Cô ấy là của tôi (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không có việc gì." Shin Shiwoo sờ mũi, vốn là anh muốn liên hôn kinh doanh, cho nên mới tìm Han Sokyung để xem thử.

Dù sao Han Sokyung cũng chỉ vừa mới trở về nhà họ Jung, lúc đối phương ở nhà họ Lee cũng xem như là một người trong cùng một xã hội với anh, lúc đó anh sẽ nói vài câu, rồi bọn họ sẽ kết hôn sinh con, và họ vẫn có thể được hưởng cuộc sống của riêng mình, anh còn có thể giúp đỡ cô chống lại người nhà nhà họ Lee.

Nhưng trăm triệu anh cũng chưa từng nghĩ tới Kim Taehyung sẽ thích cô, anh còn có thể nói được cái gì nữa đây.

Kim Taehyung đã biết mục đích của đối phương từ khi anh nhìn thấy anh ta rồi, nhưng anh không thể đem Han Sokyung nhường ra bên ngoài được.

Ngay cả khi anh ta không muốn cố gắng thử một lần, mà là thật sự thích cô, thì anh nhất định cũng sẽ không buông tay, tình bạn vào lúc này có vẻ rất mong manh, nhưng bọn họ không thể ở bên anh cả đời được, bạn bè có thể có rất nhiều nhưng vợ cũng chỉ có một người mà thôi.

"Lúc hai người kết hôn thì hãy nhớ mời tôi làm phù rể đó nha. Nếu không thì làm phù dâu cũng được, tôi có thể mặc đồ của phụ nữ." Shin Shiwoo nghiêm mặt nói, như thể Kim Taehyung với Han Sokyung đã ở bên nhau rồi vậy: "Haizz, người giống như tôi vẫn là thích hợp để làm phong lưu công tử, không biết ngày mai sẽ là người nổi tiếng trên mạng hay là người mẫu trẻ nữa đây."

Trong đầu Shin Shiwoo hiện lên khuôn mặt của người phụ nữ đã chặn xe của anh lại, có lẽ rất nhanh thôi, cô ta sẽ gọi điện thoại cho anh.

Lúc này, Lee Somin đã đến nơi ở của cha mẹ nuôi, sau khi đã trở về nhà họ Lee thì cô vẫn không thật sự yên tâm về bọn họ, nên dưới sự khẩn cầu của cô, nhà họ Lee đã dứt khoát mua cho bọn họ một căn nhà để ở, từ phòng ốc đơn sơ tồi tàn chuyển đến đây.

"Mẹ." Lee Somin vẫn gọi bà Seo là  "mẹ" như cũ, cô không muốn thay đổi cách xưng hô.

"Con ăn cơm chưa?" Mẹ Seo nói xong liền đứng dậy, chuẩn bị đi nấu cơm cho Lee Somin, còn bọn họ đã ăn xong hết rồi.

Nói là nấu cơm, nhưng thật ra cũng chỉ nấu một tô mì với nhiều thịt và rau ở bên trên.

Nhìn thấy tô mì nóng hổi trước mắt, Lee Somin cảm thấy chua xót, cô vẫn thích món mì sợi như vậy.

Cô nhớ, khi còn nhỏ mà muốn ăn một bát mì cũng là điều khá xa xỉ rồi, chỉ khi trong nhà có ít tiền thì mới có thể mua được một ít mì sợi, ăn xong mì sợi mà còn chưa no thì lại ăn thêm một chút cơm, mì ăn liền thì khỏi nói, rất khó để mua được.

"Đừng nóng vội, cứ từ từ ăn." Trước đây mẹ Seo cũng không đối xử quá tốt với Lee Somin như bây giờ, nhiều lắm chính là cho cô hai cái bánh bao rồi để cô tự mình hấp lên ăn.

Còn bây giờ, Lee Somin là thiên kim của nhà họ Lee, và cô có thể mang rất nhiều tiền về cho bà, nên tự nhiên bà càng phải đối xử tốt với cô hơn.

Chính điểm này đã khiến cho Lee Somin rất hài lòng về mẹ Seo, trước đây mẹ Seo chưa bao giờ đối xử tốt với cô như thế cả, nhưng bây giờ bà lại đối xử với cô rất tốt, chỉ như vậy cũng đã làm cho cô rất cảm động rồi.

"Có phải lại bị người ta nói sau lưng nữa hay không? Nói con không giống như là thiên kim nhà giàu?" Trong lòng mẹ Seo đã rõ ràng, nếu như bà quan tâm Lee Somin nhiều hơn một chút thì cô sẽ mang càng nhiều tiền về cho bà hơn: "Con cũng thật là, cứ phải để ý đến suy nghĩ của người khác làm cái gì chứ. Quan hệ huyết thống không thể thay đổi được, con mới là thiên kim của nhà họ Lee, không phải là cái cô Han Sokyung kia"

Nghe được lời này của mẹ nuôi, trong lòng Lee Somin cảm thấy thoải mái hơn một chút, cô cũng không vạch trần thân phận thật sự của Han Sokyung với mẹ Seo: "Nhưng bằng cấp của con quả thực không cao bằng cô ấy."

"Con cũng thật ngốc, cái gì mà không cao bằng. Lẽ ra ngay từ đầu con nên cho cô ta nghỉ học luôn đi. Con gái thì cần phải đi học làm cái gì? Nhà họ Lee đối với cô ta còn chưa đủ tốt hay sao?" mẹ Seo nói: "Bây giờ cũng có ích lợi gì đâu, đều là áo gấm về làng cả."

Mẹ Seo cho rằng Lee Somin vẫn chưa đủ tàn nhẫn, nếu lúc trước cô trực tiếp đem người đạp dưới lòng bàn chân thì làm sao bây giờ lại xảy ra nhiều chuyện phức tạp như vậy được.

"Dù sao cô ấy cũng đã sống ở nhà họ Lee nhiều năm như vậy rồi, bỗng nhiên một ngày cha mẹ lại biết cô ấy không phải là con gái ruột của mình, trong lòng ít nhiều cũng có phần khó chịu, chắc trong lòng cô ấy cũng không tốt hơn là bao nhiêu, nên con làm sao có thể làm ra chuyện như vậy được." Lee Somin ghen ghét Han Sokyung là thật, ghen ghét đến muốn phát điên lên, cô ta không phải là con gái của nhà họ Lee, và càng không nên là con gái của nhà họ Jung.

Nghĩ đến đây cô lại cảm thấy chua xót hơn, cô cứ nghĩ mình giỏi hơn người khác nhưng kết quả lại không phải như vậy: "Mẹ ơi, mẹ đừng nói nữa"

"Vậy con cũng đừng buồn nữa." mẹ Seo thở dài: "Mẹ cũng không biết mấy cái loanh quanh lòng vòng gì đó trong giới nhà giàu của các con, nếu như con thực sự không thoải mái, vậy thì cứ nói cho bà Lee biết, bà ấy nhất định sẽ đứng về phía con. Còn dù mẹ có biết, nhưng cái gì mẹ cũng không thể làm cho con được"

"Con nói cái này, mẹ nghe thử xem." Lee Somin không dám nới với cha mẹ của mình, cô sợ bọn họ sẽ nói rằng chỉ có vấn đề nhỏ như vậy mà cô cũng không thể tự giải quyết cho tốt, cô sợ bọn họ sẽ lại so sánh cô với Han Sokyung.

Bà Lee ở nhà chờ mãi mà vẫn chưa thấy Lee Somin trở về, dứt khoát lấy điện thoại ra gọi cho cô: "Con đang ở đâu đấy?"

"Con đang đi dạo phố ạ." Lee Somin không dám nói cô đang ở nhà mẹ Seo bên này, cô sợ mẹ ruột sẽ xảy ra mâu thuẫn với mẹ nuôi, mẹ ruột của cô vẫn luôn không thích cô có quá nhiều tiếp xúc với mẹ nuôi: "Lát nữa con sẽ về."

"Con hãy về sớm một chút, đừng ở bên ngoài quá lâu đó." Bà Lee đè nén sự nóng nảy trong lòng.

"Được ạ." Khi Lee Somin đang nói chuyện với mẹ Lee, mẹ Seo chỉ dám ngồi sang một bên và không dám mở miệng nói một câu.

Mẹ Seo tập mãi đã thành quen, lúc trước khi Lee Somin vừa mới trở về nhà họ Lee thì rất hay trở lại chỗ này, bởi vậy nên bà Lee không quá vui vẻ cho lắm.

Sau này bà lại tập thành thói quen, vào những lúc bọn họ nói chuyện thì bà sẽ không xen vào.

Chờ sau khi bọn họ cúp điện thoại xong, mẹ Seo nói: "Vậy thì con hãy về sớm đi, đừng ở lại đây nữa, đừng làm cho bọn họ lo lắng."

"Mẹ." Lee Somin khó xử, cô muốn ở lại đây thêm một lúc nữa, nhưng mẹ ruột lại bảo cô về, cô không dám ở lại đây thêm nữa, vì cô sợ mẹ cô không hài lòng, cô móc từ trong ví ra một ngàn tệ tiền mặt rồi đưa cho mẹ nuôi: "Mẹ cầm lấy đi, mua cái gì đó ngon ngon, trong tủ lạnh cũng không còn cái gì cả."

Mẹ Seo không từ chối, trực tiếp nhận 1.000.000 won, hiện tại Lee Somin có rất nhiều tiền: "Lần sau con đừng có mang nhiều tiền về đây như vậy nữa, mẹ biết mẹ con sẽ không vui."

"Không nhiều lắm, chỉ một chút tiền này thì bọn họ sẽ không nói gì đâu." Lee Somin vội vàng nói: "Trong tương lai, em trai còn phải đi học và lấy vợ nữa. Việc này sẽ tốn kém rất nhiều tiền bạc. Bây giờ mỗi tháng con sẽ cho mẹ một ít. Con không thể một lúc lấy ra thật nhiều tiền cho mẹ được"

"Cũng được, vậy mẹ sẽ nhận lấy." Mẹ Seo gật đầu: "Mẹ và cha con tiết kiệm tiền nhiều năm như vậy cũng không bằng tiền con mang về cho chúng ta trong hai năm qua nữa, cả căn hộ này cũng là do nhà họ Lee mua cho chúng ta"

Lee Somin đứng dậy, không dám nán lại nữa, cô sợ chờ một lát nữa thì mẹ cô sẽ trực tiếp cho xe tới đón cô, đến lúc đó lại phải nghe mẹ cô lải nhải một đống chuyện: "Mọi người cứ yên tâm mà sống ở đây đi, sự việc lúc trước cũng không thể hoàn toàn trách mẹ được, bởi vì mẹ quá đau lòng nên mới đi đánh tráo đứa trẻ, về mặt tình cảm thì có thể tha thứ được. Mẹ đừng có tự trách mình nữa, con phải về trước đây."

Mẹ Seo đã tự mình đưa Lee Somin xuống dưới lầu, đưa cô lên xe buýt công cộng rồi lại tự mình đi bộ về nhà.

Bà đã quá hiểu Lee Somin, chỉ cần tỏ ra yếu đuối một chút, nói vài câu buồn bã thì đối phương nhất định sẽ mềm lòng.

Nhưng Han Sokyung lại không như vậy, không có chuyện chỉ vì họ hàng của nhà họ Lee nói một vài câu với cô là cô sẽ mềm lòng rồi coi nhà họ Lee như gia đình của chính mình được.

Han Sokyung ngồi trong phòng khách với bà nội Jung chưa được bao lâu thì nhận được cuộc gọi từ người được gọi là dì của mình, bà nói cô đừng so đo với bà Lee, nói bà Lee rất cứng đầu , bà ta chỉ muốn cô tránh thật xa Park Jimin và muốn cô phải bồi thường cho con gái ruột của bà ta là Lee Somin.

Bà Lee muốn bồi thường cho ai cũng được, Han Sokyung không quan tâm, bởi vì nguyên chủ đã chết từ khi cô đến nơi này, cũng coi như đã trả lại mạng cho bọn họ.

"Người nhà họ Lee còn tìm cháu sao?" Thính lực của bà nội Jung vẫn còn rất tốt, bà nghe được một ít lời từ điện thoại truyền ra.

"Không phải nhà họ Lee, mà là thông gia của bọn họ." Người nhà họ Lee sẽ không tự nói cho cô biết mà bọn họ sẽ đánh lá bài tình cảm, đáng tiếc cô không phải nguyên chủ và cô cũng không có tình cảm với bọn họ, ngược lại cô chỉ cảm thấy trái tim thật băng giá.

Han Sokyung rất chướng mắt những hành động của bọn họ, tổn thương người ta nhưng chỉ cần nói một hai câu là có thể khiến cho người ta tha thứ sao?

Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy, nếu không thì hãy để cho cô làm tổn bọn họ rồi bảo bọn họ lại tha thứ cho cô xem.

"Cháu cứ trực tiếp tắt điện thoại của bọn họ là được, còn nghe bọn họ nói nhiều lời như vậy làm cái gì." Bà nội Jung rất không hài lòng về hành động của nhà họ Lee, còn phải dùng đến quan hệ thông gia cũng không dám tự mình nói trực tiếp: "Sokyung, cháu là người của nhà họ Jung, cháu không cần phải sợ sẽ đắc tội tới bọn họ. Các anh trai của cháu đều ở đây, bọn họ đã xếp thành hàng, để xem có ai dám bắt nạt cháu."

"Đúng vậy." Han Sokyung cười gật đầu: "Về sau cháu sẽ tìm bạn trai, cho bọn họ gặp mặt một lần rồi để bọn họ tự giải quyết."

"Đúng đúng." Bà nội Jung có chút không vui khi nghĩ đến cảnh cháu gái phải gả cho người khác, cháu của bà còn chưa về nhà được bao lâu: "Cũng không biết mẹ cháu đã đi đâu nữa, nói là đi mua điểm tâm vậy mà mua cả buổi sáng rồi cũng chưa thấy trở về."

Bà nội Jung vừa nói xong thì mẹ Jung đã  trở lại, trong tay còn cầm hộp điểm tâm vừa mới mua, cười cười đi đến trước mặt Han Sokyung, mở đồ ăn ra: "Con lại đây nếm thử đi."

Điểm tâm này được làm ở một cửa hàng nhỏ ở phía đông thành phố, ngày nào cũng có rất nhiều người xếp hàng chờ để mua.

Hôm nay mẹ Jung tự mình tự mình đích thân đến xếp hàng, bà muốn cho muốn con gái nếm thử món điểm tâm hấp dẫn này, khi mang thai con gái, bà đặc biệt rất thích món điểm tâm này.

Sau đó bà cho rằng con gái đã chết, nên vào các ngày sinh nhật của con bà đều đứng xếp hàng để chờ mua, mỗi năm đều đi qua mua một lần.

Khi bà nội Jung nhìn thấy món điểm tâm này thì liền biết ý đồ của con dâu cả, đôi mắt ửng đỏ, đưa tay ra vỗ nhẹ vào tay Han Sokyung.

Han Sokyung không hiểu lắm, đó chỉ là một món điểm tâm.

Trong nguyên tác rất ít khi nói về nhà họ Jung, tất cả những gì cô ấy biết là nhà họ Jung rất cưng chiều con gái, ngay cả khi nguyên chủ muốn tranh đoạt vị hôn phu của người khác thì bọn họ vẫn duy trì ủng hộ cho cô.

Sau khi nguyên chủ khiêu chiến không thành, nguyên chủ đi nước ngoài chữa thương, bọn họ cũng còn rất nuông chiều cô.

Ở phiên ngoại, nguyên chủ ở nước ngoài quen có được một người thanh niên đẹp trai ưu tú, nhà họ Jung vẫn cưng chiều cô như cũ.

Cô không khỏi tự hỏi liệu các món điểm có khác nhau rất nhiều hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro