CHUYỆN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thạc Trấn dần dần quên hẳn được tiếng nhà mà em ấy vẫn hay dùng cho đó là tiếng gọi 'chồng' âu yếm nhất. Đến lúc vợ chồng gọi nhau là mình khi thân mật rồi lại gọi nhau bằng tên nữa thì Trấn đã bỏ hết mọi vụng dại và khép nép của trai quê, Hưởng không ngại tiếp đón đãi đằng cả những bạn hữu sang trọng nhất. Một đôi khi lúc đó đã ở với nhau được hai năm Trấn đã tự tin và chỉ ư mặc quần tây trắng, chồng đã thấy hãnh diện đi chơi với em ở một vài đường phố đông người.

Trấn mặc trang phục mới càng tôn vẻ đẹp của thân hình, em đánh phấn rất khéo, son phấn với quần áo đổi mới được cả cử chỉ và tính nết con người, Thạc Trấn đi đứng lẹ làng trên đôi dày yểu điệu. Nói năng hoạt bát đủ mọi điều và tỏ ra lịch thiệp không thua kém một ai trong hàng nam nhân có chồng địa vị cao sang hơn Tại Hưởng. Các bạn mới quen gia đình Hưởng không ai có thể ngờ được rằng vợ của Hưởng đã là cô dâu e thẹn với quần áo lụa ngày nào đến anh cũng phải ngạc nhiên . Anh thường bảo em:

-"Trấn chắc quên mất Trấn trước kia rồi đấy nhỉ?"

Em trả lời:

-"Trấn chả quên, Hưởng quên thì có! Kim Thạc Trấn vẫn nhớ mãi hình ảnh Trấn ngày mới yêu Kim Tại Hưởng vì đó là kỉ niệm sâu xa nhất trong đời của Trấn"

Tại Hưởng mỉm cười, câu nói văn hoa và trơn tru này chính là thứ văn chương Trấn vẫn say sưa đọc, những cử chỉ âu yếm mới lạ; những cách vuốt ve mê mại bạo liệt. Trước kia, khiến em rất đỗi ngượng ngùng bây giờ lại chỉ làm rung động em trong chừng mực vừa phải.

Một buổi ấm tấm thân lã lướt và thơm tho của Trấn, Hưởng nhìn vào đôi mắt tươi cười của em thì như thoáng nhận thấy một vẻ lạnh lẽo thờ ơ, anh bỗng gọi:

-"Trấn!"

-"Gì thế Hưởng?"

-"Trấn ơi..."

Đôi mày Thạc Trấn nâng cao lên chờ đợi và ngạc nhiên, lời nói của Tại Hưởng có một giọng tha thiết khác lạ:

-"Trấn ơi...mình yêu anh chứ?"

Trấn phụng phịu ra bộ dỗi và lững lờ uốn éo trong tay chồng, Trấn bao giờ cũng bảo Hưởng:

-"Em chỉ biết yêu mình, cả tâm hồn em cả thân thể em là của mình"

Trấn biết ngăn đón cả sự ngờ vực của Hưởng:

-"Lòng em trong sạch như nước suối, em thấy mình cứ bị gặng hỏi, em khổ lắm! Ước gì ở đời này chỉ độc chọi có hai đứa chúng ta"

Hưởng ôm chặt lấy em nhưng anh thở dài và xót xa nghĩ đến hồi yêu thương thứ nhất. Anh nhớ lại những bữa tiệc, những buổi chiếu bóng chiêu đãi đặc biệt trong đó nhan sắc của Thạc Trấn lộng lẫy trước những vẻ đẹp tối tăm vì ghen ghét và những ánh mắt lóng lánh vì ước ao. Anh tìm lại những mặt bạn hữu từ xưa đến thân, những người đã được lời chế diễu chê bai của Trấn làm cho anh hớn hở, một khóe mắt, một miệng cười mỉm, một bàn tay mềm mại dơ ra mắt những hình ảnh đó tản mạn ở bao nhiêu trường hợp đã qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro