Thư thách đấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một nữ minh tinh vừa ra mắt vẫn chưa nổi tiếng như Lee Somin, trong tình huống bình thường sẽ không có ai đến phỏng vấn cô, nhưng ai bảo cô xuất thân từ nhà họ Lee, Lee Dokyun người anh trai này vì để hoàn thành tâm nguyện của cô nên đã cố tình để công ty điện ảnh và truyền hình Blue Scarecrow nâng đỡ cô, cho nên anh đã đầu tư không ít tiền.

Những người bên Blue Scarecrow cũng rất phối hợp, họ định làm một cuộc phỏng vấn ra mắt cho Lee Somin, sau đó sẽ quay một đoạn video nhỏ, tốt nhất là có thể nổi tiếng trước một phen.

Ngoại hình của Lee Somin ở giới giải trí cũng không tính là xuất sắc, hơn nữa còn chỉ mới tốt nghiệp ở trường trung cấp kỹ thuật, xây dựng hình tượng nữ thần thuần khiết cũng không được, nữ thần học bá cũng không được, nữ thần tham ăn thì đã có quá nhiều, vì vậy bọn họ tính xây dựng cho Lee Somin hình tượng cô bé lọ lem phản công nhà giàu.

Đại khái chính là để cho Lee Somin nói rằng cô không trở lại cuộc sống của gia đình nhà họ Lee, biểu hiện một chút sự nỗ lực, lạc quan của cô, làm cho mọi người có thể đồng cảm và ủng hộ cô.

Lee Somin không chỉ kể về quá khứ của mình mà cô còn kể về việc cô đã gặp Park Jimin như thế nào, và cách an ủi anh khi anh buồn như thế nào.

Nói tới đây, tự nhiên cô lại nói đến chuyện hai năm trước Han Sokyung rời đi mà không nói lời từ biệt, cuối cùng còn đưa cho Han Sokyung một bức thư thách đấu, nói cô nhất định sẽ nổi tiếng hơn Han Sokyung.

"Cô làm tốt lắm!" Khi người đại diện nghe Lee Somin nói như vậy, anh chẳng những không nói Lee Somin làm sai mà ngược lại còn tán dương hành vi của cô, cho rằng cô nói như vậy sẽ có hai chỗ tốt lớn, một là xây dựng hình tượng con người có cá tính, hai là bây giờ Han Sokyung đang nổi tiếng, Lee Somin làm như vậy cũng có thể cọ một chút nhiệt độ.

Người trong giới giải trí chính là như vậy, không cọ nhiệt thì chính là đồ ngốc.

Mà nếu có bị mắng cũng không sao cả, dù cho bị hắc thì mặt sau cũng có thể nổi tiếng, trong giới giải trí không có một ngôi sao hạng nhất nào là chưa bị mắng cả.

Không ai mắng, kia chỉ có thể nói là do bạn không đủ nổi tiếng mà thôi.

"Thật vậy sao?" Lee Somin vỗ vỗ đôi má nóng rực của mình, vừa rồi cô thật sự không biết phải nói gì cả, cho dù lúc đầu bọn họ đã nói với cô vài vấn đề, cô cũng đã chuẩn bị trước, nhưng đến khi thực hiện thì những lời nói ra lại thực sự không giống nhau.

Sau đó cô còn viết cho Han Sokyung một bức thư thách đấu, điều này cũng hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của cô.

"Thực sự, rất tốt." Nam Jun Seo là người quản lý của Lee Somin, anh đã từng quản lý không ít nghệ sĩ với kinh nghiệm rất phong phú.

Trước đây anh đã không ít lần sử dụng phương pháp này, hầu hết các thông báo trên mạng đều do quan hệ công chúng viết ra, và đủ loại người giẫm lên ngọn lửa của người ta để khoe khoang về chính nghệ sĩ của họ.

Loại cường điệu này đều là chuyện thường tình, mặc kệ nó có đúng hay không thì cũng vô nghĩa thôi.

Đột nhiên Nam Jun Seo chợt nghĩ: "Không phải mấy ngày nay em quay cảnh đêm sao? Anh sẽ chụp cho em một vài tấm ảnh rồi đăng lên IG. Em cũng xem lại mấy cái trước kia ở trên IG đi, thấy cái gì không hợp lý thì xóa bớt đi."

Chỉ có bằng cách này thì mọi người mới biết Lee Somin là một người chuyên nghiệp, cô vừa mới debut, cũng chưa có nhiều cơ hội để lộ diện, nên bây giờ bọn họ phải làm nhiều cách khác nhau để người xem có thể nhớ kỹ Lee Somin.

"Em sẽ đăng ký lại tài khoản IG." Lee Somin không muốn sử dụng lại tài khoản IG cũ, bên trong có quá nhiều thứ và còn có ảnh chụp của cô cùng với Park Jimin nữa, nên cô không muốn xóa nó, mặt trên còn ghi lại hành trình tinh thần của cô, tất cả đều rất quý giá, nếu khi rảnh rỗi không có việc gì làm thì cô sẽ xem lại những thứ đó.

Han Sokyung đang quay phim ở nước B nên không biết rằng Somin lại kéo cô vào câu chuyện của cô ta.

Kim Taehyung đã đi nói chuyện về dự án hợp tác nên không có xuất hiện ở phim trường, Jung Hyun cũng không có ở đây, bọn họ đều đang có chuyện gấp.

Trên thực tế, Han Sokyung cũng chỉ là quay phim, không có việc gì, cũng không cần người khác phải nhìn chằm chằm.

Nam chính Lý Hi Minh lớn hơn Han Sokyung vài tuổi, trải qua một đoạn thời gian ở chung thì anh rất thích Han Sokyung, cảm thấy cô rất xinh đẹp, nói nhiều, cũng không cố ý níu kéo ai cả.

"Cô có bạn trai chưa?" Vừa lúc nghỉ ngơi, Lý Hi Minh không nhịn được dò hỏi Han Sokyung vài câu, thấy cô lắc đầu, lại nói: "Các cô ở bên kia gả con gái có phải yêu cầu rất nhiều sính lễ hay không?"

"Tùy nơi thôi." Han Sokyung đối với sính lễ cũng không có quá nhiều ý kiến, một số cha mẹ gả con gái mà giống như bán con gái vậy, có một số cha mẹ lại đem một phần sính lễ ra cho con gái, còn dư lại một ít thì để làm một bữa tiệc rượu nhỏ.

Ở kiếp trước, cô có biết hai người có sính lễ khác nhau rất lớn, dựa theo phong tục địa phương, tiền sính lễ  cho các trình độ học vấn rất khác nhau, hai người đó đều là sinh viên chưa tốt nghiệp, một phụ huynh cho biết cuối cùng họ đã cho con gái học đại học, họ yêu cầu 12 hoặc 13 nghìn won tiền sính lễ nhưng lại không cho con gái nhiều của hồi môn, còn một người thì chỉ cần tám vạn thôi, nói là đỡ phải để hai vợ chồng phải trả nợ cho tương lai sau này.

Đương nhiên, quê quán của hai người kia đều ở địa phương nông thôn, Han Sokyung cũng không thể nói là bọn họ có vấn đề được, cô chỉ là một con cẩu độc thân nên không đủ tư cách để nói ra những vấn đề này.

Trên thực tế, đưa ra mặt bằng giá địa phương thì tiền sính lễ này cũng tạm ổn, nhưng mấu chốt chính là nhà xe, không dễ xử lý chút nào.

"Nhưng sao đột nhiên anh lại hỏi cái này?" Han Sokyung nghi hoặc, thế nhưng cô vừa mới nghĩ đến chính mình về sau gả chồng phải làm sao bây giờ, cái này tiền sính lễ còn muốn nhiều hay ít.

Sau khi phục hồi lại tinh thần, cô mới nhận ra bây giờ mình đã là người của nhà họ Jung, nhà họ Jung lại không cần phải nuốt giá sính lễ làm cái gì cả, hơn nữa cô cũng không ngốc đến mức gả cho một người không nuôi nổi mình.

"Cô nghĩ gì về tôi?" Lý Hi Minh ho nhẹ: "Tuy rằng đất nước chúng ta khác nhau, nhưng đây không phải là trở ngại. Tôi cũng hiểu ngôn ngữ của nước cô, và cô cũng hiểu được ngôn ngữ của nước tôi."

Han Sokyung sửng sốt, nhưng cô lại dứt khoát từ chối: "Anh sẽ tìm được một người tốt hơn. Còn tôi, tôi chỉ muốn có một cuộc sống bình dị, đơn giản một chút."

"Cô không thể cùng tôi ở bên nhau sao?" Lý Hi Minh không hiểu lắm, nhà anh ta cũng rất giàu có, bản thân lại kiếm được rất nhiều tiền, trước kia đã có không ít nữ idol tỏ tình với anh ta, vì cái gì đối phương lại không đồng ý.

"Có thể, tôi chỉ muốn tìm một người cùng quê, bởi vì tôi lười biếng và không muốn thích nghi với văn hóa gia đình của một đất nước khác." Hai năm qua, không có mười người nước ngoài tỏ tình với cô thì cũng có năm người khác, và cô không nghĩ đến phải kết hôn với một người nước ngoài.

Kiếp trước khi còn là trẻ mồ côi, ý nghĩ của cô rất đơn giản, đó chính là cô muốn có một ngôi nhà thuộc về riêng mình.

Kiếp này, ý nghĩ của cô vẫn rất đơn giản, đó là muốn có một tổ ấm thuộc về mình, cùng chồng đùm bọc lẫn nhau, sống cuộc sống bình dị không có bên thứ ba.

"Thì ra là vậy." Lý Hi Minh có chút mất mát, anh thật vất vả mới có thể lấy hết can đảm ra để nói cho đối phương biết chuyện này, nhưng không nghĩ tới đối phương lại bảo thủ như vậy.

Anh còn cho rằng đối phương đang quay phim quốc tế nên tự nhiên cũng nguyện ý gả đến nước B, kết quả là anh nghĩ sai rồi: "Tôi không có lý tưởng lớn, và tôi cũng không có dũng khí để theo đuổi một tình yêu kỳ lạ."

Han Sokyung nhìn thấy vẻ cô đơn trên khuôn mặt của Lý Hi Minh thì không khỏi xấu hổ, tốt xấu gì thì hai người sẽ còn tiếp tục hợp tác đóng phim, cô không thể làm cho bọn họ quá xấu hổ được, đùa giỡn nói: "Sau khi quay nhiều cảnh như vậy, sẽ không phải lúc nào anh cũng nhập diễn sâu như vậy đi?"

"Nhập diễn sâu mới có thể làm nên một bộ phim hay." Lý Hi Minh mất mát và mất mát, cũng không tiếp tục rối rắm về việc này nữa: "Chờ sau khi quay phim xong tôi có thể đến đất nước của các cô."

Nếu bộ phim lần này nổi tiếng, nói không chừng anh sẽ bay đến vài quốc gia.

Mục tiêu của Lý Hi Minh là trở nên nổi tiếng khắp đại lục, bộ phim truyền hình vừa rồi vốn đã rất ăn khách, coi như cũng nổi tiếng ở lục địa này, nhưng một tác phẩm tiêu biểu thôi là chưa đủ, anh còn cần những vở kịch xuất sắc hơn để ổn định danh tiếng hơn chứ không phải như phù dung sớm nở tối tàn.

"Bây giờ mức độ nổi tiếng của cô cũng không tồi, bộ phim truyền hình sản xuất nhỏ nhưng cuối cùng lại có được thành công lớn." Lúc trước Lý Hi Minh đã xem qua kịch bản kia nhưng anh ấy không đọc, chế tác quá nhỏ, anh sợ rằng việc quay phim sẽ quá mức thô ráp.

Đạo diễn không thể quay, các diễn viên cũng không thể, hậu kỳ cũng không được, dù kịch bản có hay đến đâu thì cũng vô dụng, chỉ là anh không nghĩ tới bộ phim này i9 nhưng lại quay rất tốt, sau khi phát sóng, thậm chí độ xếp hạng rating của bộ phim còn cao hơn một chút so với bộ phim truyền hình ăn khách của anh.

Nhưng anh cũng không hối hận, loại chuyện này muôn hối hận không được, chỉ có thể nói là cơ hội cá nhân.

Chuyện Lý Hi Minh thổ lộ cũng không quá ảnh hưởng đến việc quay phim của hai người, việc quay phim vẫn diễn ra như bình thường, và họ đã không ít lần bị NG.

Kim Taehyung không biết chuyện có người đã tỏ tình với Han Sokyung, càng không biết rằng cô đã trực tiếp cự tuyệt người ta.

Nếu như anh ở đây, anh nhất định sẽ cảm thấy may mắn khi Han Sokyung đã không trực tiếp từ chối anh, không có từ chối, vậy còn có hy vọng.

Anh đã đến trường quay một ngày trước khi trở về nhà, nếu anh ấy không đến trường quay để thể hiện sự hiện diện của mình, anh ấy cảm thấy mình ở đây thật vô ích.

Người trong đoàn phim cơ bản cũng không biết Kim Taehyung, anh không phải là người trong giới giải trí, mà mọi người cũng hiếm khi chú ý đến tin tức tài chính, huống chi anh còn không phải là người của nước B, bọn họ nhiều lắm cũng chỉ cảm thấy anh đẹp trai.

Còn có người hỏi Han Sokyung, hỏi cô xem đây có phải là anh trai của cô hay không.

Khi Jung Hyun tới đoàn phim, bọn họ hỏi đó có phải là bạn trai của cô hay không, sau khi biết đó là anh trai của cô, hiện tại bọn họ hỏi cũng hỏi có phải là anh trai của cô hay không.

"Anh ấy là bạn của tôi." Nơi nào có nhiều anh trai như vậy, Han Sokyung cười trả lời.

Khi Lý Hi Minh nghe được câu này, anh không khỏi nghĩ chắc cái này không phải là tình bạn bè đi, đối phương lớn lên rất không tồi, cũng có khí chất, ước chừng phải có rất nhiều tài sản, xem ra đối phương không hề thua kém anh.

Muốn thua thì cũng phải bị người giỏi hơn anh đánh bại, nếu không anh sẽ không cam lòng: "Anh ta đang theo đuổi cô à?" Lý Hi Minh dò hỏi Han Sokyung.

"Ừ." Không đợi Han Sokyung trả lời, Kim Taehyung đã cười trả lời, lúc đến anh đã mua rất nhiều đồ ăn vặt rồi cho người mang tới đây, bây giờ nhân viên trong đoàn phim đang phân phát đồ ăn vặt: "Thời gian này phải làm phiền các người chiếu cố cô ấy nhiều hơn rồi."

Kim Taehyung nói được nhiều thứ tiếng nên anh có thể dễ dàng hiểu được những gì Lý Hi Minh đã nói.

Lúc này, câu trả lời tất nhiên là, làm cho bọn họ đều biết rằng Han Sokyung đã có một người ưu tú như anh theo đuổi, và bọn họ vẫn nên biết khó mà lui, đỡ phải tốn công cho vô ích.

"Khó trách cô ấy lại từ chối tôi, thì ra là đã có một người theo đuổi như anh rồi." Lý Hi Minh mỉm cười, không có cho Kim Taehyung sắc mặt.

Mọi người đều là người theo đuổi của Han Sokyunh, mà cô lại từ chối anh, như vậy đã đủ để giải thích vấn đề.

Kim Taehyung nhìn về phía Han Sokyung bằng ánh mắt cực nóng, hóa ra cô cũng sẽ từ chối người khác: "Không phải đã nghĩ kỹ rồi sao?"

"Không đến mười giây, cô ấy đã từ chối tôi." Lý Hi Minh cảm khái, lập tức thổ lộ, tỏ tình rồi bị từ chối như thế này, anh chưa từng gặp phải chuyện như vậy bao giờ.

"Tất nhiên là vậy rồi. Tôi không muốn bị fans của anh chửi đâu." Han Sokyung đùa giỡn nói, fans của các sao nam luôn mạnh hơn, nói khó nghe chút, chính là họ bị thiểu năng não nhiều hơn và họ luôn nghĩ rằng người khác đang cướp lấy người đàn ông của bọn họ.

Hơn nữa danh tiếng của Lý Hi Minh khá lớn, và cô không muốn bị họ nói rằng cô đang cọ nhiệt anh để lấy sự nổi tiếng đâu.

"Chúng ta là CP trên màn ảnh." Lý Hi Minh cố ý ôm ngực: "Anti-fan chỉ là số ít."

*CP: Couple (một cặp đôi)

"Cô ấy thích hợp với người ngoài giới hơn." Như chính anh vậy, Kim Taehyung nghiêm khắc, những nam minh tinh đó có cái gì tốt, luôn giỏi diễn xuất với các sao nữ, nếu nhập diễn quá sâu thì sẽ trực tiếp ngoại tình luôn.

Sự xuất hiện của Kim Taehyung khiến cho cả đoàn phim đều biết rằng Han Sokyung đã có một người theo đuổi, và những người vốn có ý định theo đuổi cô đều đã rút lui.

Bọn họ vừa thấy Kim Taehyung thì đã biết anh là người có tiền rồi, đại đa số các sao nữ đều rất thích gả vào những gia đình giàu có, người giống như bọn họ vậy, nên sớm một chút dập tắt tâm tư.

Buổi tối, sau khi quay phim và làm việc xong, Han Sokyung với Kim Taehyung cùng nhau trở về khách sạn, nhưng nhìn quanh không thấy Jung Hyun đâu, cô không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Không phải anh của tôi cũng đến cùng anh hay sao."

"Anh ta bận việc." Thời điểm Kim Taehyung gặp Jung Hyun đi ra, lúc đấy Jung Hyun cũng không có việc gì, chỉ là không lại đây mà thôi.

Anh hiểu được đối phương đã có chút công nhận anh nên lúc đó mới không ngăn cản anh, cũng không theo dõi anh.

Nhưng hành vi trước đó của đối phương khiến anh rất không vui, vì vậy anh liền trực tiếp nói Jung Hyun đang bận việc thay vì đang nhàn rỗi.

"Công việc quan trọng hơn, tôi ở bên này cũng không có việc gì. Lúc trước anh ấy đã tới đây rất nhiều lần rồi." Han Sokyung rất bất đắc dĩ về điều này, mặc dù cô đã nói với Jung Hyun là cô ở trên phim trường rất tốt nhưng đối phương vẫn cứ thường xuyên qua đây mà không nói cho cô biết, còn cố ý làm cô bất ngờ, chắc anh sợ cô sẽ phải chịu ủy khuất nên mới không nói lời nào.

Quả thật trong đoàn làm phim có rất nhiều chuyện xảy ra nhưng không có người nào là có quy tắc ngầm với cô cả, với cô cũng không phải là người của nước B, nên đối với những nữ minh tinh ở nước B cũng không có mối quan hệ cạnh tranh quá lớn.

Với mọi người cũng là người thông minh nên họ hiểu thay vì mưu mô thì tốt hơn hết hãy nên tự hòa thuận với nhau.

Thật ra, giữa những nữ diễn viên đóng vai phụ kia cũng có không ít tranh đấu, tất cả đều hy vọng mình có nhiểu suất diễn nhiều hơn một chút, nhưng vì không thể sửa cảnh của diễn viên chính nên chỉ có thể cắt bớt cảnh của những người đóng vai khác không quan trọng.

Han Sokyung cũng không để ý đến việc vai phụ có bị thay đổi người hay có thêm người diễn hay không.

Cô chỉ quay phim dựa theo kịch bản, nhiều lắm thì chính là bởi vì để lời kịch càng thêm tự nhiên nên có sửa cho mượt thêm một chút, đồng thời cô còn đóng tại chỗ để tăng thêm độ căng cho cốt truyện.

Loại chuyện này, đạo diễn với biên kịch đều sẽ không nói gì cả, dù sao thì văn nói và viết cũng không giống nhau cho lắm.

"Ngày mai tôi phải trở về rồi, nếu em không ngại thì đêm nay hãy mời tôi một bữa cơm đi." Kim Taehyung đem một con gấu lớn đặt ở trên xe đưa cho Han Sokyung, lúc trước khi theo dõi cô, anh đã nhìn thấy cô mua một con rối lớn rồi.

Loại búp bê to lớn này thường không dễ giặt, còn dễ sinh vi khuẩn, nhưng có nhiều người lại thích ngủ với búp bê này, và anh càng hy vọng người đối phương ôm không phải là búp bê mà sẽ là anh.

"Tại sao anh lại muốn mua cái này?" Lúc vừa mới xuyên qua thì Han Sokyung đặc biệt rất thích ôm thú bông để ngủ, điều này sẽ khiến cho cô cảm thấy an tâm hơn một chút.

Sau đó, sau khi kiếm được một số tiền cho riêng mình, cô có mua một vài con nhỏ, và miễn cưỡng mua một vài con quá lớn, bởi vì những con búp bê lớn rất đắt tiền nên cô chỉ có thể nhìn xem chúng thôi.

"Trong đêm khuya tĩnh lặng, em có thể ôm nó, khi ôm nó thì em có thể  nghĩ đến đây là quà mà tôi đã tặng cho em." Kim Taehyung đưa cho cô một con gấu to ngang người: "Em đi ăn cơm trước hay là lên lầu thay quần áo?"

"Không cần thay quần áo đâu." Han Sokyung không để ý nhiều như vậy, cô chỉ ngồi vào xe của Kim Taehyung trong một lát thôi, lúc này còn cần thay quần áo làm gì nữa: "Sau khi ăn cơm xong tôi sẽ quay trở về tắm rửa rồi ngủ luôn, bây giờ quay lại thì quá phiền toái."

Jung Hyun đang đứng ở trước cửa phòng của Han Sokyung, anh đã đứng khoảng năm phút đồng hồ rồi nhưng vẫn chưa nhìn thấy người đâu cả, nên anh không tiếp tục đứng chờ nữa.

Anh trực tiếp gọi bữa tối về phòng ăn cơm, nếu không anh sẽ lại muốn chạy đi tìm người, anh luôn lo lắng rằng em gái anh sẽ bị con hổ là Kim Taehyung bắt cóc đi.

Nếu không phải là đối phương đặc biệt tới đây thì anh sẽ không để cho bọn họ dễ dàng ở chung như vậy đâu.

Những gì Kim Taehyung làm đã khiến cho Jung Hyun nghĩ rằng đối phương thực sự là một người khá tốt, trước kia anh ta từng là một người cuồng công việc và có đời tư cá nhân sạch sẽ, nghe nói em gái anh còn là mối tình đầu của đối phương nữa, điều này thật tốt, nếu đổi lại là một người khác thì cũng không biết đối phương đã có mấy người bạn gái rồi.

Sau bữa tối, Kim Taehyung cũng không ở bên ngoài cùng Han Sokyung quá lâu mà đã tự mình đưa cô trở về khách sạn, giúp ôm con gấu lớn đi tới cửa phòng, sau đó đi thẳng vào.

Sau khi tiễn người trong lòng xong, anh quay đầu lại và nhìn thấy Jung Hyun đang đứng phía sau, anh sửng sốt.

Jung Hyun sống ở đối diện phòng của Han Sokyung nên Kim Taehyung không nhận ra anh đứng sau lưng cũng là chuyện bình thường.

"Vào đây ngồi đi?" Jung Hyun nhướng mày, bây giờ đã gần chín giờ rồi, bọn họ còn ở bên ngoài làm cái gì.

Kim Taehyung đi theo Jung Hyun vào trong phòng, mặc kệ đối phương có nói cái gì thì tấm lòng của anh đối với Han Sokyung cũng sẽ mãi không thể thay đổi, vừa đi vào, không đợi đối phương nói gì anh đã trực tiếp nói thẳng: "Tôi có tiền, có nhan sắc, đời tư lại sạch sẽ. Và cô ấy sẽ là người phụ nữ duy nhất của đời tôi, anh còn cái gì không yên tâm nữa?"

Anh đã cố ý đưa ra ưu điểm lợi hại nhất của mình, đàn ông ở tầng lớp thượng lưu không biết có bao nhiêu người phụ nữ, họ còn bỏ ví ra để bao nuôi tiểu tình nhân nữa, dơ muốn chết.

Nghĩ đến Han Sokyung nhất định sẽ không thích bọn họ, bản thân Kim Taehyung cũng đặc biệt không thích những người đó, còn cái gì sau khi kết hôn phận ai người nấy sống, anh mới không hiếm lạ, khi đã kết hôn là phải tìm một người phụ nữ mà mình thích thì mới có thể có một cuộc sống hạnh phúc được.

Jung Hyun liếc nhìn Kim Taehyung, cười nhạo nói: "Không phải anh là người tham công tiếc việc sao?"

"Tôi không có nhiều tinh lực như vậy, tôi chính là người đã có người trong lòng." Người mỗi ngày chỉ biết công tác, người như vậy kết hôn thì có tác dụng gì, liền kết hôn cùng máy tính đi.

Kim Taehyung chưa bao giờ nghĩ tới sẽ trở thành người như vậy, lạnh băng như máy tính thì có cái gì tốt, đừng nói với anh là ký chủ sẽ nóng lên.

"Hãy để lại danh hiệu cuồng công việc này lại cho con của tôi với Sokyung đi." Vì để thuận lợi mà kết hôn với người trong lòng, cũng vì để tình yêu sau này của con trai mình dễ dàng hơn, có phải Kim Taehyung muốn sau này  con trai mình không gặp quá nhiều khó khăn hay không?

Còn nếu là con gái, muốn đi làm thì cứ đi làm, không làm việc? Vậy thì ngồi ở nhà chờ chia hoa hồng thôi.

Trăm triệu lần Jung Hyun cũng không ngờ đối phương lại nói những lời như vậy: "Hai người còn chưa kết hôn, Sokyung còn chưa đồng ý lời mời theo đuổi, Kim thiếu, mặt mũi của anh ở đâu?"

"Ở trên người em gái anh." Kim Taehyung dựa vào trên sô pha, thể diện lại không thể ăn, cũng không thể làm ấm giường cho anh, muốn cần thì có ích gì.

"Tôi còn có em họ." Khóe miệng Jung Hyun hơi xả.

"Ồ, đó chính là Han Sokyung, em họ của anh, vợ tương lai của tôi." Kim Taehyung rót một ly nước đặt ở trước mặt Jung Hyun: "Hạ hỏa đi."

"Còn không bằng trực tiếp lấy một chậu nước đá dội thẳng lên đầu tôi luôn đi." Lúc trước Jung Hyun còn có chút sợ hãi Kim Taehyung, luôn cảm thấy đối phương cực kỳ lạnh lẽo.

Nhưng từ khi anh biết tâm tư của đối phương đối với Han Sokyung, anh liền phát hiện đối phương quá không biết xấu hổ, cái gì lạnh lùng, rõ ràng chính là kết quả của một quá trình đúc kết da mặt dày.

"Làm cho anh tỉnh táo để ý thức được Sokyung đã tới tuổi yêu rồi sao?" Kim Taehyung nhìn Jung Hyun rồi bình tĩnh nói tiếp, không sợ hãi: "Nếu chúng tôi có thể trực tiếp kết hôn thì còn tuyệt hơn nữa."

Người này làm sao có thể không biết xấu hổ đến trình độ này, này muốn anh phải nói như thế nào đây?

Quái, Jung Hyun đứng lên, vén tay áo, liền muốn đánh nhau.

Chẳng qua không quá hai phút, anh lại buông tay xuống, bởi vì anh không phải là đối thủ của Kim Taehyung, mà đối phương lại mặc kệ anh có phải là anh họ của Han Sokyung hay không, thậm chí đối phương còn đánh anh họ của chính mình nữa là.

Kim Taehyung vốn tưởng rằng Jung Hyun sẽ động thủ, thậm chí anh đã chuẩn bị tốt rồi, ai bảo anh ta là anh họ của người trong lòng của anh, kết quả đối phương vén tay áo lên rồi lúc sau lại buông xuống: "Quyết định giao em gái của anh cho tôi rồi hay sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro