Chương 18: Đặc biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim TaeHyung biểu tình đau đớn, dường như nỗi tổn thương đã quá mức sâu đậm, khiến cho mọi đường nét trên gương mặt đẹp của hắn đều bị xô đi đến méo mó. "Hắn ta đã giết mẹ tôi! Chính mắt tôi thấy! Hắn ta cầm một con dao, đâm thẳng vào người mẹ tôi!"

SeokJin trong giây lát không kìm nổi bàng hoàng, cả thân người cũng bắt đầu run lên. Nếu những gì TaeHyung đang nói là thật, vậy là cậu ấy chứng kiến những sự việc đáng sợ đến thế vào năm mới lên năm? Cái tuổi mà chữ còn chưa biết viết, lời nói còn bập bẹ chưa gãy gọn...?

Nó phải là nỗi thống khổ đến nhường nào chứ?

"Nhưng không ai tin tôi... Họ nói rằng tôi chỉ là đứa trẻ năm tuổi, lời nói của tôi không có hiệu lực pháp lí." Hắn bật ra nụ cười chế giễu, cả thân hình cao lớn chẳng thể tự đứng vững nữa mà phải dựa vào thành bệ bếp. "Pháp luật đã không thể giúp tôi, vậy thì tôi phải tự làm thôi."

SeokJin cắn môi, tại sao lại đến nông nỗi như thế? Tuy dằn vặt nhưng SeokJin hiểu, phán quyết của tòa khi đã ra thì một đứa nhỏ mới lên năm như TaeHyung ngày đó sao có thể kháng cáo? Và một Kim TaeHyung với kí ức kinh hoàng ấy, với nỗi thù hận uất ức ấy, đã sống suốt mười năm trong cô nhi viện nuôi chí báo thù sao?

Nó phải địa ngục đến nhường nào chứ...?

Cái gọi là tuổi thơ trong sáng phải sống trong hận thù, cái gọi là thanh xuân tươi đẹp phải sống trong tù tội?

SeokJin mím môi, cúi đầu ngăn đi cái cảm xúc đau đớn bỗng dâng lên mãnh liệt trong lòng. Anh thở hắt ra, cảm nhận sống mũi cay xè, cuối cùng cũng không thể nén lại mà rơi nước mắt. Kim TaeHyung đứng đối diện tất nhiên đều có thể thấy hết, dịu dàng đưa tay ra nâng cằm lau nước mắt cho anh.

"Sao anh lại khóc chứ?"

SeokJin hơi lắc đầu, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi lã chã trên má anh và xuống cả tay hắn. Kim TaeHyung chỉ im lặng đứng nhìn, hắn vốn có một tâm hồn chai sạn, suốt mười năm trong khổ sở ám ảnh, hay suốt chín năm trong tù tội cùng những kẻ bất lương... Hắn không biết, nhưng tất cả đều khiến TaeHyung chai sạn.

Hắn không khóc vì bản thân, không khóc cho nỗi đau của mình nữa. Hắn không biết đau, nhưng khi nhìn SeokJin khóc, hắn lại thấy đau lòng.

"Anh đừng khóc." TaeHyung dịu giọng nói, mặc dù hắn lau nước mắt cho SeokJin đấy nhưng chẳng có tác dụng gì, anh vẫn đứng đó mà thút thít không thôi. "Anh... tin tôi sao?"

Kim TaeHyung hỏi. Dù cả trăm vạn người ngoài kia chẳng một ai tin hắn, kể cả những người được coi là người nhà của hắn và hắn cũng đã quá quen như vậy rồi. Nhưng giờ đây, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ, đó là chỉ cần là SeokJin thôi, chỉ cần anh ấy là người duy nhất trên thế giới này tin hắn thôi.

Thế là đủ lắm rồi.

SeokJin vẫn thút thít, mãi mới có thể ngừng lại, đôi mắt vẫn sưng vù và chóp mũi hãy còn ửng đỏ. Anh nhìn hắn, chăm chú từng chút, chuyện đau lòng như thế mà tại sao TaeHyung chẳng có chút phản ứng gì? Vì đã quá quen mà chẳng còn có cảm xúc gì nữa sao?

Tại sao số phận lại khắc nghiệt đến như thế với đứa nhỏ như Kim TaeHyung chứ?

"Tôi tin."

SeokJin nói, chỉ là một lời nói đơn giản thôi, đến chính anh cũng chẳng nghĩ gì nhiều, thế nhưng Kim TaeHyung lại vốn không phải một kẻ suy nghĩ bình thường như thế. Hắn mỉm cười, một nụ cười ngọt ngào đến mức dường như mọi tổn thương của hắn đều nhờ một câu nói hai chữ này của SeokJin chữa lành hết thảy.

SeokJin bần thần nhìn hắn, và cũng cứ thế ngơ ngác để bị kéo vào một cái ôm.

Anh cũng không phản kháng, chỉ đứng im đó làm trụ cho TaeHyung ôm anh. TaeHyung gác cằm lên vai anh, sát gần đến mức anh thậm chí còn có thể cảm nhận cơ thể cậu ấy đang run nhẹ.

Và rất nhẹ thôi, nhưng lời thì thầm ngay bên tai khiến anh vẫn có thể nghe rõ mồn một. "Cảm ơn anh."

SeokJin khẽ nở một nụ cười, đưa tay vỗ nhẹ tấm lưng rộng lớn kia thay cho lời dỗ dành. Dù nỗi tổn thương suốt mười chín năm qua của TaeHyung anh cũng chẳng có cách nào quay lại, cũng không có cách nào xóa nhòa, nhưng giây phút này, SeokJin rất muốn để hắn hiểu rằng không sao đâu, giờ đã có anh rồi, rồi sẽ không sao đâu!

*

"Sao đấy?" NamJoon ngồi húp mì xì xụp, nhìn chằm chằm cậu nhân viên điển trai lại đang mất tập trung của mình. Từ ngày TaeHyung đến làm anh mới nhận ra cậu ấy rất hay mất tập trung vào nhiều thứ, cứ bỗng dưng lại đứng phỗng ra đó nhìn vô định.

Kim TaeHyung giật mình, lại phải cúi đầu xin lỗi NamJoon. "Em xin lỗi."

NamJoon đơn giản mỉm cười, dù sao thì công việc này có lơ đễnh một chút cũng không sao lắm, mà nhân viên của anh còn thường nghịch điện thoại trong giờ, ngơ ngác như TaeHyung thôi đã là tốt rồi.

"Ờ không sao, lại có chuyện gì hả?"

TaeHyung mỉm cười lắc đầu, nhưng rồi lại bần thần suy nghĩ một lát rồi chạy lại bên NamJoon thì thầm. "Hyung, em hỏi anh cái này được không?"

NamJoon gắp thêm mì, nhai nhồm nhoàm, tùy ý gật đầu.

Kim TaeHyung nghe thế liền chớp mắt, sắp xếp ý rồi hỏi. "Anh, nếu một người nói tin anh... là có nghĩa gì?"

NamJoon nhướn mày. "Tin sao?" NamJoon hạ đôi đũa trên tay xuống, trầm ngâm một hồi khá lâu, rồi mới cất lời. "Cũng tùy là ai chứ!"

Trả lời cũng như không vậy? TaeHyung không kìm nổi ném cho NamJoon một cái nhìn hết sức khinh bỉ, rõ ràng đến nỗi anh cũng nhìn ra mà bật cười. "Trêu nhóc tí. Thế là sao? Ai bảo tin nhóc?"

Kim TaeHyung lui người lại, tiện tay lấy khăn lau dọn quầy tính tiền cho sạch sẽ, quyết tâm bơ đi ông anh to xác mà ngốc nghếch này. Nhưng NamJoon lại chẳng đơn giản buông tha, hehe cười. "Để anh đoán nhé? SeokJin hyung phải không?"

Quả nhiên Kim TaeHyung có tật giật mình, động tác lập tức khựng lại vài giây, đôi mày đẹp nheo lại. Kim NamJoon che miệng cười thầm, nhóc con này lúc nào cũng bày ra vẻ lạnh lùng lắm, cơ mà cũng vẫn là đứa nhóc thôi.

"Nhìn vậy chắc đúng ha?" NamJoon tủm tỉm cười, hoàn thành bát mì đem đi thu dọn. "Ảnh bảo tin nhóc hở?"

Kim TaeHyung thở dài, biết là mình không thể chối được thì nhẹ giọng. "Phải, anh ấy bảo tin em... Anh nghĩ anh ấy có phải đang an ủi em không?"

NamJoon bật cười, đem hộp mì vứt vào thùng rác rồi kín đáo quan sát nét mặt của Kim TaeHyung. "Anh ấy không tin nhóc mà để nhóc vào nhà ở? Còn làm đủ thứ, mua đủ thứ cho nhóc?"

Kim TaeHyung nghe thế thì bần thần, lại lần nữa mất tập trung vì suy nghĩ quá sâu vào vấn đề này. Phải anh ấy rất tốt, nhưng không phải vì SeokJin hyung tốt với tất cả mọi người trên đời này sao? Anh ấy luôn dịu dàng, luôn tươi cười như thế với tất cả, đâu phải riêng hắn?

NamJoon chăm chú nhìn, đôi mày rậm hơi nhíu lại. "Anh hỏi nhóc một câu nhé? Nếu không phải thì thôi."

Kim TaeHyung không phòng bị nhiều, đơn giản gật đầu.

"Nhóc thích SeokJin hyung hả?"

Thực ra câu hỏi này cũng không nằm ngoài dự đoán của Kim TaeHyung, hắn cũng đã sớm nghĩ NamJoon hyung đoán được khi biết hắn đang nhắc về SeokJin rồi. Và TaeHyung cũng biết, có lẽ hắn không giỏi giấu giếm lắm.

NamJoon thấy TaeHyung không trả lời thì cũng không ép, chỉ nở nụ cười nhẹ. "Nói cái này với nhóc nhé... Nhưng đừng có ngạc nhiên nhá."

Kim TaeHyung hơi ngẩng đầu. Và điều NamJoon nói tiếp theo quả thật cũng khiến hắn ngạc nhiên thật.

"Anh... từng tỏ tình với SeokJin hyung đấy!"

NamJoon hyung từng tỏ tình với SeokJin hyung? TaeHyung không điều chỉnh được biểu cảm, ngạc nhiên trợn tròn mắt nhìn anh. NamJoon thấy thế thì chỉ cười thôi. "Shock đúng không? Anh từng tỏ tình với anh ấy sau khi mở cửa hàng được hai tháng."

NamJoon chống cằm, êm ái kể lại. "Anh ấy rất tốt với anh, và anh thật sự không thể chối bỏ rằng mình thích anh ấy. Thế nên anh đã chọn một ngày mời anh ấy đi ăn, và tỏ tình với anh ấy."

Kim TaeHyung không nén nổi tò mò, nghiêng đầu hỏi. "Vậy kết quả?"

"Anh ấy từ chối." NamJoon nhoẻn miệng cười, vẫn còn vương chút tổn thương nhưng dường như nó cũng đã hóa thành một kỉ niệm đơn thuần trong lòng anh rồi. "Anh ấy nói rằng anh đừng nhầm lẫn giữa sự biết ơn với tình yêu. Khi ấy anh đã rất giận dữ. Rằng sao anh ấy lại nói vậy? Anh yêu anh ấy là thật lòng mà, rồi thời gian sẽ chứng minh! Nhưng rồi nhóc biết gì không?..."

NamJoon hơi dừng lại, ánh mắt xa xăm nghĩ lại về ngày ấy. "Đúng là thời gian đã chứng minh anh yêu anh ấy thật lòng, nhưng nó cũng đồng thời chứng minh SeokJin hyung không thích anh."

NamJoon đều đều kể lại, nhưng nụ cười thường trực trên môi dường như cũng nhạt nhòa đi đôi chút. Kim TaeHyung rũ mi, thì ra là như thế, xem xem đến NamJoon hyung còn chẳng có cơ hội, vậy thì một kẻ vào tù ra tội hắn có hi vọng gì chứ?

"Nhưng nhóc biết gì không? Cá nhân anh thấy..." NamJoon ngập ngừng. "SeokJin hyung đối xử rất đặc biệt với nhóc đấy."

Kim TaeHyung bật ra nụ cười. "Anh ấy đối tốt với tất cả mọi người mà. Đâu phải với riêng em?"

NamJoon nghiêng đầu, trầm ngâm. "Đúng, nhưng nhóc... anh cứ thấy rất đặc biệt."

Kim TaeHyung không trả lời, chỉ mỉm cười nhẹ thôi. Hi vọng, vốn là cái không nên gieo lên từ đầu, nhất là với một kẻ thương tích đầy mình như hắn, tất cả những vết thương này đã nào có thể lành lại, đừng nên tự tay vẽ lên một vết thương lòng mới.

Vì hi vọng càng nhiều thì đau lòng sẽ càng lớn.

*

YoonGi tối hôm đó đã lẻn vào căn biệt thự và tìm ra khá nhiều điều đáng ngờ. nhưng vấn đề là nơi ngõ cụt ấy không dễ vào, YoonGi đã tìm tới lui nhưng cũng chưa thấy được công tắc để mở cửa.

Và vì hôm nay có viện trợ từ đội khác tới giúp nên bọn họ đều không phải trực ở biệt thự đó nữa. Cả YoonGi và JungKook rất nhiệt tình, không vội về nhà ngủ ngay mà ở lại bàn thêm đã.

JiMin trầm ngâm "Anh thử gạt các loại đèn chưa?"

YoonGi hơi cười, nói đứa nhỏ này ngây thơ đâu sai? Cứ luôn hỏi những câu ngây thơ như thế thật là! JungKook ngồi cạnh còn cười trộm không thôi. SeokJin cũng cười nhẹ nhưng không trêu chọc JiMin. "Tối nay anh sẽ lỉnh vào xem thử."

YoonGi hơi gật gù, rồi chợt nhớ ra điều đó mà nói. "À phải, chiều nay anh xin đến muộn phải không? Có chuyện gì sao?"

SeokJin hơi gật đầu. "Ừ, không nghiêm trọng gì đâu, chỉ là anh có chút việc riêng thôi."

Cả nhóm gật gù rồi cũng giải tán, người về nhà ngủ vì một đêm rình rập, người thì đi làm việc của mình.

"YoonGi hyung có bảo em." JiMin chờ hai người kia về rồi mới lên tiếng. "Anh ấy nói có một kẻ rình rập bên ngoài căn biệt thự đó."

"Vì chúng ta luôn túc trực nên mới không ra tay sao?" JiMin hơi gật đầu, rất có thể là thế.

Bên ngoài thì có kẻ xấu rình rập, bên trong thì giấu giếm đủ điều, rốt cục ông nghị sĩ Jung TaeShik sống một cuộc sống như thế nào vậy?

SeokJin suy ngẫm, xoa cằm. "Hay là cố tình thả lỏng để dụ rắn ra khỏi hang?"

"Em cũng nghĩ thế... nhưng mà ông ta bị tổn hại dù chỉ một chút thôi thì cũng..." JiMin ngừng lại, bỏ ngỏ câu nói dang dở, vì dù cậu không nói thì SeokJin cũng thừa hiểu. Jung TaeShik là nhân vật tai to mặt lớn đến mức nào anh còn không biết hay sao? Dù chỉ một sợi tóc của ông ta mất thôi thì cũng đủ khiến cả cái sở này loạn lên đấy.

Chuyện này cũng cần bàn bạc cụ thể hơn với cả phòng. SeokJin cùng JiMin nhất loạt thở dài, đi nghiên cứu vụ án và viết báo cáo đủ kiểu.

SeokJin say sưa ngồi nghiên cứu bên cạnh JiMin, mãi sau mới nhớ ra một chuyện, lay lay cậu. JiMin ngồi cạnh cũng đang đọc miệt mài, ngơ ngác ngẩng đầu. "Có chuyện gì thế anh?"

SeokJin ban đầu có phần hơi băn khoăn có nên nói ra chuyện này không, nhưng rồi cũng dứt khoát nói. "Anh muốn nhờ em chuyện này."

JiMin gật đầu, SeokJin luôn thích giúp đỡ người khác nên cũng thường giúp JiMin nhiều việc lắm, giờ anh ấy cần nhờ cậu thì tất nhiên cậu sẽ không từ chối rồi, dù là chuyện gì đi nữa.

"Em có thể giúp anh tìm lại hồ sơ hai vụ án của Song EunRi vào 19 năm trước được không?"

JiMin không khỏi ngạc nhiên. "19 năm? Lâu thế rồi anh tìm làm gì? Mà Song EunRi là ai, có liên quan tới vụ án này sao?"

SeokJin lắc đầu, ánh mắt khẽ lay động nói. "Là mẹ Kim TaeHyung."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro