MỘT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người lấy nhau đã gần sáu năm, người thương đã thay đổi nhiều về hình dung cũng như về tính nết, có thể gọi sự thay đổi ấy là một tiến bộ mau chóng về thời âu hóa văn minh. Cậu trai nhút nhát từ xưa chưa hề bao giờ ra khỏi cái tỉnh nhỏ là nơi em sinh trưởng, quanh năm ẩn nó bên mình bản lại quá cần kiệm nuôi nhau trong bóng một ngôi nhà con con.

Đến bây giờ đã nghiễm nhiên trở thành một nam nhân sắc sảo lịch thiệp, một nam lưu tân nhân vật hoàn toàn...đó là nhờ ở khiếu dễ hóa của Thạc Trấn, ở cái thông minh tinh ý mà Thạc Trấn sẵn có, nhất là ở cái ý muốn nhiệt thành gây dựng của chồng cậu ta. Tại Hưởng quả là một người chồng chu đáo nước đắng, chí thú. yêu đời theo một quan niệm giản đơn, có tham vọng nhưng có một thứ anh chàng này để cả lý tưởng và sự tô điểm cho hạnh phúc gia đình.

Hưởng mồ côi sớm được một ông chú họ cấp đỡ được học ít nhưng dọn học tắt và đến năm 23 tuổi, thi đỗ có việc làm chắc chắn là nghĩ ngay đến chuyện kiếm một mối nhân duyên xinh đẹp, Hưởng biết Trấn do một dịp về chơi Hưng Yên và được bà con mách mối. Anh ta mến phục cuộc đời cần cù của bà mẹ cũng như yêu thương cái nhan sắc hiền hậu của cậu con trai, ở địa vị của Hưởng được nhà vợ coi bằng con mắt rất trọng vọng ngay từ cuộc ướm hỏi ban đầu và đến khi ông phán tòa sứ Hà Nội trẻ tuổi ấy về cưới Trấn thì tất cả mọi người ở Hưng Yên đều mừng cho Trấn là gặp nước may quá chừng tốt đẹp.

Hôm cưới, sau khi đã nhắc lại cho con trai nghe hết những điều khuyên răn quan trọng, bà mẹ bảo riêng Tại Hưởng:

- "Em nó vụng dại lắm, cậu nên dạy dỗ cho nó biết cách đối đãi với họ hàng. Tôi chỉ có mình nó được phó thác nó trong tay cậu cũng lấy làm yên tâm, nó không được như người tỉnh thành, vợ cậu chẳng khác gì mẹ vợ cậu đâu. Nó quê mùa lắm!"

Tại Hưởng cũng biết người anh ta chọn làm vợ không có một tí gì là tân thời, học thức đơn sơ, sự giáo dục chỉ khuôn trong nề nếp cổ, nói năng thật thà và cử chỉ mộc mạc. Thạc Trấn sẽ là một nét nâu hồng lạ mắt đặt vào giữa những hình xác đô thị hào hoa nhưng Hưởng không hề lấy làm bận lòng. Riêng vẻ đẹp ý nhị của Trấn cũng đủ thay thế cho những đức tính khác mà Tại hưởng sẽ hôn đút dần cho em.

Khuôn mặt Thạc Trấn nét thanh và dịu, đôi mắt Trấn lắng chìm một màu tình tứ kín đáo dưới hàng mi cong và dài. Cặp môi em đằm thắm ngậm một thứ xuyên thầm lặng mà căng mọng, đôi mi hé ra lóng lánh ở miệng cười. Tại Hưởng ngắm Thạc Trấn nhiều có phút sững sờ và khoăn khoái nhận thấy mỗi lúc một hiển nhiên thêm rằng, mình chiếm được trong tay một thứ Ngọc Báu chân chất hiếm có. Bạn đồng sự của Hưởng đều khen anh là có diễm phúc- một ông phán giả vui tính.

Một bữa đang giờ làm việc, thấy Hưởng giở xem lại bức ảnh đầu tiên anh chụp chung với chồng cũng phải gật gù:

-"Trấn của anh ăn mặc tân thời vào thì đến hoa khôi Hà Thành cũng khó mà bì kịp!"

Hưởng cũng nghĩ thế. Anh tìm thấy được một hình ảnh mà anh tự thấy hay, Trấn của anh mới chỉ là cậu trai dũ lụa ở thôn chữ La chưa là chàng Tây Thi ở cung đình nước Việt, rồi Tại Hưởng để tâm cải hóa Trấn. Tại Hưởng mua các sách quốc ngữ về cho Thạc Trấn đọc; cắt nghĩa cho Trấn những trang tuần báo ảnh của Pháp nói về đời sống mới về thời trang; anh dành tập cho em ham trộm những lối cư xử ăn nói của người tỉnh thành; anh lựa những lời khôn khéo để Trấn sớm thấy sự quê mùa trong cách xưng hô của em lúc ban đầu.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro