Tới cửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Han Sokyung không đồng ý họp lớp, cũng không đồng ý tham gia nhóm chat của bạn cùng lớp, đương nhiên, Hwang Miyeon không có khả năng sẽ một mình gánh vác chuyện này, nhưng cô không muốn bị bạn cùng lớp nói này nói nọ nên đã nói với các bạn trong nhóm lớp rằng bây giờ thân phận của Han Sokyung đã khác, nơi nào còn nguyện ý liên lạc lại với bọn họ, nói trắng ra là Han Sokyung giả bộ mất trí nhớ, không muốn nói chuyện với bọn họ, năm ngoái cô không nói mất trí nhớ nhưng năm nay lại nói mất trí nhớ, rõ chính là sợ bọn họ sẽ ăn vạ cô.

Không chỉ có như thế, Hwang Miyeon còn nói những chuyện khác, ví dụ như Han Sokyung đã sớm biết bọn họ lập hai nhóm khác nhau, và làm sao đối phương lại biết được, đây nhất định là có nội gian. Rõ ràng là tất cả mọi người đều đã cùng nhất trí với nhau, vậy tại sao bây giờ lại có người nói ra, đây chính là có người muốn mượn sức Han Sokyung ở sau lưng bọn họ.

Thường xuyên qua lại như thế, chính bọn họ liền bắt đầu cãi vã. Một đám đều suy đoán lẫn nhau, cho rằng nhất định là có người trong nhóm rò rỉ tin tức ra, nếu không Hwang Miyeon tuyệt đối sẽ không biết.

Nhưng bọn họ nào biết rằng kiếp trước Han Sokyung đã từng làm loại chuyện như vậy rồi, chẳng qua không phải là giữa các bạn cùng lớp mà là sau khi làm việc cùng nhau, trong cùng một bộ phận bên ngoài cấp trên, còn có những nhóm thảo luận dành cho những người có quan hệ tốt. Thời điểm đi làm khó tránh khỏi sẽ gặp phải áp lực, vì thế bọn họ liền phàn nàn trong nhóm thảo luận để trút bỏ những bất mãn trong lòng, sau đó mới tiếp tục làm việc tiếp.

Cãi đến cuối cùng, bọn họ liền xoá một nhóm, chỉ để lại một nhóm khác.

Ở ngã rẽ đường, Jung Hyun đã nghe hết những lời Han Sokyung nói với Hwang Miyeon, mặc dù bọn họ là những người anh trai đã được xem thông tin về cô nhưng bọn họ lại không biết cô đã phải đau đớn như thế nào khi trải qua những chuyện ấy.

Lúc trước bọn họ xác thực muốn cho bạn bè của Han Sokyung tới tham gia, thậm chí còn muốn tìm một vài người tốt để tạo bất ngờ cho cô. Nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn không cần mời bọn họ, nói là tốt cũng chưa chắc đã tốt. Cũng may là họ vẫn chưa có hành động, nếu không sẽ khiến cho em gái không vui.

Han Sokyung vừa lúc quay đầu lại thì nhìn thấy Jung Hyun, vốn là cô còn đang ngồi ở trong sân phơi nắng, còn nghĩ rằng xung quanh không có ai, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Jung Hyun.

"Em có hồi hộp không?" Jung Hyun đi lên trước, duỗi tay xoa đầu Han Sokyung: "Em mới về nhà không bao lâu, nhanh như vậy đã phải đính hôn rồi. Anh làm anh trai mà còn chưa đưa em đi chơi thật tốt đâu."

Khi còn nhỏ, Jung Hyung rất hâm mộ với những đứa trẻ có em gái, những người đó luôn nói ở trước mặt anh rằng em gái của bọn họ cướp đồ chơi của bọn họ, nếu là anh, anh sẽ không ngại nếu em gái cướp đồ chơi của anh đâu, anh nhất định sẽ đem đồ chơi tặng cho em gái. Jung Hyun còn ngây ngốc mà đi hỏi cha mẹ rằng khi nào họ sẽ sinh em gái cho anh, không sinh em gái thì chị gái cũng được. Bây giờ, nghĩ lại chuyện quá khứ anh vẫn cảm thấy lúc trước mình rất ngu ngốc.

"Chỉ là đính hôn thôi." Han Sokyung không khỏi căng thẳng, cô luôn cảm thấy mình không có khả năng sẽ hạnh phúc như vậy. Có đôi khi cô sẽ mơ thấy nguyên chủ, mơ thấy đối phương nói cô cướp của cô ấy, rõ ràng cô biết nguyên chủ đã không còn, cũng không có khả năng nói ra những lời này, nhưng cô vẫn cảm thấy rất chột dạ, không thể yên tâm sống thoải mái mà chiếm cuộc sống của người khác.

Đây cũng là lý do tại sao cô lại tích cực làm việc chăm chỉ, cô muốn sống một cuộc sống khác với nguyên chủ ban đầu. Ngay cả khi không dựa vào các nguồn lực khác của nguyên chủ thì cô vẫn có năng lực tự chủ của chính mình. Kiếp trước Han Sokyung cũng tự đi làm kiếm tiền nuôi bản thân, kiếp này cô cũng có thể làm được, có lẽ là vì sống quá tốt nên cô mới có điểm không an tâm.

"Em có hồi hộp khi kết hôn hay không?" Jung Hyun đùa giỡn nói.

"Còn không bằng nói chờ thời điểm sinh con lại hồi hộp." Han Sokyung cảm khái: "Hồi hộp hay không hồi hộp thì có ích lợi gì, nếu muốn ở bên nhau thì chung quy là muốn ở bên nhau, còn nếu muốn chia tay thì sớm hay muộn gì cũng phải chia tay."

Bỗng nhiên Han Sokyung nghĩ đến một kịch bản cô nhận được hai ngày trước, đó là một bộ phim tình cảm đô thị, nam chính đã ngủ với tiểu tam, nam nữ chính cũng đã ly hôn, nhưng sau đó bọn họ vẫn là gương vỡ lại lành, nam chính lại một lần nữa truy tìm vợ cũ. Cô tỏ vẻ chính mình quả nhiên không phải rất thích loại phim tình cảm đô thị này, nếu là cô, cô sẽ cho người đàn ông đó một cú đá, chồng cũ muốn truy hồi lại cô? Chờ kiếp sau cũng chưa dùng.

Vì vậy, sáng sớm hôm nay cô đã nói với người đại diện Hong Jeona của mình rằng cô muốn từ chối bộ phim này, không phải vì kịch bản không tốt mà là cô xem đến liền áp lực, cho dù chồng cũ có sám hối lần nữa thì cũng cũng không thay đổi được việc anh ta ngoại tình là sự thật. Khi đọc kịch bản như vậy cô liền cảm thấy rất áp lực, mà đến lúc đóng phim lại còn phải nghiền ngẫm tâm lý nhân vật nhiều lần, kia có phải muốn cô phát điên lên luôn hay không.

Sau khi Hong Jeona biết được suy nghĩ của Han Sokyung, cô ấy cũng không ép buộc cô. Dù kịch bản hay nhưng cũng phải tùy theo ý người nhận xem xem có thích hợp hay không.

"Tại sao em lại nghĩ như vậy?" Jung Hyun nghi hoặc, tại sao anh lại cảm thấy em gái mình có chút già?.

"Có lẽ là do hai ngày trước em đã xem kịch bản của một bộ phim tình cảm đô thị đi." Han Sokyung cũng không có biện pháp, mỗi khi đọc kịch bản, cô sẽ rất dễ bị nhập tâm, có đôi khi cô cảm thấy rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều, rõ ràng những điều đó còn chưa xảy ra, hơn nữa không nhất định là nó sẽ phát sinh ở trên người của mình.

Những người đọc nhiều tiểu thuyết luôn nghĩ rằng thực tế không có người đàn ông nào hoàn hảo như trong tiểu thuyết, Han Sokyung đóng phim như vậy nên cũng sẽ nghĩ đến những tên tra nam trong các gia đình hào môn.

"Này còn không tính là hồi hộp?" Jung Hyun lại xoa đầu Han Sokyung, nếu em gái trở về sớm hơn chút thì thật tốt, anh còn có thể đưa đón em gái đi học: "Em lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh rồi, phim truyền hình chính là phim truyền hình, cho dù nó xuất phát từ cuộc sống nhưng không có nghĩa là tất cả mọi người đều như vậy."

"Không giống sao?" Han Sokyung tự hỏi người xung quanh: "Anh, anh đã thay đổi bao nhiêu cô bạn gái rồi?"

Jung Hyun trầm mặc, anh nên nói như thế nào với em gái của mình rằng những người đó yêu tiền của anh, bọn họ là làm theo nhu cầu và bọn họ không phải là bạn gái của anh. Hơn nữa sau khi em gái trở về, anh đã cắt đứt liên lạc với những người đó và chuẩn bị để thể hiện tốt hơn, ít nhất là khiến em gái tin tưởng vào tình yêu. Nhìn thấy ánh mắt chân thành của Han Sokyung, Jung Hyun không biết phải trả lời như thế nào.

"Anh ấy chỉ thích chơi thôi." Lúc Kim Taehyung đến tìm Han Sokyung liền nghe được câu hỏi của cô với Jung Hyun, anh nhanh chóng tiến lại gần: "Còn trước kia anh chỉ toàn làm việc."

Jung Hyun hắc tuyến, Kim Taehyung lại đang thể hiện lòng trung thành của anh ta, anh cảm thấy chính mình lại thành nền cho anh ta, liền vội vàng nói: "Sau này anh sẽ không như vậy nữa, ông nội cũng đã nói rồi, trước khi kết hôn thì cứ chơi, nhưng sau khi kết hôn thì phải thu tay lại, phải nhịn vợ, bằng không sẽ gặp điều không may."

*Hắc tuyến: kiểu phẫn nộ không có chỗ giải tỏa.

Ông nội Jung thực sự đã dạy bọn họ như thế này, người trẻ tuổi, càng không cho bọn họ chơi thì bọn họ lại càng chơi, hơn nữa trong tay bọn họ đều có tiền. Chi bằng phía trước cứ buông ra, mặt sau co chặt, phía trước chơi chán rồi cũng dần dần trầm ổn, tự nhiên liền hiểu được những cái đạo lý đó, đây cũng là nguyên nhân tại sao Jung gia lại có thể hưng thịnh như vậy.

"Kim gia chúng ta không chơi." Mặc dù Kim gia không có văn bản quy định rõ ràng, cũng không ai dạy bọn họ không thể chơi, nhưng bản thân Kim Taehyung cũng không thích những thứ đó, anh càng thích công việc hơn, nếu không phải gặp được Han Sokyung thì chắc bây giờ anh vẫn còn đang bận rộn với công việc rồi.

"Một mình anh không thể đại diện cho toàn bộ Kim gia." Jung Hyun hừ nhẹ.

"Người cưới em gái anh chính là tôi!" Kim Taehyung nhướng mày.

Jung Hyun im lặng, lời đối phương nói đều là sự thật, những người khác của Kim gia như thế nào, anh ta có chuyện gì, quan trọng nhất chính là đừng nên khiêu khích người phụ nữ của anh ta.

Han Sokyung nhìn Jung Hyun trầm mặc, cô không nhịn được cười: "Được rồi, em chỉ tùy tiện nói một câu thôi."

Nếu tất cả mọi người trên thế giới này đều quan tâm đến quá khứ người bạn đời của mình thì chắc hẳn là trên thế giới này nhất định sẽ có rất nhiều người độc thân, không có tình yêu. Tình yêu vốn dĩ chính là một món hàng xa xỉ, không phải như một số người nói rằng hôn nhân chỉ là hai người cùng chung sống với nhau, củi, gạo, dầu, muối, nước chấm, trà và giấm*, tình yêu thì tính là cái gì.

*Seven necessities : củi, gạo, dầu, muối, nước chấm, trà và giấm là những thứ cần thiết trong các gia đình bình thường. Đó là bảy điều cần thiết cho cuộc sống hàng ngày của người bình thường, và cũng là bảy điều mà người bình thường chạy quanh đời hàng ngày, thường được gọi là bảy điều để mở cửa.Từ trước đến nay, ý nghĩa của việc mở cửa trong bảy điều không chỉ nói đến nhu cầu thiết yếu của gia đình người bình thường, mà còn nói đến những 'điều' liên quan đến quyền lợi sống còn của nhân dân.

"Em không tin?" Kim Taehyung nhẹ nhàng nhéo tay Han Sokyung.

"Tin, tin, tin." Han Sokyung mỉm cười gật đầu: "Ít nhất là bây giờ em tin anh."

"Yên tâm, con của chúng ta nhất định cũng sẽ như vậy." Kim Taehyung nghiêm túc nói: "Người một nhà chúng ta đều như vậy." Jung Hyun ngẩng đầu nhìn trời, chẳng qua là lúc trước anh chỉ làm khó dễ Kim Taehyung có vài lần, hiện tại liền phải ăn thật nhiều thứ cẩu lương nóng hầm hập, tuy rằng anh là cẩu độc thân nhưng sớm hay muộn gì anh cũng sẽ tìm được một nửa kia của mình. Anh cũng không tiếp tục ở lại nữa mà là rời đi trước, bọn họ cứ từ từ rải cẩu lương với sân hoa cỏ đi, chúng nó không ăn cẩu lương, chúng nó chỉ muốn ánh sáng mặt trời mà thôi.

"Bạn học của em muốn họp mặt và nói là để chúc mừng lễ đính hôn của em, nhưng em đã từ chối." Han Sokyung tìm một chiếc ghế dưới gốc cây đại thụ: "Năm trước, vào thời điểm em xảy ra mâu thuẫn với Lee gia, bọn họ liền nhân cơ hội chửi em ở trên mạng, em lại không biết là bọn họ chửi ai nên cũng cho qua, có lẽ người ta còn đang chê cười em vì đã chơi cùng với những người đã hắc em nữa đấy."

Bị chê cười thì không tính là gì, mấu chốt là cô lại bị chửi. Những người không thích cô sẽ không có khả năng lập tức liền trở nên thích cô. Nguyên chủ theo chân bạn học trung học đã ba năm mà còn không thay đổi được bọn họ, vì vậy làm sao mà cô có thể thay đổi được bọn họ.

Có lẽ là do cô thực sự cô muốn đính hôn, đây là lần đầu tiên trong cả kiếp trước và kiếp này cô đính hôn với một người đàn ông và gần gũi với một người đàn ông như vậy Han Sokyung bất an, liền càng thêm không muốn gặp lại bọn họ.

"Không muốn đi thì đừng đi, nhiều lắm là bị nói đã trở mặt vô tình thôi mà." Kim Taehyung không quan tâm những người đó nghĩ gì: "Nhưng người trở mặt trước không phải là bọn họ hay sao?"

Từ những thông tin mà Kim Taehyung điều tra ra được, Han Sokyung đã không liên lạc với bọn họ mấy năm nay, bọn họ cũng chưa bao giờ bày tỏ sự quan tâm của mình đối với cô, ngược lại còn bởi vì thân phận cô biến hóa mà bỏ đá xuống giếng. Cái trường học quý tộc kia chủ yếu chính là để những cho người giàu có có quyền lực và có mối quan hệ khi đi học, hào môn có lớn có bé, bất quá cũng có những nhà giàu mới nổi, hoặc là những người kiếm được nhiều tiền hơn người bình thường một chút, nên khó tránh khỏi sẽ càng thêm chú trọng đến lợi ích giữa người với người.

"Anh không cần nhắc em." Bỗng nhiên cô cảm thấy chính mình thật là làm ra vẻ, nếu như cô còn tiếp tục làm ra vẻ thì cô sẽ trở thành kẻ rẻ tiền, lúc này Han Sokyung quyết định không thèm nghĩ tới nữa: "Tại sao anh lại chạy tới đây?"

"Muốn gặp em." Kim Taehyung cân nhắc, chờ sau bọn họ đính hôn xomg, một thời gian nữa vị hôn thê của anh lại phải quay phim, cho nên anh nhất định phải trân trọng khoảng thời gian hai người ở bên nhau.

"Nhìn nhiều quá sẽ còn không mới mẻ nữa." Han Sokyung vỗ nhẹ lên gương mặt: "Nhìn chán rồi, làm sao bây giờ?"

"Là em nhìn chán anh?" Kim Taehyung nhìn Han Sokyung thế nào cũng không đủ, khi anh theo dõi cô cũng không dám trực tiếp xuất hiện, thời điểm vừa xuất hiện, đối phương lại trực tiếp đi qua, cũng không nhìn đến khuôn mặt tuấn tú của anh một chút nào, làm anh phải hoài nghi rằng không biết khuôn mặt mình có phải là khuôn mặt của một người qua đường hay không.

"Còn tốt lắm, nhìn anh tương đối chân thật và dễ nhìn." Han Sokyung không thích những người mang mặt nạ trên mình: "Những người thực sự không bao giờ mệt mỏi vì nó."

"Xem ra em rất thích anh." Kim Taehyung cười đem người ôm vào trong ngực, nghĩ chờ sau khi bọn họ kết hôn xong, anh nhất định sẽ từ từ nói cho cô biết chuyện của anh, hiện tại anh quyết không thể làm cho cô bị dọa sợ được. Nhưng bây giờ anh cũng là chân thật, bởi vì anh yêu cô, nguyện ý vì cô mà ôn nhu như vậy.

Mắt thấy Han Sokyung và Kim Taehyung sắp phải đính hôn, Park Jimin đang điều tra chuyện trước đây của Kim Taehyung, chẳng sợ Kim Taehyung là người Kim gia, anh ta tin tưởng rằng chỉ cần có đủ tiền là có thể điều tra ra một chút sự tình. Anh ta rất hy vọng Kim Taehyung có bạn gái cũ, cho dù không có bạn gái cũ thì ít nhất cũng phải có người anh từng yêu. Nhưng dựa theo những thông tin anh tìm được cho đến nay, lịch sử tình cảm của Kim Taehyung đều trống rỗng, cũng chỉ có duy nhất một người là Han Sokyung. Ngay cả khi anh làm giả một cái thì cũng rất dễ bị vạch trần.

Park Jimin liền muốn đi tìm những người muốn ở bên cạnh Kim Taehyung, nhưng đáng tiếc là sau khi thử một vài tiểu thư nhà giàu thì không ai vui vẻ cả.

Những cô gái hào môn khuê tú này cũng hiểu bọn họ muốn gì, chê cười, Kim Taehyung chính là một kẻ vô tình tàn nhẫn và độc ác. Có thể người khác không biết nhưng bọn họ lại biết, các cô đã nghe bạn mình nói qua, bạn mình lại nghe được từ bạn bè của họ, tuy quanh co lòng vòng nhưng tuyệt đối không thể giả được, những người bị Kim Taehyung cự tuyệt còn muốn dây dưa với người của anh, cuối cùng đều không ai có kết quả tốt đẹp, tuy vẫn còn sống nhưng cũng có thể đã chết rồi.

Thậm chí có người còn chạy đến nông thôn để gả cho nông dân, cho dù những người phụ nữ đó không nhất thiết phải xuất thân từ gia đình giàu có, nhưng cái này cũng làm cho người ta cảm thấy đáng sợ khi nghĩ đến, còn có người trực tiếp phá sản nữa, có đánh chết các cô cũng không muốn có tiếp xúc với Kim Taehyung, các cô còn phải cảm ơn Han Sokyung vì đã tiếp nhận tên ác ma này nữa đấy.

Điều khó chịu là khi bọn họ biết thì biết nhưng lại không dám nói những điều đó ra một cách thản nhiên, nếu như không có người tận mắt nhìn thấy thì các cô cũng không tin. Lúc đầu bọn họ còn tưởng rằng Kim Taehyung chỉ là lạnh lùng một chút, thích phát ra khí lạnh, nhưng khi thật sự gặp mặt rồi thì bọn họ phát hiện ánh mắt lạnh lùng của đối phương thật sự có thể làm đông cứng chết người.

Kim gia rõ ràng là một gia tộc giàu có hàng đầu nhưng tại sao lại không có ai muốn ở bên cạnh Kim Taehyung? Điều này không đúng lắm, Park Jimin híp đôi mắt lại, chỉ cần anh đi theo con đường này thì nhất định sẽ đào ra được thứ gì đó, có lẽ Kim Taehyung căn bản là không phải thật sự muốn ở bên cạnh Han Sokyung.

"Jimin." Mấy ngày gần đây, Ahn Yoona thường xuyên tới Park gia, bà Park cũng rất hoan nghênh cô, hơn nữa cô cũng có lý do chính đáng nên cô liền trực tiếp lên lầu đi tìm Park Jimin.

Park Jimin vừa thấy Ahn Yoona tới thì liền vội vàng cất tài liệu trên bàn đi: "Tại sao em lại tới đây?"

"Còn không phải sáng hôm nay em gọi cho anh không được nên mới tới đây nhìn một cái hay sao." Ahn Yoona ngồi đối diện Park Jimin : "Tuy Han Sokyung không còn nhớ rõ việc trước kia nhưng chúng ta vẫn nên đến mua quà để chúc mừng cậu ấy đính hôn. Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai cậu ấy sẽ nhớ tới, tính tình bây giờ của cậu ấy chính là cái này, dù sao trước đây ở nước ngoài cậu ấy cũng không được tốt lắm nên khó tránh khỏi việc sẽ lạnh nhạt hơn trước kia."

Ahn Yoona luôn có thể nói chạm vào trái tim của Park Jimin, bây giờ anh đang phiền muộn vì Han Sokyung bị mất trí nhớ, lại nghĩ đến lời nói của đối phương, nếu không phải là tình cảm khắc cốt ghi tâm thì sẽ không nhớ rõ. Anh biết năm đó cô không yêu anh cho nên anh mới càng thêm nỗ lực mà muốn theo đuổi cô.

"Cũng không biết nên mua cái gì cho tốt." Ahn Yoona cười nói: "Vốn dĩ em muốn chuẩn bị hai bộ đồ ngủ gợi cảm cho cậu ấy, nhưng sau khi nghĩ lại vẫn là quên mất. Cậu ấy bị mất trí nhớ, cũng không thân cận với chúng ta nên tặng quà như vậy là không tốt."

"Đổi cái khác đi." Park Jimin nhíu mày, tưởng tượng có lẽ Han Sokyung đã thực sự ngủ với Kim Taehyung, tâm anh liền đau, rõ ràng là cô nên thuộc về anh.

"Chúng ta nên mua chung hay mua riêng?" Ahn Yoona dò hỏi: "Nếu anh muốn em nói thì tốt hơn hết là chúng ta nên mua cùng nhau, Sokyung sắp đính hôn nên chắc cũng không dễ dàng nhận quà từ những người đàn ông khác, chi bằng chúng ta nên mua cùng nhau thì sẽ tốt hơn."

Bọn họ cùng nhau tặng quà, điều này cũng khiến Han Sokyung hiểu rằng hiện tại Park Jimin đã không còn để ý cô nhiều như lúc trước nữa, anh cũng không tặng một mình, hơn nữa còn có thể khiến người ta cảm thấy quan hệ của mình và Park Jimin rất tốt. Ahn Yoona đã suy nghĩ thật tốt: "Nếu anh bận thì em có thể tự mình đưa qua."

"Có thể." Park Jimin gật đầu, ánh mắt ảm đạm, phỏng chừng nếu anh tặng quà cho Han Sokyung thì cô cũng sẽ không nhận, cho nên chỉ có thể đưa qua tay Ahn Yoona.

Một ngày trước lễ đính hôn, Ahn Yoona đã tự mình đến Jung gia tìm Han Sokyung mà không phải là gọi điện thoại bảo cô ra ngoài. Đối với những người bình thường, muốn tìm được nơi ở của Jung gia cũng không dễ dàng như vậy, nhưng nếu với trình độ của Ahn Yoona thì vẫn có thể tự tìm được, nhưng có đi vào được hay không thì lại là một vấn đề khác. Khi Han Sokyung nghe tin Ahn Yoona tới thì cũng không từ chối, giữa hai người không có mâu thuẫn gì, trong cuốn sách gốc cô xem cũng không viết rằng bọn họ có mâu thuẫn, vì vậy cô để cho cô ấy vào trong.

Đi vào phòng khách, Ahn Yoona liền cười đưa hộp quà cho Han Sokyung, còn bảo cô mở ngay tại chỗ: "Hôm qua lúc tớ đi mua sắm với Jimin liền nhìn thấy sợi dây chuyền này, tớ thấy nó khá là xinh đẹp, đáng tiếc là da tớ lại không trắng bằng cậu nên chúng tớ liền nghĩ tặng cho cậu là thích hợp nhất."

Ahn Yoona lại nghĩ về cảnh khi cô đến trung tâm mua sắm vào chiều hôm qua, Park Jimin chỉ nghĩ đến Han Sokyung, nghĩ đến khả năng cô ấy thích loại kiểu dáng nào. Làm sao mà Ahn Yoona có thể cảm thấy thoải mái cho được? Bởi vậy cô mới nói như vậy với Han Sokyung, ngụ ý chính là cô đã đi chơi với Park Jimin, Park Jimin còn muốn mua cho cô một món quà, nhưng vì cô không thích nên liền nghĩ đến Han Sokyung, thứ mà cô không cần đã được đưa cho đối phương.

Han Sokyung không đi sâu vào lời nói của Ahn Yoona, ai sẽ không lý do mà đi suy đoán lời nói của một người bạn, ngay cả khi cô không còn nhớ rõ đối phương nữa: "Thực sự là rất đẹp."

Mặt dây chuyền đơn giản mà đẹp là viên đá quý trên mặt dây chuyền. Han Sokyung vừa thấy liền rất thích, bất quá lúc trước mẹ Kim Taehyung cũng tặng cho cô một sợi dây chuyền, mà hiện tại cô cũng đang đeo, e rằng sẽ không có cơ hội thích hợp để đeo sợi dây chuyền mà đối phương mang tới.

"Cậu đừng lo lắng về giá cả, đây là tớ và Jimin cùng tặng cho cậu, cũng là cùng nhau trả tiền." Ahn Yoona cười nói: "Anh ấy muốn trực tiếp trả tiền nhưng làm sao tớ có thể chiếm tiện nghi của anh ấy được, hiện tại tớ cũng không phải là bạn gái của anh ấy."

Ban đầu Han Sokyung còn không nghe ra cái gì, nhưng bây giờ khi nghe đối phương nói những lời này, cô liền nghĩ có phải đối phương thích Park Jimin hay không: "Cậu..."

"Thực ra thì tớ cũng rất thích anh ấy, dù sao thì chúng ta cũng lớn lên cùng nhau." Đôi mắt của Ahn Yoona bằng phẳng đến nỗi làm cho Han Sokyung không thể nhìn thấy cái gì.

"Vậy thì tớ cảm ơn các cậu." Han Sokyung không từ chối món quà này, mà cô muốn từ chối cũng không được, người ta đều cười đưa tới cửa, làm sao cô lại không biết xấu hổ mà nói không cần.

"Cảm ơn cái gì, chờ tới lúc tớ đính hôn thì không phải cậu sẽ mua một sợi khác trả lại cho tớ hay sao." Giọng điệu của Ahn Yoona quen thuộc: "Tuy cậu mất trí nhớ và không nhớ rõ tớ, nhưng tớ vẫn nhớ rõ cậu, nên có qua có lại, tớ sẽ còn tặng lại. Sokyung, tớ thực sự không muốn mất một người bạn."

Han Sokyung rất muốn xoa mi, cô thật sự không có ký ức của nguyên chủ, nghe đối phương nói như vậy, muốn cô phải nói như thế nào đây.

"Quên chuyện đó đi, bây giờ cậu đang bận đính hôn, chờ hôm nào cậu rảnh tớ lại đến tìm cậu." Ahn Yoona thấy chuyển biến tốt liền rút lui, không tiếp tục dây dưa một đề tài nữa: "Bây giờ tớ đi về trước, số điện thoại của tớ là số điện thoại mà tớ đã gọi cho cậu lần trước ấy."

Han Sokyung gật đầu, đứng dậy đưa Ahn Yoona đi ra ngoài. Sau khi nhìn thấy đối phương rời đi cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, quả nhiên cô không thích hợp để đối mặt với những người mà nguyên chủ đã quen biết từ trước, bọn họ luôn thích biểu hiện quá quen thuộc mà cô lại thật sự không quen biết bọn họ.

Cô quay đầu lại, thấy có người đứng sau lưng, cô giật mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro