Nguy hiểm buông xuống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh." Han Sokyung ôm ngực, có nhiều anh trai thì khi ở nhà, quay đầu lại có thể thấy một người anh trai. Cũng như cô bây giờ, cô đang nhìn thấy Jung Hoseok, anh trai ruột của cô.

"Về sau em đừng tới gần cô ta nữa." Jung Hoseok đã gặp qua nhiều người, anh vừa nhìn thấy Ahn Yoona liền cảm thấy người này không ổn, loại người này nhìn bề ngoài thì có vẻ gần gũi, nhưng thực chất lại dấu một lưỡi đao sắc bén ở sau lưng, người làm tổn thương một người nhiều nhất thường là bạn thân của người đó.

Jung Hoseok chưa bao giờ kết thân với Ahn Yoona, cũng chưa bao giờ thấy đối phương giải quyết những chuyện khác, nhưng xét từ ánh mắt và hành động của cô ta, mọi hành động đối thoại của cô ta đều có chứa mục đích mãnh liệt, người như vậy không thích hợp để làm bạn, nhiều nhất chỉ có thể trở thành một đối tác làm việc.

Han Sokyung không ngờ Jung Hoseok sẽ nói như vậy, cô cũng không nghĩ Ahn Yoona có ý định gì khác, cho dù đối phương có khả năng thích Park Jimin thì đó cũng là việc của đối phương.

"Đồ ngốc." Jung Hoseok thấy ánh mắt có chút khó hiểu của Han Sokyung, sờ sờ đầu cô: "Không nghe lời anh à?"

Sau khi biết tin em gái mình bị mất trí nhớ, Jung Hoseok cảm thấy gánh nặng trên người mình càng ngày càng nặng hơn, anh nhất định phải để em gái mình an toàn vui vẻ mà chơi đùa chứ không phải là trở thành tấm mộc cho người khác, làm lưỡi dao sắc bén ở trong tay người khác.

"Không có." Han Sokyung lắc đầu: "Lời nói của anh và Kim Taehyung giống nhau."

Cả hai người đều nói Ahn Yoona như vậy nên Han Sokyung không thể không tin bọn họ, khả năng bọn họ lừa cô là không lớn, là do cô không thể nhìn người rõ ràng. Mặc dù cô đã gặp rất nhiều người, nhưng cô lại không nghĩ về họ nhiều lắm, ngoại trừ lúc đi diễn, ngày thường cô cũng rất ít khi tiếp xúc với bọn họ.

"Không nghe anh, nghe Kim Taehyung sao?" Jung Hoseok không vui lắm, cô rõ ràng là em gái của mình, không phải là cô nên thân với anh hơn hay sao? Chính vì em gái anh sống ở bên ngoài ngần ấy năm nên cô mới thành ra như vậy, cái này khiến cho anh có chút đau đầu.

"Cũng không phải, chỉ là các anh đều nói như vậy, điều này có nghĩa là mắt nhìn người của em không được tốt." Han Sokyung nhún vai: "Em mới không muốn thừa nhận ánh mắt của em không được tốt đâu."

Han Sokyung thè lưỡi, ai, cô luôn có loại cảm giác bị đối xử như một đứa trẻ. Tất cả bọn họ đều sợ cô bị người ta lừa gạt, trên thực tế, cô lớn như vậy rồi, sao mà có thể dễ dàng bị người ta lừa gạt như vậy được. Cô không cảm thấy rằng Ahn Yoona có ý đồ gì khác, đó là bởi vì bọn họ không có xung đột lợi ích, cô cũng không cho rằng đối phương muốn làm khó mình.

"Không phải ánh mắt em có vấn đề, mà là người ta đã giấu quá sâu." Jung Hoseok không có thói quen làm đối phương rút ra bài học sau khi để em gái mình bị thương. Em gái có thể lớn lên ở nhà người ta như vậy đã là rất không dễ dàng rồi, nên bọn họ còn có thể hy vọng xa vời cái gì nữa.

Đây cũng là ý kiến ​​của những người còn lại trong Jung gia, bọn họ đều cho rằng lấy người Lee gia mà có thể giáo dục Han Sokyung thành như vậy thì đã rất không tồi, đương nhiên, điều này bao gồm cả việc Lee gia đã đả kích cô, nếu như không có những cú đả kích đó, căn bản là Han Sokyung sẽ không thể trở thành như bây giờ, kiên cường như vậy, lạc quan như vậy.

Han Sokyung không còn gì để nói, đây còn không phải là nói năng lực của cô không được tốt hay sao, không nhìn ra được tâm tư che dấu sâu xa của người ta, điều này cũng làm cho cô vô cùng tuyệt vọng, có ai đang êm đẹp mà lại đi suy đoán liệu người khác có bất lợi gì đối với mình hay không.

"Được rồi, lát nữa Kim Taehyung sẽ tới đây, lúc đấy hai đứa hãy thỏa mái mà đi dạo, em đừng vội vàng quá." Jung Hoseok cười khẽ, nhẹ nhàng vỗ tay Han Sokyung: "Chúng ta đều đã chuẩn bị xong cho tiệc đính hôn ngày mai rồi, hai người không cần phải lo lắng gì cả, chỉ cần tham dự tiệc đính hôn là được."

Những người còn lại trong Jung gia đã sắp xếp mọi việc ổn thỏa, trừ vài người mà Han Sokyung muốn mời thì những người khác đều là do bọn họ mời. Người bình thường cũng không có tư cách tham gia tiệc đính hôn của Han Sokyung và Kim Taehyung.
Mặt Han Sokyung đỏ lên, mọi người luôn sợ cô bị vội vàng, mà Kim Taehyung còn nói sẽ đến đây đi cùng cô. Thật ra cô không muốn gặp mặt mà muốn trực tiếp chờ tới ngày mai, nhưng Kim Taehyung lại đến nên cô không có khả năng chạy trốn. Kim Taehyung vẫn sống ở một biệt thự gần đó như cũ, bà Kim đã thu xếp hết mọi việc trong Kim gia bên kia, đến nỗi những việc cần anh sắp xếp anh cũng đã sắp xếp ổn thoả, anh nhất định phải làm cô nhớ kỹ ngày đính hôn của bọn họ.

Anh còn cho rằng một ngày bọn họ ở bên nhau không đủ làm cho người ta khắc sâu ấn tượng, có chút bình thường, cũng không biết Sokyung có thể nhớ rõ hay không. Bạn gái của người khác luôn phải kể về chuyện kỷ niệm quen nhau bao nhiêu ngày, nếu như không nhớ thì cãi nhau với bạn trai, mà bạn gái anh lại chưa bao giờ nói tới những chuyện đó.
Điều này khiến Kim Taehyung có chút lo lắng, vì vậy anh chỉ có thể đăng lên IG @ Han Sokyung, để cho mọi người biết bọn họ đã ở bên nhau bao nhiêu ngày, để mọi người giúp đỡ bọn họ cùng nhau chúc mừng. Đương nhiên, anh không nói rõ ràng rằng anh muốn mọi người chúc phúc, mà chỉ là đăng ảnh chụp hai người ở bên nhau, rồi sau đó anh sẽ nói một số lời tốt đẹp. Sau đó, các cư dân mạng đều sôi nổi chúc mừng cho bọn họ. Những người nổi tiếng khác sẽ rất sầu não, bọn họ thật vất mới lên được hot search, kết quả lại bị chặn bởi IG của Kim tổng. Trước kia bọn họ cũng không thấy Kim tổng thích đăng IG như thế như thế, tại sao bây giờ lại thích đăng nhiều như vậy, một trăm ngày liền, 120 ngày, 150 ngày, quỷ mới biết tần suất đăng IG của Kim tổng là như thế nào.

Thật ra Han Sokyung không cảm thấy việc Kim Taehyung đăng như thế này là có gì sai, cô sẽ nhớ mình đã ở bên nhau bao lâu khi nhìn thấy những cặp đôi khác. Bạn của cô ở kiếp trước đã nhớ ra và còn yêu cầu bạn trai mua quà cho cô ấy, nói là nếu không có tiền thì mua cây thực vật mọng nước cũng được. Lúc ấy, Han Sokyung đã được bạn bè cho ăn rất nhiều cẩu lương, còn bị hỏi là tại sao không sớm tìm bạn trai đi, bạn trai loại sinh vật này nói tìm là có thể tìm được hay sao.

"Hôm nay anh tới muộn vậy?" Đã gần hai giờ chiều, Han Sokyung còn tưởng Kim Taehyung sẽ đến sớm hơn, nhưng không ngờ đối phương lại đến muộn.

"Nhớ anh à?" Kim Taehyung kéo người ôm vào lòng, nhìn cô bằng ánh mắt long lanh.

"Không đời nào, chỉ là nghĩ hôm nay anh tới muộn, có phải chạy đi làm cái gì hay không?" Han Sokyung xem thường, ai nhớ anh, mấy ngày nay hầu như đều gặp mặt, có cái gì để nhớ.

"Anh có thể làm cái gì, đương nhiên là không phải tìm người khác sau lưng em rồi." Kim Taehyung búng nhẹ trán Han Sokyung, lấy từ trong túi ra một ít trứng cút còn ấm đưa cho cô: "Nó đều chín hết rồi, hôm nay em ăn chút thì ngày mai ngày mai sẽ không còn co rút như con chim cút nữa."

Ban đầu Han Sokyung còn tưởng rằng đối phương tốt bụng chuẩn bị đồ ăn cho mình, nhưng không ngờ đối phương lại nói như vậy, liền ngẩng đầu trừng anh một cái: "Co rụt như thế nào?"

"Khẩn trương." Kim Taehyung cảm thán: "Anh trai em đã nói hết rồi."

Tên Jung Hyun kia luôn muốn đả kích Kim Taehyung, vì thế anh ta sẽ nói một vài câu, ví dụ như đột nhiên ngày mai Han Sokyung nghĩ thông, không đính hôn với anh nữa thì sao? Anh ta chỉ nói giỡn, nhưng Kim Taehyung lại dùng nó để trêu chọc Han Sokyung.

Han Sokyung không cần nghĩ cũng biết là Jung Hyun nói, bởi vì trong mấy người anh, Jung Hyun là người thích đả kích Kim Taehyung nhất, nhưng lần nào cũng không đả kích nổi Kim Taehyung: "Cái gì khẩn trương, chỉ là lần đầu tiên em đính hôn nên có chút... Quên đi, vẫn là khẩn trương đi."

Cô không thể nói là chờ mong được, nếu như cô mà nói chờ mong thì không chừng gia hỏa này lại vui vẻ. Ở bên Kim Taehyung lâu rồi, Han Sokyung phát hiện đối phương rất thích trêu chọc cô, hình như cười nhạo cô, nhìn thấy cô xấu hổ, nhìn thấy cô ngượng ngùng thì trong lòng anh sẽ rất vui. Tóm lại, đối phương rất thích cô lộ ra các loại biểu cảm, trong đó không bao gồm biểu cảm khổ sở.

"Vậy nên em hãy ăn nhiều một chút." Hôm nay Kim Taehyung cũng chưa chuẩn bị gì khác cho Han Sokyung, sợ chuẩn bị nhiều món thì cô sẽ không ăn hết nên liền dứt khoát đi cùng cô. Tuy Jung Hyun chỉ nói giỡn nhưng Kim Taehyung vẫn có chút khẩn trương, bọn họ cũng không biết anh thích Han Sokyung cỡ nào, anh rất rất rất yêu cô, nếu không sẽ không làm ra đủ loại chuyện của phụ nữ vì cô.

Han Sokyung đang định bóc trứng cút, nhưng ngay sau đó, trứng trong tay cô lại rơi vào tay Kim Taehyung.

"Anh sợ em khẩn trương sẽ không bóc được trứng nên anh sẽ làm." Kim Taehyung tự mình bóc trứng: "Trứng cút nhỏ như vậy nên không dễ lấy."

"Lần sau nên là trứng chim bồ câu." Han Sokyung đảo mắt.

"Em muốn nhẫn kim cương trứng chim bồ câu hay sao?" Kim Taehyung cố ý nói: "Cũng không phải là không được, đợi đến khi chúng ta kết hôn đi."

Kim Taehyung đã sớm nhờ người thiết kế nhẫn cưới cho mình, chỉ là thiết kế sẽ không nhanh như vậy. Thật ra anh muốn tự mình thiết kế nhưng tiếc rằng anh không phải là dân chuyên nghiệp, chỉ sợ làm ra sẽ không đẹp nên anh cũng không ép mà để bọn họ khắc lên nhẫn theo những gì mà anh viết.

"Có ai nói rằng anh rất có tài ăn nói hay không?" Han Sokyung cũng không biết đây là lần thứ mấy cô bỏ cuộc rồi, đối phương cứ theo cột hướng lên trên mà bò, không có cột đối phương vẫn có thể bò, có cột thì càng bò nhanh hơn: "Làm cho em dường như đang yêu cầu một cái gì đó từ anh vậy "

"Nếu như em muốn đồ gì từ anh thì tốt rồi." Bọn họ ở bên nhau đã lâu nhưng Kim Taehyung vẫn chưa thấy Han Sokyung muốn đồ vật từ anh, cái này cũng khiến cho anh chưa có cơ hội biểu hiện bản thân, cũng chỉ có thể tự tìm cơ hội cho chính mình.

Bỗng nhiên Kim Taehyung muốn biến Han Sokyung trở thành người chỉ dám làm theo ý mình. Nhưng anh lại không dám, hơn nữa Han Sokyung cũng không có khả năng sẽ biến thành người như vậy, đối phương lý trí đến đáng sợ. Anh dám nói rằng đối phương vô cùng có khả năng đã nghĩ đến việc cô sẽ làm gì nếu mối quan hệ của bọn họ có vấn đề. Bởi vì thời gian này đối phương hầu như là nhàn rỗi, sau đó lại xem kịch bản, rồi sau đó lại bắt đầu suy nghĩ vớ vẩn.

Nếu bạn có một cô bạn gái giàu trí tưởng tượng thì lúc nào bạn cũng phải lo lắng về hàng trăm tình huống mà đối phương đang nghĩ đến việc chia tay với bạn.

Kim Taehyung có điểm ủy khuất mà nhìn Han Sokyung: "Em như vậy làm cho anh không thể thể hiện không được giá trị của bạn trai. Sau ngày mai, anh chính là vị hôn phu của em."

"Anh đã thể hiện được giá trị của mình rồi, để những người đó không dám làm em khó xử." Han Sokyung sững sờ, sau đó nói ra những lời này. Vẻ mặt của đối phương có chút đáng thương khiến cô muốn bật cười, nơi nào có người bắt người ta phải cầu xin muốn đồ vật như vậy chứ.

"Jung gia cũng có thể làm được." Những gì người khác có thể làm được thì nó sẽ không thể hiện được giá trị của anh, Kim Taehyung cho rằng giá trị của anh vẫn không giống người bình thường: "Về sau chúng ta sẽ sinh một đứa trẻ thông minh hoạt bát, để nó thay anh tặng quà cho em."

"Quà gì?" Han Sokyung nghi hoặc, có món quà gì mà phải yêu cầu trẻ con đưa cho.

"Có lẽ nó sẽ muốn một cô em gái."Kim Taehyung rất nghiêm túc.

Đây mà tính là quà sao, như thế nào cô lại có cảm giác là cô đưa anh lên giường của chính mình, là đem chính mình đưa lên giường của anh, Han Sokyung cúi đầu, dẫm lên chân Kim Taehyung, không cúi đầu, cô sợ mình sẽ dẫm không chính xác.

"Có lẽ là nó hy vọng một cặp sinh đôi." Kim Taehyung lại nói, không quan tâm đến đau đớn trên chân chút nào: "Chúng ta càng phải nỗ lực hơn nữa."

Không đau sao? Han Sokyung lại dẫm một chân nữa, may mà đây là trong sân nên không có những người khác, nếu không cô sẽ không thể ra ngoài gặp bọn họ mất.

"Nếu như ngày mai chúng ta đi bất động thì bọn họ có thể cho rằng chúng ta ở bên nhau quá lâu hay không?" Kim Taehyung nhướng mày, ánh mắt ái muội.

Thôi đi, Han Sokyung đỏ mặt, rõ ràng cô là một cô gái nhỏ trong sáng nhưng lại luôn bị Kim Taehyung vây quanh, cô luôn nghĩ đến những chuyện khác, chẳng hạn như những người đó cho rằng hôm nay bọn họ vận động quá kịch liệt ở trên giường nên mới dẫn đến ngày mai không có tinh thần.

"Anh có thể đừng nói điều này nữa được không?" Han Sokyung rất muốn tát anh để anh tỉnh táo và không còn suy nghĩ lung tung nữa.

"Chờ khi kết hôn xong, chúng ta không cần phải nói chuyện này nữa." Kim Taehyung dừng một chút, "Bởi vì chúng ta có thể nói những chuyện khác."

Han Sokyung trầm mặc, bây giờ cô có thể thoát khỏi người bạn trai này được không, bạn trai tán tỉnh như vậy khiến cô đỏ mặt. Anh rõ ràng biết rằng cô sẽ xấu hổ khi nghe những điều này, nhưng kết quả là đối phương vẫn luôn nói điều đó.

Kim Taehyung làm sao có thể không biết Han Sokyung đang nghĩ gì, nhưng anh không thể khống chế được bản thân mỗi khi gặp cô, muốn đến gần cô hơn nữa cũng không thể lại gần cô ở khoảng cách âm, vậy thì chiếm tiện nghi ở miệng cô cũng không tồi. Thời điểm gương mặt Han Sokyung ửng đỏ trông rất xinh đẹp, đặc biệt là ánh mắt ngượng ngùng của cô, ánh mắt thẹn quá thành giận, khiến anh muốn ôm cô vào lòng để không ai khác có thể nhìn thấy khuôn mặt của cô.

"Anh lại trêu chọc em, cẩn thận em sẽ không để ý tới anh." Han Sokyung vươn đôi bàn tay trắng như tuyết: "Dùng sức đánh một trận."

"Em có chắc là không phải để ăn không?" Kim Taehyung nắm tay Han Sokyung, thuận thế kéo người vào trong lòng mình.

Lại nhìn chằm chằm tôi, lại nhìn chằm chằm tôi, tôi liền ăn bạn. Han Sokyung bỗng nhiên nhớ tới cái này, trên đời này làm sao lại có cái quảng cáo như vậy, nghe xong lời Kim Taehyung nói, cô muốn vùi vào trong lòng ngực anh và không nói lời nào.

Ông nội Jung đi ngang qua sân và liếc nhìn Han Sokyung bên kia với một nụ cười nhạt trên môi. Tuy rằng trong lòng ông có chút sợ hãi sau này Kim Taehyung sẽ lại bận rộn công việc, nhưng cũng không vấn đề gì, ngày mai chỉ là đính hôn lại không phải là kết hôn. Lão già ông hiện tại không yên lòng nhất chính là Han Sokyung, thật ra ông lại không lo lắng cho Jung Hoseok, ông cho rằng Jung Hoseok là đàn ông lại có rất nhiều tiền, trên cơ bản là không cần sợ cái gì, trừ phi não của họ tràn ngập nước đi làm làm những điều ngu ngốc. Mà đối với đứa cháu gái duy nhất này, Ông nội Jung khó tránh khỏi sẽ lo lắng hơn một chút, cô cháu gái này đã không ở nhà mấy năm nay, nếu muốn bù đắp cho cháu gái, ông cũng chỉ có thể đền bù thêm nhiều tiền, nhưng cái này vừa lúc ở trong mắt ông lại là thứ vô dụng nhất. Cháu gái sao, chủ yếu chính là có một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc và có một người đàn ông chiều chuộng cô.

Đây không phải là lần đầu tiên ông nội Jung đi ngang qua nhìn bọn họ, sau khi bọn họ ở bên nhau, miễn là bọn họ ở Jung gia, ông gần như sẽ luôn từ nơi không xa mà đi ngang qua nhìn bọn họ.

"Sokyung có rất nhiều anh em nên không cần sợ." Bà nội Jung nhìn chồng mình thỉnh thoảng lại liếc nhìn Han Sokyung bọn họ, cười khẽ, làm sao bà lại không lo cháu gái sẽ sống không được tốt được, bà còn mơ thấy cháu gái sống đến rất không được tốt. Nhưng bà có biện pháp gì đây, bà chỉ cầu cho mình được sống lâu thêm một chút.

"Trái tim này, nó không nghe lời tôi nói." ông nội Jung nói nhỏ, trước kia, ông cảm nhóm cháu trai mình đều đã lớn và đều có tiền đồ, nếu cứ vậy mà đi thì sẽ không có gì đáng tiếc. Nhưng bây giờ ông cảm thấy cuộc sống của mình vẫn không đủ, ông phải sống lâu hơn nữa và nhìn thấy cháu gái mình được hạnh phúc.

Sau khi Han Sokyung trở lại Jung gia, không khí nhà Jung gia đã tốt hơn rất nhiều, không còn trầm mặc như trước kia nữa, thần thái của ông lão cũng tốt lên rất nhiều. Điều này khiến người chú hai của Han Sokyung bọn họ lại càng thích cô hơn, bọn họ không có khả năng sẽ đi trách cứ cháu gái ' chết ' làm trong nhà u ám suốt bao năm, muốn trách thì phải trách cái người cố ý ôm sai hai đứa trẻ kia kìa.

Bà Seo hiện tại không được tốt cho lắm, bởi vì Lee Somin gả đến Woo gia, Lee gia không có khả năng lại cho bà tiền tiêu vặt giống như trước đây nữa, và số tiền Woo gia cho bà mỗi tháng cũng có hạn. Cho dù Lee Somin mới gả tới Woo gia chưa đến một tuần, nhưng bà đã nghĩ đến điều đó từ sớm, bọn bọ tự nhiên không thể lại cho Seo gia nhiều tiền như vậy, cô vẫn đối xử rất tốt với Woo Sungmin như cũ.

Điểm số ở trường của Seo Woojin cũng không tồi, về sau cũng có thể trở thành trợ lực cho cô, Lee gia đã rất thất vọng về cô trong khoảng thời gian này, mặc dù Lee Somin biết bọn họ vẫn sẽ chống lưng cho cô khi cô cần nhưng cô vẫn không có đủ cảm giác an toàn, nên việc bồi dưỡng Seo Woojin cũng là một chuyện tốt.

Từ nghèo thành giàu thì dễ, nhưng từ giàu về nghèo thì lại khó, bà Seo hiện tại chính là như vậy, mà chồng của bà lại luôn rượu chè cờ bạc khiến bà đau đầu, chỉ có thể chọn cách đi tìm Lee Somin và khóc khi cần thiết. Bà Seo trước kia không dám đến Lee gia, nhưng bây giờ bà lại dám đến Woo gia.

Bà Woo khi nhìn thấy bà Seo thì sắc mặt liền trầm xuống, tuy bà không nói nhưng điều này cũng đủ để khiến Lee Somin hiểu được thái độ của bà.

"Mẹ, dì Seo, sau này dì đừng đến đây nữa."

Mẹ Seo không ngừng tỏ ra đáng thương trước mặt Lee Somin, mà Lee Somin cũng biết tỏ ra đáng thương trước mặt bà, hơi hơi cúi đầu nhìn về phía bụng: "Con từng là vị hôn thê của bạn tốt Sungmin, nhưng Woo gia không có khả năng sẽ không để bụng. Mẹ... dì à, sau này con sẽ không được gọi mẹ như vậy nữa, bọn họ sẽ không vui."

Bà Seo căn bản không quan tâm Lee Somin gọi bà ta là gì, bà để ý nhất chính là tiền: "Mẹ cũng không nghĩ muốn kiếm chuyện với các con, nhưng thật sự là mẹ không còn biện pháp. Ba con... chú của con lại mang tiền đi tiêu, còn thiếu vài vạn ở bên ngoài, bọn họ nói nếu lại không có tiền thì bọn họ sẽ đi tìm Woojin, con nói mẹ phải làm sao bây giờ?"

Vừa nghe đến Seo Woojin, Lee Somin nhíu mày, thở dài một tiếng: "Dì đừng lo lắng, chuyện có thể dùng tiền giải quyết thì sẽ không có vấn đề gì, lát nữa con sẽ chuyển tiền cho dì. Nhưng chúng ta phải đồng ý trước, không có lần sau."

Lee Somin cân nhắc trong lòng rằng nhất định phải dạy cho cha nuôi một bài học, không thể để ông tiếp tục đi xuống như vậy được, đó sẽ là một tai họa đối với Seo Woojin, cũng là một tai họa đối với mình, và nó phải được giải quyết.

"Được, được rồi." Bà Seo gật đầu, về việc chồng bà có nợ nhiều tiền như vậy hay không thì chỉ có bản thân bọn họ biết.

Lee Somin cũng mặc kệ chuyện này là thật hay giả, chờ sau khi Bà Seo về cô sẽ chuyển tiền qua. Không chỉ có như vậy, cô sẽ đem việc này nói cho Woo Sungmin, hy vọng anh có thể giải quyết giúp mình.

"Ông ấy xem như..."

"Ông ấy không phải là bố vợ anh." Lee Somin ngắt lời Woo Sungmin, thanh âm run rẩy: "Ông ấy chính là một con quỷ hút máu, ác ma, ông ấy còn đánh em nữa."

Cái gì mà đối tốt với cha mẹ nuôi, tất cả đều là giả dối, cô không muốn giữ lại cái gọi là nhân từ nữa, công phu mặt ngoài cô làm được, nhưng cô vẫn phải làm cho bọn họ nhìn nhận rõ ràng những gì mà họ nên nhận ra. Thời gian này Lee Somin đã dần dần hiểu được hoàn cảnh của chính mình, không còn chỉ biết tỏ ra thần sắc ủy khuất như trước nữa, kia bất quá chỉ là mưu kế thấp nhất và cũng là mưu kế khiến cho người ta khó chịu nhất.

Woo Sungmin thích Lee Somin bằng mọi giá, hơn nữa tâm lại cảm thấy có lỗi với cô, này trong chốc lát nghe những gì cô nói, anh liền lập tức đảm bảo rằng nhất định sẽ cho ông Seo một bài học khó quên, để sau này ông không dám tùy ý đánh bạc thiếu tiền nữa, mà bà Seo lúc này đang vui vẻ nói với ông Seo rằng bọn họ lại được bao nhiêu tiền, và bọn họ không hề biết rằng nguy hiểm đã buông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro