TaeJin 20: (H) Sợ hãi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Toàn thân Seokjin khẽ phát run, đôi đồng tử khổng tước nảy lên nỗi sợ hãi, hoàn toàn không biết Taehyung đang ở trên cao dùng ánh mắt sâu tối cuồng loạn nhìn anh. Cậu không tài nào hiểu được sự sợ hãi đến phát run của anh có nghĩa là gì. Hình ảnh truyền đến đại não chuyển động không ngừng như thể góc yếu mềm nhất trong tim bị kẻ điên đâm nát. Sự sống suy tàn, cậu thấy mình đang dùng đôi tay to lớn túm chặt lấy đầu anh, đem đôi đồng tử khổng tước ấy bày ra toàn bộ trước mắt mình.

Mở to mắt nhìn cho rõ bên trong linh hồn anh thực chất đang có gì đi Kim Taehyung!!

Jin đang muốn áp cậu nhưng sự sợ hãi trong ánh mắt đó là sao? Kế hoạch của cậu, cuộc đời của cậu...

Tiềm thức phát rồ lên hoang dại như một con thú điên bị đẩy đến bờ vực của cái chết. Anh hai xuất hiện một phản ứng không hề nằm trong dự liệu của cậu. Chỉ cần một tích tắc cậu có thể hiểu thấu mọi biểu tình thậm chí dự liệu được mạch cảm xúc của người khác. Càng tự tin với một Kim Seokjin mà cậu đã cố gắng bới móc cõi lòng anh bao năm, nhưng ánh mắt sợ hãi kia, cậu lại không tài nào lý giải được.

"_Anh đang nghĩ gì? Anh đang nghĩ gì Seokjin?! Trả lời em anh sợ hãi như vậy là có ý gì hả??!"

Đầu não đột nhiên phát đau, hình ảnh trước mắt lại chuyển động hỗn loạn như thể đất trời không ngừng đảo điên. Cậu choáng váng gục đầu vào hõm cổ anh, buồng phổi thít lại đau đớn vì thiếu dưỡng khí, liền vội vàng há miệng hít vào những hơi không khí dài. Cậu hẳn đã sơ ý ngừng thở khi cảm xúc bị mất khống chế, hình ảnh cuối cùng mà cậu nhìn thấy là mái tóc đen gọn gàng của anh chạm lên quai hàm cậu, ở bả vai cậu, anh hạ xuống một nụ hôn.

Không có chất vấn quát tháo, không có bàn tay nào túm tóc anh đến rối tung. Cậu đã rơi vào ảo giác khi bản thân quá hoảng loạn. Ánh mắt sợ hãi của anh là một quân trắng ngoại lai mà cậu chưa từng nghĩ tới. Vậy mà nó thậm chí còn xuất hiện trên bàn cờ của cậu.

Sợ hãi, sợ hãi của anh, đó có nghĩa là gì. Taehyung cắn chặt môi, trong đầu không ngừng tự hỏi, cố gắng tìm lời giải nhanh nhất có thể nhưng cậu lại không có chút cơ sở nào về nó. Cho đến trước khi nó xuất hiện mọi chuyện vẫn đi đúng hướng, vậy thì vì sao nó lại tồn tại.

Cậu bất an đến chết được. Anh đáng lí phải ở trong lòng bàn tay của cậu mới đúng. Đáng lý phải là cậu bướng bỉnh đòi hỏi, sau đó, bông hoa kia sẽ bị cậu nhỏ của cậu cưỡng ép nở tung, mật ngọt tươi ấm sẽ đỏ màu máu...

Trong khi Taehyung còn đang trốn trong hõm cổ anh một mình quẫn trí, thân dưới bị lãng quên đã được một bàn tay dịu dàng bao lấy, chầm chậm vuốt ve. Nụ cười bi ai nở trên môi, Taehyung chỉ có thể lặng lẽ hít sâu một hơi nuốt xuống cơn xúc động của mình. Hơi thở dồn dập phả lên làn da mỏng của anh, cậu có chút không thể tập trung tiếp tục cuộc thân mật này.

_Taehyungie ah, ngồi dậy đi.

_V-Vâng, ưm... anh hai...

Seokjin buông tay khỏi cậu nhỏ của Taehyung, chống tay ngồi lên nửa tựa vào đầu giường gỗ đỏ. Sau đó nắm tay cậu kéo tới gần, không hề ý thức được rằng viền mắt khổng tước ửng hồng nhìn cậu qua làn nước mỏng long lanh vô cùng kích thích thú tính bạo ngược.

Gậy thịt to lớn cương cứng dũng mãnh chĩa thẳng quy đầu ẩm ướt vào mặt anh, dịch thể trong suốt bốc lên mùi vị giống đực tanh tưởi nồng đậm. Suốt một thời gian dài anh đã không để ý tới kích thước cây gậy này của Taehyung đều vì anh không nghĩ sẽ có một ngày mình "dùng" nó. Vì vậy bây giờ nghĩ tới việc nó sẽ chui vào trong thân thể mình khiến Seokjin không khỏi sợ hãi. Nó lớn tương đương anh, dường như đuổi theo kích thước thân thể Taehyung mà phát triển.

Seokjin cố gắng ổn định hơi thở, hai ngón tay duỗi ra làm động tác như nụ hôn gió phe phẩy trước mặt mình:

_Khi anh ngậm nó... Taehyungie hãy di chuyển nó trong miệng anh, hiểu không?

Taehyung hơi mờ mịt nhìn xuống, anh đành nắm lấy hông cậu kéo tới kéo lui với một tay đang cầm tuýp bôi trơn mới cóng:

_Làm như thế này, em hiểu chứ?

Taehyung gật đầu:

_Vâng ạ... H-Hiểu...

Đôi môi hoa đào vì lo lắng mà phát khô, Seokjin vươn đầu lưỡi thấm ướt, ngửa đầu ra sau tựa vào thành giường chạm trổ hoa văn cầu kì. Nhịp tim thình thịch mang theo cam nguyện vì cậu hãm sâu, anh hé môi, mắt khép hờ mê luyến nhìn thiếu niên trước mặt mình:

_Đưa của em vào miệng anh đi.

Đầu lưỡi ướt át rụt rè vươn ra lòng môi đỏ thắm, cậu nhỏ cướng cứng ngay lập tức lao tới đè chặt chiếc lưỡi đẫm nước, bá đạo cùng nó chui sâu vào trong khoang miệng Seokjin. Người anh cố gắng chống đỡ gậy thịt mang tốc độ hỗn loạn đâm chọc, thành giường bóng loáng trơn trượt khiến anh không thể cố định vị trí đầu của mình nổi. Anh vội vàng túm lấy tay cậu, hướng dẫn bàn tay to lớn túm lấy tóc mình. Bàn tay còn lại của cậu cũng hiểu ý nhanh chóng túm lấy bên kia. Tiếng ngâm nga thư sướng của thiếu niên vang dội trong ánh đèn vàng nhạt màu.

Một bên cố gắng động lưỡi chiều theo va chạm của cậu, một bên khác, với sự gấp gáp và run rẩy, anh vươn tay kéo xuống cả hai quần trong lẫn quần ngoài của chính mình. Sau đó vặn mở nắp chai, bóp ra một lượng lớn gel bôi trơn vào lòng bàn tay. Bắp đùi dang rộng sau lưng cậu, một vài suy nghĩ nảy lên vì xấu hổ còn chưa rõ ràng đã bị động tác thô bạo mang theo mùi xạ hương nồng đậm đâm ngược trở về. Đầu anh chẳng suy nghĩ được gì nữa, chỉ có thể nghe theo tiềm thức dẫn dắt bôi gel lên hậu huyệt của chính mình.

Dù là tay của bản thân chạm đến, đôi chân anh vẫn yếu đuối mà tê dại, run rẩy trượt trên tấm khăn trải giường. Chất gel lành lạnh dần hóa lỏng theo từng động tác thoa đều, xoa nắn khắp nơi của anh. Cảm thấy cửa mình đã mềm đủ, ngón giữa mới chui vào bất chấp vách tràng theo bản năng mà co chặt. Đau đớn vì bị cưỡng chế mở rộng lập tức tràn lan. Chân anh run rẩy không ngừng, tiếng thút thít phát ra xen lẫn tiếng thở dốc nặng nề phía trên. Ngón giữa ngược lại cố gắng chui sâu vào bên trong, đem chất gel trơn trượt phủ kín đến bên cửa mình tiếp tế, không nhanh không chậm ra ra vào vào, cố gắng ngọ nguậy bên trong nội bích để mở rộng được chừng nào hay chừng ấy.

Dục vọng đen tối dơ bẩn ngập ngụa cả căn phòng, bầu không khí ấy đặc quánh đến độ hít thở cũng không thông. Suy đồi, bẩn thỉu, hèn kém, nhưng lại là hai đóa sen trong vũng bùn không đáy.

Gậy thịt nóng bỏng bọc trong lớp chất lỏng nhầy nhụa hỗn hợp giữa nước bọt cùng dịch thể, đâm chọc không ngừng xuống cổ họng ngửa cao. Cảm giác được đôi môi anh đào đỏ thẫm nuốt lấy, bóp chặt vào khoang miệng chặt chẽ nóng ấm thực sự quá tuyệt vời. Rên rỉ, thở dốc, tiếng nước nhớp nháp. Taehyung chậm rãi nghe ra chuỗi âm thanh ngoại lai đứt đoạn nhỏ bé. Cậu hoài nghi quay đầu nhìn lại, vì thấy huyệt động mình luôn nhắm tới đang tự nuốt lấy những ngón tay của chính anh mà trái tim cậu như nổ tung.

Đôi tay to lớn bất giác siết chặt lấy mái tóc dày trong tay, không màng đến tiếng nức nở vì đau đớn của anh mà vội vàng liếc nhìn trần nhà trong góc. Chuyện này thực sự quá sức tiếp nhận của cậu. Trái tim đập điên cuồng trong ngực có thể đập cậu đến độ bất tỉnh mất. Thật may vì cậu đã để camera ở đó, vì chuyện này không thể nào chỉ có thể tồn tại trong trí nhớ của cậu được. Cậu sẽ giữ nó trong két sắt, sẽ làm thêm nhiều bản và sẽ sao chép lại sau mỗi lần film cũ.

Đôi môi nở nụ cười rạng rỡ, cậu không thể cười thành tiếng vì hình như trái tim đã bóp nghẹt cổ họng cậu rồi. Cậu cúi đầu nhìn xuống cảnh tượng quá đỗi xinh đẹp động lòng người của anh. Mí mắt buông thả hàng mi dày đọng lại những giọt nước trong vắt nóng hổi, từ khe hở lộ ra đôi đồng tử đã chìm sâu trong vực tối, trên gương mặt tuấn tú đỏ bừng.

Taehyung biết mà. Từ lâu Taehyung đã biết mình sẽ sung sướng đến phát điên trong cảnh tượng này. Bản thân cậu bị nhốt quá lâu trong khủng hoảng, bản thân cậu bị buộc phải kìm giữ những phẫn nộ, uất ức, tội lỗi và nỗ ô nhục thấu tận trời xanh. E rằng Thượng đế ngu ngốc cũng sẽ nhổ vào cậu một bãi nước bọt, cậu biết. Nhưng cậu sẽ nhổ lại vào ông ta, vì chính ông ta đã tạo ra đứa con tội lỗi này.

Anh quy phục dưới chân cậu, thật hoàn hảo khi thuộc về cậu từ mọi ngóc ngách. Thực quảng nối xuống dạ dày, và một lát nữa thôi sẽ là hậu huyệt đó kéo lên trên thành ruột. Taehyung ghim chặt ánh mắt say đắm vào miệng anh, nhìn đôi môi đẫm nước và đậm đặc sắc đỏ như thể mọi mạch máu trong kia đều đã vỡ nát qua từng cú dập hông chỉ toàn là bản năng. Khoang miệng đầy nước tràn ra chất lỏng trong suốt, chảy khắp cằm anh rồi trượt xuống cần cổ tinh tế duỗi thẳng. Anh của cậu thật xinh đẹp khi bị giày vò không chút nương tay như thế này. Bức tranh xinh đẹp hoàn hảo chính là lí do khiến mọi vết xước trở nên rõ ràng. Anh xinh đẹp giữ trọn tình yêu và tín ngưỡng của cậu chính là lí do để chật vật khổ sở có thể khiến anh diễm lệ không gì sánh bằng. Tình dục cùng anh mang khoái cảm đến cho cơ thể cậu còn chẳng sung sướng bằng sự thõa mãn sâu trong linh hồn con chiên ngoan đạo.

Tốc độ ra vào mỗi lúc một nhanh dần, chút lí trí còn sót lại như lỗ chó trong góc tòa thành mê loạn cũng đủ khiến sự tỉnh táo có chỗ chui vào một ít.

Kìm hãm đi nào, Kim Taehyung. Mi vẫn còn là đồ ngốc trong mắt anh ấy đấy.

Tiềm thức chậm rãi lên tiếng, giọng điệu cười cợt dị hợm như lũ linh cẩu bị bầy đàn chối bỏ. Nó là kẻ nhớ dai nhất cũng thù dai nhất, là kẻ ngậm hoài những tội lỗi và nỗi đau ám ảnh thuộc về quá khứ. Vì vậy nó luôn rất dễ bị kích động, cũng rất dễ bình tĩnh trở lại để tiếp tục theo đuổi mục đích to lớn cuối cùng. Tất cả mọi người đều có bộ nhớ thứ hai là nó và thật may mắn, Taehyung có một bộ nhớ thứ hai hoạt động cực kì mạnh mẽ.

Bởi lẽ thay vì mọi người đều để nó ở vị trí phụ trợ, thì cậu cho phép nó đồng hành bên cạnh lý trí cùng nhau kiểm soát chính bản thân mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro