BẪY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"Kết bạn lung tung với người khác giới ở nơi tứ chiến, lẽ nào đàn ông không sợ nguy hiểm sao? Đàn bà nguy hiểm lắm đấy"

Anh hỏi một câu làm cho Tại Hưởng khó hiểu vô cùng:

-"Nguy hiểm? Tại sao lại nguy hiểm. Không! Trái ngược một trăm phần trăm, chỉ có bên cạnh đàn bà thì đàn ông mới có cảm giác an toàn thực sự, nếu bàn về nguy hiểm tôi lại thấy rằng đàn ông còn nguy hiểm hơn đàn bà"

Tại Hưởng nói bằng một giọng rất nghiêm túc, Thạc Trấn vừa nở nụ cười ẩn ý vừa tình tứ quái gở nhìn chàng, đến lúc này Tại Hưởng mới ý thức được mình quá lời vội vàng đánh sang chuyện khác:

-"Anh...không định uống chút gì sao? Ở đây tôi rất quen, tôi gọi cho anh"

-"Một cốc rượu vang đá, cảm ơn"

Thạc Trấn mỉm cười nhìn chàng:

-"Đúng là có rượu vào, câu chuyện lẫn diễn biến thuận lợi hơn nhiều"

Tại Hưởng nghĩ bụng, đêm nay rõ ràng lại là một đêm khó quên. Lát sau, họ vừa uống vừa nói chuyện tỏ ra rất tâm đầu ý hợp, bất giác Kim Tại Hưởng nhẹ nhàng cầm tay anh nhâm nhi thưởng thức rồi hỏi rất tế nhị:

-"Nếu không phật ý, có thể nói cho tôi hay bàn tay nhỏ xinh xắn này dùng để cầm cái gì nào?"

-"Dao!" anh nói cộc lốc.

Tại Hưởng rờn người, bất giác buông thõng tay ngơ ngác nhìn anh.

-"Anh là bác sĩ ngoại khoa ư?"

Tại Hưởng ngạc nhiên hỏi.

-"Nếu nói rõ hơn thì đã từng là bác sĩ ngoại khoa, còn đây là người đàn ông chủ gia đình một trăm phần trăm. Sao? Cậu không tin hả?"

-"Xin lỗi, trong ấn tượng của tôi 'bác sĩ ngoại khoa' đều là những động vật máu lạnh mà anh..."

-"Lẽ nào tôi lại không máu lạnh ư?"

-"Không không anh không có một chút máu lạnh nào, trông anh diệu hiền làm sao hơn nữa còn rất phong lưu thanh nhã nữa"

Nhân cơ hội này, Tại Hưởng muốn bày tỏ hết cả gan ruột nhưng không biết dùng lời nào cho đạt ý.

-"Cậu đã tưởng tượng tôi là một người hoàn mĩ như thế ư?"

-"Đúng thế, từ khi anh bước chân vào cửa tôi đã bị anh làm cho mê muội hoàn toàn bị mê muội!"

Tại Hưởng đắm đuối nhìn vào mắt anh nói.

-"Nhưng tôi đã kết hôn rồi, tôi lại hơn cậu rất nhiều"

-"Đấy căn bản không phải là vấn đề, nói thật lòng, tôi thích những người đàn ông thành thục cũng có nghĩ là những người nhiều tuổi hơn tôi"

-"Thích những người như mẹ mình..như vậy thì hơi bất thường đấy"

-"Điều ấy có gì là bất thường chứ! Tôi nghĩ rằng yêu không phân biệt tuổi tác, già trẻ hay thậm chí là giới tính đi chăng nữa thì chỉ có đứng trước đàn ông thành thục tôi mới cảm thấy mình là một người ra trò, mới trở nên tự tin và kiên cường hơn"

-"Cậu nói ra trò ư?"

Anh suýt xoa hỏi lại một câu.

-"Đúng! Rất ra trò, có muốn thử xem không?"

Tại Hưởng nói đầy vẻ thách thức, người đàn ông áo đen khanh khách cười, má ửng hồng hoàn toàn tỏ ra si mê say chàng như điếu đổ. Tại Hưởng đờ đẫn nhìn anh từ đáy lòng suýt xoa, anh đẹp thật, người đàn ông cũng si mê ngắm chàng ánh mắt dịu dàng và đa tình làm sao.

Giữa lúc tay Tại Hưởng muốn đưa ra một lần nữa thì anh đột nhiên đứng bật dậy, nói:

-"Xin lỗi, muộn quá rồi. Tôi nghĩ tôi nên ra về"

Nói xong anh quay người lướt đi như bay, Tại Hưởng bỗng như ngây như dại. Chàng hoàn toàn không ngờ đối phương nói đi là đi ngay, đến cơ hội để giữ lại cũng không có, Tại Hưởng bỗng có cảm giác từ trên mây xanh thì người ta đẩy rơi xuống đất, trái tim cũng theo đó mà rớt xuống đáy vực tuyệt vọng.

Chàng cảm thấy đau khổ quá, lòng dạ rối bời hơn nữa về tình cảm còn có một cảm giác bị lừa dối, bị bỡn cợt. Vừa rồi nhằm lấy lòng Thạc Trấn, chẳng biết trời xui đất khiến nào chàng lại gọi một chai rượu Pháp cao cấp mà chỉ riêng giá chai rượu đã uống hết nhắm một tháng lương của chàng.

Chàng bắt đầu hoài nghi, mình nói gì sai hay làm gì sai nếu không, tại sao anh lại đột nhiên ra đi chứ? Nhưng dù mình có chỗ nào không phải, anh cũng không thể bỏ đi ngay như thế như chẳng có một chút tình người nào vậy. Nói cho cùng, nếu trách thì phải trách mình đã si mê lú lẫn tự làm ra vẻ đa tình, tưởng rằng đối phương dính mắc câu, dễ bị chinh phục bởi sức hấp dẫn độc đáo của mình để cuối cùng không hoan hỷ gì mà còn lãng phí một đêm tỏ tình công cốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro