vật quan trọng với quá nhiều cảnh quay, nhưng lại rất đẹp và sẽ khiến người đọc nhớ mãi không quên.

Nhân vật như vậy rất khó để diễn tốt được.

Hầu hết các nữ minh tinh nổi tiếng đều ở đang độ tuổi từ 30 đến 40, vì vậy, các nữ minh tinh đó không thích hợp để diễn nhân vật kia, mà thay vào đó là các nữ minh tinh trẻ thì sẽ phù hợp hơn.

Mà tổng thể độ tuổi của các diễn viên trong bộ phim truyền hình trực tuyến này cũng tương đối trẻ, nên Jeon Jungkook không có kế hoạch sẽ sử dụng một nhóm người ở độ tuổi 30 đến 40 để đóng bộ phim truyền hình trực tuyến này, hơn nữa là vì những người đó cũng nổi tiếng nên thù lao đóng phim rất cao, như vậy thì bọn họ sẽ không lời được bao nhiêu cả.

Jeon Jungkook đang tính toán trong lòng: "Lần này chị dâu ra nước ngoài quay phim và phát sóng phim truyền hình, bây giờ rất nhiều người đều coi chị ấy như nữ thần, ở sân bay cũng có rất nhiều người đưa đón. Có không ít người đang yêu chị dâu say đắm, nếu như có người tỏ tình với chị ấy trong ba tháng này thì anh tính sao đây?"

"Cô ấy sẽ trực tiếp từ chối." Kim Taehyung tin tưởng Han Sokyung sẽ thấy chướng mắt bọn họ, có một người tuyệt vời như anh ở bên thì làm sao cô có thể nhìn trúng những người kém hơn anh được.

Jeon Jungkook vẫn quyết định nói thẳng ra, nếu không sự chú ý của anh sẽ chỉ tập trung ở trên người Han Sokyung: "Ý em là..."

Đáng tiếc là anh còn chưa kịp nói xong thì Kim Taehyung đã từ trong góc đi ra ngoài, đi đến trước mặt Han sokyung, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng: "Cô vừa mới chụp xong ảnh tạo hình hay sao?"

"Đúng vậy." Han Sokyung nghi ngờ: "Sao anh lại ở đây? "

"Đến đây kiểm tra một chút." Kim Taehyung duỗi tay lấy một sợi tóc dài bị rớt trên quần áo của Han Sokyung ra: "Là quản lý của công ty mẹ, thỉnh thoảng tôi vẫn phải đến đây để kiểm tra tình hình của công ty, không thể nào có chuyện công ty quay bộ phim truyền hình gì mà tôi cũng không biết được. Ngành điện ảnh và truyền hình mấy năm gần đây cũng phát triển rất tốt, công ty cũng đã có kế hoạch để triển khai lĩnh vực này và cách đây không lâu công ty đã mua rất nhiều tiểu thuyết IP."

Cụ thể là tiểu thuyết ip gì, thật ra Kim Taehyung cũng không quá chú ý, tiền đã được chuyển cho JH Ent, hẳn là Jeon Jungkook và những người khác sẽ biết cách sử dụng tốt số tiền này.

Han Sokyung không biết công ty đang quản lý việc gì, nghe đối phương nói như vậy, cô chỉ cho rằng đối phương nói rất đúng, cô không hề biết là đối phương tới đây không phải là để kiểm tra công ty.

"Thật vừa lúc, vậy cùng nhau đi." Tâm tình của Kim Taehyung đang rất tốt, hẳn là lần này sẽ không có những người khác xen vào.

"Jeon tổng cũng đi cùng nhau à?" Han Sokyung nhìn về phía Jeon Jungkook, căn bản cô cũng không biết rằng đối phương chỉ muốn dùng bữa riêng với một mình cô.

Cách đó không xa, Oh Min Seo đã nghiến răng nghiến lợi khi nhìn thấy cảnh này, cô không ngờ rằng Han Sokyung thế nhưng lại câu kết với Jeon tổng và cả Kim thiếu, chẳng trách cô ta vẫn có thể vào được JH Ent sau khi đã bị AB Ent từ chối.

Việc Han Sokyung bị AB Ent từ chối ký hợp đồng đã được truyền ra ngoài vào sáng nay, có người chê cười JH Ent đi ký hợp đồng với một nghệ sĩ không được người ta cần đến, cũng có người nói AB Ent không có mắt nhìn, còn có người lại cho rằng bản thân Han Sokyung có vấn đề, nếu không tại sao AB Ent lại từ chối cô.

"Jeon tổng, các người cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia." Oh Min Seo không sợ các anh, tự động chạy tới, dù sao bây giờ cô cũng không nổi tiếng, nếu như không lộ mặt thì làm sao giám đốc công ty có thể nhớ tới cô.

"Chúng tôi không phải là người duy nhất chụp ảnh tạo hình cùng nhau."

"Được rồi, vậy thì tôi mời cô." Jeon Jungkook đang nghĩ cách nên nói như thế nào với Han Sokyung là anh không đi, vừa lúc Oh Min Seo chạy ra, ngược lại lại nhìn về phía Han Sokyung: "Anh họ của tôi, anh ấy không thích có nhiều người, hay là hai ngươi cùng nhau đi ăn, còn tôi sẽ đi mời những người khác."

Han Sokyung kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới sẽ có cách mời khách mà vẫn có thể tách riêng như vậy.

"Cô có muốn về nhà sau bữa tối hay không? Vừa lúc nhà chúng ta cũng tiện đường." Kim Taehyung mặc kệ Oh Min Seo đang đứng bên cạnh, những người này thật là chướng mắt, không có việc gì thì chạy tới đây làm cái gì.

"Vậy cũng được." Han Sokyung không từ chối Kim Taehyung, đối phương là người phụ trách công ty mẹ nên cô không thể không nể mặt anh được.

"Đại diện Hong, cô đi ăn với chúng tôi đi." Jeon Jungkook lại nói, nếu anh họ muốn đi ăn một mình với người đẹp, thì anh người em họ này nhất định sẽ thành toàn cho bọn họ.

Jeon Jungkook làm điều này mà Han Sokyung vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường thì cô quả thực quá mức ngu ngốc rồi.

Nhưng cô vẫn không tức giận, ngược lại chỉ cảm thấy buồn cười mà nhìn về phía Jeon Jungkook, lại thấy anh đang nháy nháy mắt với cô.

"Để người đại diện của cô đi cùng với chúng tôi đi, lúc đó cô không cần phải lo lắng xem ai đang nói xấu sau lưng mình nữa rồi, nếu có thì cô ấy nhất định sẽ biết được." Jeon Jungkook đùa giỡn nói, lý do này khá chính đáng, vì để cho anh họ được cảm thấy vui vẻ, anh đã làm việc này rất chăm chỉ.

Kim Taehyung tỏ vẻ hành động của Jeon Jungkook quá rõ ràng, nhưng ở trong lòng thì vẫn đang thầm khen ngợi Jeon Jungkook.

Sắc mặt Oh Min Seo không được tốt cho lắm, nguyên bản là muốn được leo lên cao tầng, nhưng bây giờ khi nghe bọn họ nói những lời này, cô luôn cảm thấy có điểm không đúng lắm, giống như cô vừa mới làm chuyện gì xấu vậy.

Khi vừa quay đầu lại nhìn Kang Soo Jin đang cười với cô, nhưng Kang Soo Jin không bước qua đây, chào hỏi giám đốc điều hành của công ty cũng được, nhưng phải tùy tình huống.

Thay vì đi qua chào hỏi, Kang Soo Jin lại càng chụp ảnh tạo hình và chăm chỉ làm việc hơn.

Súng bắn chim đầu đàn, Oh Min Seo đi qua vừa lúc, những người còn lại như bọn họ vẫn có thể đi theo ở phía sau nhặt tiện nghi.

"Sokyung không thể đi cùng chúng ta hay sao, thật là đáng tiếc."

Oh Min Seo không nghĩ sẽ chạy tới trước mặt Kang Soo Jin, nên liền tỏ thái độ đối với Han Sokyung.

Han Sokyung không thể nói nên lời mà nhìn người phụ nữ đang đứng ở trước mặt này, tại sao cô ta luôn không mang theo não như vậy chứ, cứ thích xông lên phía trước như bia đỡ đạn vậy.

Khó trách cô ta chỉ có thể đóng vai nữ phụ mà không phải là vai nữ chính, đầu óc mà cứ tiếp tục như vậy thì sớm hay muộn gì cũng sẽ đắc tội với mọi người trong giới giải trí thôi, vì vậy những tài nguyên mà công ty đang cho để nâng đỡ cô ta lên thật là quá lãng phí.

"Cô đi thay quần áo trước đi." Kim Taehyung không thèm quan tâm Oh Min Seo mà chỉ ôn hòa nhìn sang Han Sokyung: "Mặc nhiều quần áo ở người cũng không được thoải mái cho lắm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro