Muốn giữ em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Kim Taehyung tới tìm Han Sokyung, Jung Hyun cũng không có ngăn cản, cho dù bây giờ anh có ngăn cản thì sớm hay muộn gì đối phương vẫn có thể chạy tới trước mặt em gái anh.

Chi bằng cứ cho bọn họ tình cờ gặp nhau đi, nếu như không hợp thì sớm muộn gì anh cũng khiến anh ta biến đi.

Tuy không ngăn cản Kim Taehyung gặp Han Sokyung, nhưng Jung Hyun lại mang mũ, kính râm, lén lút đi theo ở phía sau bọn họ.

Jung Hyun không bất kỳ kỹ năng theo dõi nào, kém hơn Kim Taehyung rất nhiều, lúc trước Kim Taehyung đã theo dõi Han Sokyung rất nhiều lần mà không lần nào bị phát hiện.

"Anh trai cô đang ở phía sau." Kim Taehyung vốn đang muốn tìm một cơ hội để nắm tay Han Sokyung, nhưng Jung Hyun vẫn luôn nhìn chằm chằm ở phía sau, nếu ánh mắt nóng rực có thể thiêu đốt người ta, thì anh đã bị thiêu chết từ lâu lắm rồi.

Han Sokyung bất lực, cô chỉ cùng Kim Taehyung đi dạo một vòng, nhân tiện thì đến nhà hàng gần đó ăn tối, lúc gần đi, Jung Hyun còn nói với cô rằng cô cứ việc chơi thật vui, không nghĩ tới đối phương thế nhưng cũng đi theo phía sau bọn họ.

Cô phải nói thế nào đây, chẳng lẽ lại gọi đối phương ra rồi bảo anh không cần đi theo phía sau bọn họ nữa mà hãy đi cùng bọn họ luôn hay sao?

Có vẻ Jung Hyun càng thích cảm giác đi theo bọn họ hơn, Han Sokyung không quay đầu lại nhìn nhưng cô vẫn có thể cảm giác được: "Không sao, chúng ta chưa làm chuyện gì đáng xấu hổ cả."

Không có gì xấu hổ, nhưng Kim Taehyung có thể đảm bảo rằng nếu anh duỗi tay ra nắm lấy tay Han Sokyung tay thì Jung Hyun nhất định sẽ chạy ra ngoài.

Tại thời điểm này, trời không có mưa to, cũng không có mưa rào.

Nhưng họ cũng không dám ở bên ngoài quá lâu, sợ rằng lát nữa trời sẽ đổ mưa trở lại.

Cách ăn mặc của Jung Hyun rất dễ khiến cho người ta nghĩ rằng anh là một ngôi sao nào đó, có người qua đường còn cố ý bước đến gần anh để cố gắng nhìn thấy rõ khuôn mặt anh, còn có người trực tiếp tiến đến nói: "Xin lỗi, bạn có thể ký tên cho tôi không?"

Tìm Jung Hyun ký tên cái đã, cũng không biết người trước mặt có phải là minh tinh hay không, nhưng cô cảm thấy lai lịch của người kia rất đẹp trai, lại đeo khẩu trang nữa, nhất định là do đối phương sợ người khác nhận ra mình.

Jung Hyun có chút bối rối, ký tên cái gì, anh cũng không phải là người nổi tiếng: "Tìm người khác đi, tôi không phải là idol."

Cô gái vẫn không chịu từ bỏ, vẫn cho rằng đối phương đang đùa với mình: "Anh à, chỉ cần một chữ ký thôi là đủ rồi."

Jung Hyun không nói nên lời, đành phải ký tên trước, bởi vì cô gái trước mắt luôn cản đường anh, suýt chút nữa anh đã không nhìn thấy Kim Taehyung và Han Sokyung nữa rồi.

Người dân nước B rất thích đuổi theo các ngôi sao, dọc đường đi đã có vài người đến gần và yêu cầu anh ký tên khiến anh cảm thấy rất xấu hổ.

Anh không ký tên bằng chữ của nước B mà ký tên bằng chữ của nước mình.

Jung Hyun không muốn giải thích rằng mình không phải là ngôi sao nữa nên tức giận đến mức tháo khẩu trang ra, chắc giờ sẽ không còn ai nghĩ anh là ngôi sao nữa đi, và anh cũng chưa bao giờ đóng phim truyền hình hay điện ảnh gì cả, những người đó tìm anh ký tên để làm cái gì.

Có thể là do anh đã bỏ khẩu trang ra và không đeo kính râm nữa nên đã không còn ai đi theo yêu cầu anh ký tên.

Khi Jung Hyun bị ai đó chặn lại để ký tên, Han Sokyung nhìn thấy hành vi của anh và không khỏi buồn cười, loại giả dạng này thật sự rất giống một ngôi sao khi anh đi ra ngoài.

"Anh ấy rất đẹp trai." Han Sokyung ca ngợi ngoại hình của Jung Hyun, nếu anh không đẹp trai thì sẽ không có nhiều người yêu cầu anh  ký tên như vậy: "Nên mới bị nhầm lẫn với các ngôi sao khác."

"Vừa lúc, để anh ta cảm nhận được mùi vị khi được người hâm mộ ký tặng đi." Kim Taehyung đùa giỡn nói: "Nhưng thật ra không có ai tìm cô."

Thời tiết hôm nay hơi lạnh nên Han Sokyung mặc một chiếc áo khoác dày hơn, tóc thả xuống dưới, cô không cố tình giả dạng mà ăn mặc tương đối tùy ý, giống như một cô gái bên cạnh.

"Không phải lúc nào cũng bị người hâm mộ xin chữ ký cả, có lẽ người ta chỉ cho rằng tôi giống tôi, không phải là tôi." Han Sokyung nhìn về phía bồn hoa bên đường: "Thế giới này không chỉ có người giống nhau mà còn có những người cố tình phẫu thuật thẩm mỹ để trông giống người khác nữa."

Đôi khi bạn ăn mặc càng bình thường thì mọi người càng khó nhận ra, và khi bạn ăn mặc càng cố tình thì mọi người càng dễ dàng nhận ra.

Han Sokyung không mang theo trợ lý, cũng không có mang vệ sĩ bên cạnh, cô cứ như vậy cùng Kim Taehyung đi ra ngoài.

Hơn nữa, tính tình của Kim Taehyung khá lạnh lùng, nên cũng không ai nhìn chằm chằm vào bọn họ, người nhận ra cô tự nhiên lại càng ít.

Sau trận mưa rào, con đường ướt đẫm hoa vẫn còn lất phất mưa, người đi trên đường tốp năm tốp ba không còn sôi động như thường ngày.

"Hôm nay cũng ít người hơn." Kim Taehyung không thích có quá nhiều người, bởi vì khi có quá nhiều người, bọn họ có thể dễ dàng nhận ra Han Sokyung, như vậy bọn họ sẽ không thể cùng nhau đi dạo, huống chi là đi ăn cơm: "Như vậy cũng khá tốt, nhà ăn ở phía trước, chúng ta qua đó đi."

"Được." Han Sokyung quay đầu lại nhìn Jung Hyun cách đó không xa.

Khi Jung Hyun nhìn thấy Han Sokyung quay đầu lại, còn hướng tới cô cười cười, không trốn đi, như muốn nói với cô: "Không sao đâu, anh ở đây."

"Nếu đi quá xa, tôi sợ sẽ quấy rầy cô nghỉ ngơi, chọn khu phố nào gần chút thì sẽ tốt hơn." Lúc ở trên máy bay Kim Taehyung đã muốn mời cô đi ăn ở đâu đó rồi, nhưng tiếc là trong lúc nhất thời anh lại tìm không thể tìm thấy địa điểm để mời cô đi ăn được.

Chọn lựa mấy nhà hàng, không phải quá xa thì cũng là sợ Han Sokyung không thích các món ăn của nhà hàng đó.

Khi xuống máy bay đến gặp Han Sokyung, anh phát hiện mình đã suy nghĩ quá nhiều, miễn cưỡng đưa Han Sokyung đến một nhà hàng quá xa, đối phương sẽ khó được có thời gian nghỉ ngơi, đương nhiên là anh có thể để người yêu của anh nghỉ ngơi sớm hơn, ngay cả khi anh muốn đối phương ở bên anh một lần nữa thì anh cũng không thể tùy hứng được.

"Các nhà hàng ở đây cũng không tệ." Lần này Han Sokyung quay một bộ phim thành thị nên cô ở khách sạn trong thành phố mà không phải là khách sạn gần phim trường, cũng không hẻo lánh.

Phụ cận cũng không thiếu thức ăn. Nhưng ở gần khách sạn phụ cận thường có những người hâm mộ nằm vùng, và không cẩn thận một chút là sẽ bị bọn họ phát hiện, may mắn là những người này cũng ở xa khách sạn, an ninh xung cũng quanh tốt, nếu không thì những người nổi tiếng sẽ không thể làm việc ở đây được.

Sau khi đến nhà hàng, Kim Taehyung bảo Han Sokyung gọi đồ ăn rồi nói: "Gần đây cô đang quay phim, nên ăn ít đồ cay lại, ăn nhiều thịt một chút, ăn ít đồ ăn gây kích thích là được."

Đột nhiên Kim Taehyung cảm thấy Han Sokyung đang gầy đi, hẳn là thời gian này đối phương bận quay phim nên không ăn được bao nhiêu cả.

Vì vậy sau khi Han Sokyung gọi món xong, anh lại gọi thêm vài món nữa, thậm chí còn không tính đến chuyện hai người có thể ăn hết hay không, chỉ nghĩ phải để đối phương ăn nhiều hơn một chút.

"Không sao, tôi rất ít khi ăn những đồ ăn gây kích thích, và tôi cũng thường không làm như vậy khi không quay phim." Kiếp trước Han Sokyung là một đứa trẻ mồ côi, đã từng có một khoảng thời gian cô không được ăn, điều đó đã làm cho dạ dày cô không được thoải mái.

Sau này cô lại càng ít ăn cay hơn, ngay cả thịt bò cô cũng không ăn nhiều lắm, sau khi xuyên qua, cô vẫn duy trì thói quen của kiếp trước: "Anh thích ăn cay sao? Nếu muốn ăn thì có thể..."

"Tôi cũng rất ít khi ăn." Không chờ Han Sokyung nói nói xong, Kim Taehyung đã nói rồi, người trong lòng thích cái gì, tự nhiên anh cũng thích cái đó.

Dù sao thì trước đây anh cũng không thích món nào, và anh cũng không có sở thích nào.

Jung Hyun ngồi ở bàn ăn đối diện với bọn họ nhưng anh không gọi nhiều món như bọn họ.

Khi nhìn thấy người phục vụ bày rất nhiều món lên bàn Han Sokyung, anh không khỏi gật đầu, xem ra Kim Taehyung cũng không cầu kỳ như vậy.

Anh còn không nghĩ tới việc Kim Taehyung làm chuyện này có bao nhiêu lãng phí, anh chỉ nghĩ là đối phương không biết sở thích của em gái mình nên mới gọi nhiều món ăn như vậy.

Nếu Han Sokyung biết suy nghĩ của bọn họ, cô nhất định sẽ cảm thấy bọn họ phô trương và lãng phí.

"Lần này anh tới đây để bàn chuyện công việc sao?" Han Sokyung gắp một khối sườn xào chua ngọt, cô vẫn thích món ăn của quê hương hơn, không quen ăn các món nước ngoài.

Trong hai năm ở nước ngoài, có thể tự nấu cơm thì cô sẽ tự mình nấu cơm, cô không thích hamburger, sushi hay gì cả. Nếu không phải hôm nay Kim Taehyung mời cô đi ăn, có lẽ cô sẽ chỉ cắn vài miếng mà thôi.

"Tôi muốn nói chuyện làm ăn, nhưng cũng không phải quan trọng lắm." Nếu không phải vì ở bên này nhiều hơn hai ngày, Kim Taehyung mới không muốn lại đây nói chuyện hợp tác đâu, trong công ty luôn có rất nhiều việc để làm.

Dù sao thì đều là đi công tác, chi bằng lựa chọn ở gần Han Sokyung, cho dù lần này anh không đến thì anh cũng có thể tìm cơ hội khác.

Kim Taehyung rất không vui sau khi nhìn thấy những bức ảnh do Jung Hyun gửi qua cho mình.

Dù đã biết sự thân mật trong bức ảnh chỉ là giả nhưng anh vẫn cảm thấy chua xót, họ diễn như một cặp vậy, dù chỉ là giả nhưng bọn họ vẫn dựa rất gần nhau, đến anh cũng chưa từng dựa vào Han Sokyung gần như thế.

"Chuyện làm ăn còn không quan trọng vậy thì cái gì mới quan trọng?" Sau khi Han Sokyung nói xong lại có chút hối hận, cô không nên hỏi cái này.

"Em quan trọng hơn." Kim Taehyung nhìn Han Sokyung bằng ánh mắt sáng như thiêu đốt: "Em quan trọng hơn bất cứ thứ gì trong phần đời còn lại của tôi."

Kim Taehyung dám cam đoan là sau này anh sẽ không thể yêu một ai khác giống như khi yêu Han Sokyung vậy, nếu đã yêu thì phải theo đuổi, không thể chờ đến khi người kia trở thành của người khác rồi lúc đó mới hối hận được, đây không phải là phong cách của anh.

"Đây là muốn tôi trở thành hồng nhan họa thủy hay sao? Làm cho anh chú ý tới tôi và không thể chú ý tới công việc?" Han Sokyung đùa giỡn nói.

"Công việc cũng phải chú ý, dù sao thì cũng phải có cơ sở vật chất để nuôi dưỡng em. Không thể để cho những người khác nghĩ rằng là tôi cho em ăn cơm nguội được, hơn nữa cái này rất dễ bị người khác cạy góc tường." Kim Taehyung liếc xéo Jung Hyun đang ngồi ở bên bàn đối diện, nếu anh không có năng lực hoặc là con nhà giàu nhàn nhã, phỏng chừng là nhà họ Jung cũng không có khả năng sẽ đem người giao cho anh.

Để cưới được người yêu trong tương lai, anh cần phải làm việc chăm chỉ, cái máy làm việc gì, tham công tiếc việc gì, chức danh này vẫn nên để lại cho người khác đi.

Gần đây Kim Taehyung đã làm việc rất chăm chỉ để tạo ấn tượng tốt trong lòng của người khác, và trừ khi thật sự cần thiết thì anh sẽ không tăng ca ở công ty nữa, cùng lắm thì mang công việc về nhà để xử lý.

Khi bà Kim biết được con trai mình không tăng ca, bà còn cho rằng mình đang nghe nhầm, con trai bà làm sao có thể không tăng ca?

Thậm chí bà còn cố ý đi tìm Kim Taehyung, nhưng khi biết được đối phương đang theo đuổi người trong lòng, bà chỉ có thể hy vọng con trai mình mau nhanh chóng theo đuổi được người ta thay vì suốt ngày đối mặt với công việc.

Con dâu thật là tuyệt vời, bà Kim rất hài lòng về sự hữu dụng của con dâu, có thể khiến cho con trai bà không còn vất vả nữa.

Han Sokyung không biết chỉ bởi vì Kim Taehyung không tăng ca mà bà Kim đã hy vọng cô vào cửa sớm hơn một chút, cô còn đang nghĩ tới lời nói của đối phương thực êm tai.

"Bọn họ nói anh là một kẻ tham công tiếc việc, nhưng tôi không tin." Han Sokyung cầm lấy một con tôm hùm, chuẩn bị lột vỏ.

Nhưng khi cô vừa mới vừa cầm lên, Kim Taehyung đã lấy con tôm hùm trong tay của cô đi.

"Để tôi." Lột tôm là một việc không thích hợp với đôi tay trắng nõn và thanh tú kia, Kim Taehyung liếc nhìn bàn tay Han Sokyung, anh rất muốn nắm lấy tay của cô, tay của cô hẳn là rất mềm mại và mịn màng, cũng rất nhỏ, bàn tay anh có thể quấn lấy bàn tay của cô: "Trước kia tôi không thích em nên sẽ có nhiều việc để làm. Nhìn đi, trước kia tôi đã từng rất bận, nhưng bây giờ tôi không còn bận như vậy nữa, mọi người đều tin tưởng thực lực của công ty tôi, không thiếu người tìm đến hợp tác, tôi cũng nhẹ nhàng đi rất nhiều."

Khi Han Sokyung nghĩ về điều đó, cô thực sự cảm thấy đúng là có chuyện như vậy.

Kỳ thật là Kim Taehyung chỉ nói nhảm thôi, lúc trước bận bịu làm việc thì hoàn toàn không nghĩ tới điều này, anh chỉ muốn đánh bại đối thủ, cải thiện thành tích, đưa công ty lên một tầm cao mới.

Lúc Jung Hyun nhìn thấy Kim Taehyung đang bóc tôm, anh cũng cố ý yêu cầu người phục vụ mang thêm một đĩa tôm nữa để anh cũng có thể bóc!

"Không cần bóc quá nhiều, anh cũng ăn đi." Han Sokyung chưa từng ăn tôm do người khác bóc bao giờ cả, lúc ở nhà họ Jung cô đã ăn một con tôm hùm lớn, cô không cần bóc vỏ cũng có người trực tiếp chế biến rồi.

"Trước kia tôi ăn khá ít, bây giờ cũng không thể ăn quá nhiều." Han Sokyung không có trí nhớ về nguyên chủ nên có rất nhiều chuyện cô không biết, cũng không biết nguyên chủ thích ăn cái gì.

Nhưng cô không quan tâm đến điều đó, đã hai năm rồi, mọi thứ cô thích thì cô đều có thể làm được.

"Lee Somin đã gia nhập giới giải trí." Nghe Han Sokyung nói đến trước kia, Kim Taehyung liền nghĩ vậy một chút: "Diễn vai nữ số 3."

"Không sao." Han Sokyung chưa bao giờ coi trọng Lee Somin cả, đối phương muốn đóng phim thì cứ việc.

Chỉ là cô cảm thấy cốt truyện có vẻ hơi không thể đảo ngược, nữ chính vẫn luôn muốn xuất hiện ở trước mặt của cô, luôn muốn tự ghép mình với một cô gái độc ác này.

Trong nguyên tác, nguyên chủ không gia nhập giới giải trí mà vào công ty của nhà họ Lee, bởi vậy nên Lee Somin mới thay đổi bản lĩnh kém cỏi trước đây của mình để nỗ lực học tập, rồi sau đó mới có thể áp chế được nguyên chủ.

Bây giờ, cô không đến công ty của nhà họ Lee nữa, mà đi nhận lại nhà họ Jung, còn tiến vào giới giải trí, kết quả là Lee Somin cũng đi theo cô vào giới giải trí luôn.

Han Sokyung không biết phải nói gì, rõ ràng cô đã muốn tránh xa Lee Somin rồi, vậy mà đối phương vẫn còn cố tình đụng chạm cô.

"Chắc là cô ta nghĩ rằng cô luôn xuất hiện ở trên TV nên vị hôn phu của cô ta có thể thường xuyên nhìn thấy cô." Đương nhiên, đây là suy đoán của Kim Taehyung, bởi vì anh thường theo dõi Han Sokyung thông qua TV.

Khóe miệng Han Sokyung khẽ co giật, nữ chính quá hiếu thắng, mặc kệ cô có phải là nguyên chủ hay không, hiện tại cô cũng được coi như là đối thủ của Lee Somin.

Giới giải trí không phải do mỗi nhà họ Lee điều hành, Lee Somin không thể dễ dàng chèn ép cô như vậy được.

Han Sokyung với Kim Taehyung đã có một bữa ăn rất vui vẻ cho buổi tối hôm nay, chỉ là cuối cùng Jung Hyun lại mang một đĩa tôm đã bóc vỏ sẵn đặt ở trước mặt Han Sokyung.

"Ăn no chưa? Có muốn ăn thêm không?" Jung Hyun trực tiếp ngồi ở bên cạnh cô, bọn họ vừa đi dạo vừa ăn, chắc anh cũng không tính là bóng đèn cường mạnh mẽ đi, em gái anh cũng chưa cùng Kim Taehyung ở bên nhau đâu.

Sau khi Kim Taehyung nhìn thấy con tôm được Jung Hyun bóc vỏ, trong lòng thầm hừ lạnh một cái, cục cưng của anh đã ăn rồi, cô không cần ăn mấy con tôm này nữa.

Han Sokyung vẫn cho Jung Hyun một chút mặt mũi, gắp một con tôm chấm vào nước sốt. Jung Hyun liếc nhìn Kim Taehyung một cách khiêu khích, sau đó cười với  Han Sokyung: "Tôm anh bóc cũng không tệ lắm đi, đều khá hoàn chỉnh."

Ai bóc tôm mà không hoàn chỉnh, Kim Taehyung thật muốn trực tiếp bóc một con tôm cho Jung Hyun nhìn xem, còn không phải chỉ là mấy tôm thôi sao, ở chỗ đó đắc ý cái gì, nhất định  là lúc nãy đối phương đã rất hâm mộ anh vì đã bóc tôm cho Han Sokyung.

Sau bữa ăn, Jung Hyun không đi theo bọn họ mà cùng nhau trở về luôn.

Dù Kim Taehyung có bất mãn đi chăng nữa nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tự an ủi chính mình là trước đó đối phương không có chạy ra ngoài, mà chỉ đi theo ở phía sau, nếu không anh sẽ không thể đơn độc mà cùng Han Sokyung đi ăn cơm được.

Khi đi đến gần khách sạn, Jung Hyun dừng lại, đồng thời cũng ngăn cản Kim Taehyung và Han Sokyung đi cùng nhau: "Nếu hai người đi cùng nhau, ngày mai bọn họ sẽ nói rằng Sokyung và anh yêu nhau ở trên bảng tin."

"Vậy còn anh?" Kim Taehyung không hiểu: "Ba người chúng ta đi cùng nhau thì làm sao bọn họ có thể hiểu lầm được."

"Bọn họ có thể nói là anh thấy trưởng bối, tôi là anh họ của Sokyung." Jung Hyun cũng cố ý ghé sát vào mặt Han Sokyung: "Nhìn xem, chúng tôi khá giống nhau."

Kim Taehyung không thấy Jung Hyun giống Han Sokyung ở chỗ nào cả, rõ ràng là đối phương đang nói mê sảng: "Hai người cùng đi, bọn họ..."

"Chúng ta cùng đi!" Han Sokyung mở miệng, rất là bất đắc dĩ: "Nếu hai người nói thêm gì nữa, người khác sẽ cho rằng chúng ta hai người đàn ông đang đánh nhau và một người phụ nữ, nói rằng hai người đang đánh nhau kịch liệt."

Tin tức trong làng giải trí là như vậy, đón gió bắt bóng, bọn họ không làm gì, người ta cứ nói có làm, đến cuối cùng cũng không biết sẽ bị truyền ra thành cái dáng gì.

Han Sokyung nghĩ thầm chính mình đến đây là để đóng phim chứ không phải để gây rắc rối cho bọn họ.

Nghe em gái nói vậy, Jung Hyun đành phải kêu Kim Taehyung đi theo bọn họ cùng nhau trở về, làm sao bây giờ, anh vẫn cảm thấy Kim Taehyung thật chướng mắt.

Mà Kim Taehyung cũng cảm thấy Jung Hyun thật chướng mắt, cho rằng đối phương là một cái bóng đèn công suất cao, sáng đến mức anh muốn đạp vỡ cái đèn này.

Ở trong nước, Lee Somin đã không gặp Park Jimin vài ngày rồi, vì để đóng phim, cô phải sống ở thành phố điện ảnh bên này nên chỉ có thể gọi điện thoại cho anh, thời lượng mỗi cuộc gọi rất ngắn, điều này khiến cho cô rất lo lắng.

Ban ngày đóng phim, buổi tối cũng đóng phim, nên cô chỉ có thể chờ đến khi trở lại khách sạn và trời gần sáng thì mới có thể gọi điện thoại cho anh.

"Có chuyện gì không?" Park Jimin đã tắm rửa sạch sẽ, vừa nằm ở trên giường ngủ một giấc dài.

Khi nhận được cuộc gọi của Lee Somin, giọng điệu của anh khá mệt mỏi.

"Anh đang ngủ?" Không nghe được sự kích động như mong đợi mà ngược lại chỉ là vẻ mệt mỏi trong lời nói của đối phương, Lee Somin siết chặt điện thoại: "Có phải em đã quấy rầy anh hay không ?"

"Lần sau, em......" Park Jimin muốn Lee Somin đừng gọi điện thoại cho anh nữa, nhưng đối phương lại là vị hôn thê của anh: "Em vẫn chưa tắm à? Lần sau, anh sẽ gọi cho em trong thời gian tạm dừng quay bộ phim, sẽ không mệt lắm đâu."

"Được." Lee Somin gật đầu ngay khi vừa nghe thấy lời này, trên mặt còn mang theo một chút vui sướng, đối phương đang quan tâm cô: "Em biết rồi, vậy lần sau em sẽ không gọi cho anh khi đã muộn như vậy nữa, và em có thể nghỉ ngơi tốt, anh cũng có thể nghỉ ngơi tốt."

"Hôm nay có chuyện gì xảy ra trên phim trường à?" Park Jimin không quan tâm lắm đến giọng điệu của cô, và việc hỏi Lee Somin xem cô có ổn không thì càng giống như một thói quen.

Lee Somin không nghe thấy, trong lòng ẩn ẩn kích động.

Park Jimin chưa bao giờ nhiệt tình với cô, đối phương có thể nói lời quan tâm đến cô đã là rất không tồi rồi: "Em rất ổn, không có ai làm khó em, đạo diễn cũng nói em quay rất rốt, chỉ cần duy trì trạng thái như hiện tại  là được. Anh Jimin, em chắc chắn sẽ làm việc chăm chỉ để có được giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất trong thời gian sớm nhất. "

Park Jimin nghe vậy cũng không nỡ đả kích cô: "Da của diễn viên rất quan trọng, sau này em hãy đắp mặt nạ, nghỉ ngơi sớm đi, đừng có thức khuya."

Gương mặt Lee Somin, chỉ cần trang điểm nhiều thì có lẽ cũng được xem như là một mỹ nhân tương đối xinh đẹp.

Nhưng giới giải trí chưa bao giờ thiếu mỹ nhân, Park Jimin cũng không vạch trần, nếu đối phương không chú ý dưỡng nhan như trước, lại thức khuya đóng phim thì làn da của cô cũng sẽ xấu đi, anh không hy vọng sẽ có một cái nhìn mà mình còn trẻ hơn cả vị hôn thê đâu.

"Được, em biết rồi!" Lee Somin vội vàng gật đầu: "Người đại diện đã mua cho em sản phẩm chăm sóc da. Bởi vì mỗi ngày đều phải trang điểm cho nên em cũng chú ý bảo dưỡng da......"

Lee Somin nói rất nhiều và không để ý đến thời gian, vì vậy cuối cùng Park Jimin không thể không nhắc nhở cô tắt điện thoại và bảo cô nghỉ ngơi sớm một chút.

Lee Somin còn tưởng rằng đối phương sợ cô thức khuya sẽ làm tổn thương đến cơ thể của mình nên mới cúp điện thoại, cô nhất định phải sớm vượt qua Han Sokyung, ngày mai còn có phỏng vấn, cô phải làm việc thật chăm chỉ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro