01. Mười

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trấn ngồi cheo leo trên bờ ao nhỏ trong nhà, sen nở hồng rượm trên bản lá xanh đẹp đẽ. Nắng oi quá, Định Tường cái mùa này nắng gắt nắng gỏng như muốn đốt thây người. Chán chường di di viên phấn trên miếng xi măng mẻ mục, thứ màu trắng bị cào xước xác bể vụn ra rơi vãi lung tung cả rồi. Phấn xa phấn xỉ, mấy đứa mà được chạm đến đâu, tầm tuổi Trấn chúng nó đi bắt ốc hái rau nuôi thân, ai được như Trấn gấm nhung sung sướng làm cậu ấm.

Ấy vậy mà cậu chẳng vui, ngày học hành mệt nhọc đã đành, mấy thằng Pháp lại cứ trêu cậu mơn mởn như gái mới lớn làm cậu ngại quá hóa giận rồi. Đêm về bầu bạn với Mười, Mười ở một mình bả cũng buồn nên Trấn cứ nói chuyện hoài với bả thành quen.

Ngày Mười ở trong kẹt nhà chờ cậu, tối ra ngoài nói chuyện sương sương cũng vui. Thời gian trôi thật nhanh, thấm thoát cái đã bảy tám năm rồi. Trấn lên mười bảy chứ có lớn thêm miếng nào đâu, dáng người con con ngồi bó gối nói chuyện với Mười nom dễ yêu muốn chết.

- Sao Mười theo con lâu quá vậy? Mười hồi xưa có thương ai hông?

- Mười chết sớm, mười mấy tuổi bị người ta móc hết một con mắt rồi, yêu đương chi?

Tiếng bả cười khù khụ, nghe như cổ họng cũng bị rạch nát bét ra rồi, thanh âm chi mà phát ra cả miệng lẫn cổ họng thế kia. Mà tóc tai gì bù xù bẩn thỉu, bê bết toàn máu là máu, xổ tràn lan ra trước mặt. Tay thì cụt một bên, áo váy rách rưới như ăn mày, cũng hên không ai thấy bả, ai đâu mà máu me chảy dính dớp cái áo trắng bầy hầy muốn chết.

Bả theo Trấn thì Trấn thấy bả, ban ngày thì không dám ra ngoài sợ nắng thiêu chết, đêm cứ ru rú bụi cây bụi cỏ nói chuyện với thằng nhỏ. Mười ấy vậy mà thương cậu lắm, mấy lần Trấn thấy mặt bả cậu xỉu rồi nên cứ trốn đi vào ngách nào đó để cậu khỏi giật mình. Nhiều lúc cậu đòi nhìn mặt nhưng Mười không cho, ừ thì cũng muốn tốt cho cậu thôi chứ làm sao.

--------

Len lén viết mấy chữ lên tấm giấy, Trấn ngó nghiêng chờ thầy giáo bước ngang qua chỗ mình đặng đưa. Cậu thích thầy, thích lắm, thầy thương học trò lại còn dạy hay, ai mà không thích. Mà Trấn thích thầy kiểu khác, thương trộm thầy mà thầy không hay đó. Cậu cũng lớn rồi, cũng biết thương biết yêu như người ta, nhưng có lẽ thương người người chẳng buồn để tâm. Thầy ít nói, dạy là dạy cho tường tận rồi mới thôi, tuổi này họ kết hôn hết rồi, nhưng có bao giờ thầy nói cái ngữ vợ con đâu, cũng không có ham là mấy.

Trấn cầm hoài tờ giấy, nhìn mặt thầy rồi lại ái ngại cất vô trong cặp. Thầy không hay mắng học trò, chỉ có điều thầy ít cười lắm, nên cậu không biết khi nào mới là khi thầy vui vui chút xíu mà đưa.

Thầy Hưởng không phải giàu có gì, từ nhỏ cũng biết tự mình phải có chí hướng riêng rồi, cha mẹ đâu có ở bên mà chăm lo cho hoài. Trấn thương thầy, thương là thương bởi vậy. Thầy Hưởng mới có hăm bốn thôi, còn trẻ lắm, gương mặt thanh tú điềm đạm biết mấy mươi người nhớ nhung như cậu. Càng nghĩ mà càng buồn, Trấn không dưng ủ rũ.

Thấy cậu cúi gằm xuống bàn, Hưởng ở phía trên giảng bài cũng phân tâm đôi chút, anh không thích học trò lơ đễnh học tập, dạy được ở trường cho con ông cháu cha thì cũng phải tròn cái bổn phận của nhà giáo. Anh bước chậm xuống dưới, ý tứ vỗ lên vai của Trấn nhắc nhở nhưng không làm ai phát giác. Cậu giật mình, vội ngồi thẳng dậy ấp a ấp úng cái gì trong họng nghe không rõ, cả lớp xù xì tiếng cười làm cậu phát ngượng lên được.

Khổ sở qua cái giờ học, Trấn uể oải ôm cặp đứng lên cúi đầu chào thầy rồi ra khỏi lớp. Được nửa đường, thầy kéo tay cậu lại dẫn đến sau phòng học, mới đầu Trấn run tay run chân rối rít, sau phải tự ổn định tinh thần hít thở mới dám thông. Thầy Hưởng gấp gọn cái áo sơ mi trắng lên, chỉnh lại mũ phớt rồi khoanh tay nhìn Trấn mà nói :

- Trấn không thích học môn thầy hả? Ráng thêm năm nữa thôi thì ra trường rồi hẵng hay

- Không có, em có ghét gì thầy đâu, chỉ là em thấy hơi mệt trong người thôi

Trấn nói dối, cậu rõ là thất vọng vì không trao được thư cho thầy mà vẫn phải nói không buồn, không bực. Là thầy Hưởng không quan tâm tới cậu nên mới tin, điểm số môn này của cậu cũng cao ngất chứ ít ỏi gì. Thầy Hưởng xoa đầu Trấn, nhè nhẹ mà ấm áp vô cùng, dặn dò cái chi mà lùng bùng nghe không rõ.

- Thầy đưa em về, xe đạp cọc cạch có chịu không?

- Được thầy chở về là thích rồi, quan tâm chi mấy cái ất ơ đó hả thầy.

- Bộ thích thầy sao?

Trấn cười xuề xòa giấu mặt sau cuốn sách dày, che không hết đôi gò má ưng ửng hồng bởi ngượng. Vậy là hai người cũng chèo chống cái xe đạp cũ ấy mà về, Trấn không chịu nghe lời lại cứ muốn ngồi đối lưng lại với thầy Hưởng. Anh lo chứ, vừa ban nãy kêu mệt trong người mà còn không chịu ngồi cho ngay, cúi đầu vô lưng anh rồi lấy cuốn sách che nắng có phải đỡ hơn không? Mà thầy có hay đâu con nhà người ta ngại, da mặt mỏng thiệt dễ bị đỏ hồng hết lên.

Kíttt, thắng kéo mạnh một nhịp làm Trấn té nhào khỏi yên. Khổ quá, xước cái bàn tay rồi còn đâu hả trời, nói mà có chịu nghe lời đâu. Thầy Hưởng chép miệng ngồi sụp xuống, kéo bàn tay còn rươm rướm máu đỏ lên, giở liền tay áo trắng mà lau đi, ân cần biết là bao nhiêu. Trấn ngây người bởi cái dịu dàng của thầy đối mình, thường ngày chỉ biết cái mặt nghiêm nghị, ai dè cũng chăm nom người ta tốt quá.

- Áo thầy dơ rồi, tại em không nghe lời...

- Vậy nên, đem về giặt cho thầy đi, thầy bận bịu nhiều cái không có thời gian

Hưởng nửa đùa nửa thật, một chân quỳ một chân chống gác tay lên mà chọc thằng nhỏ. Trấn cũng tin, gật đầu lia lịa nhìn thấy là thương liền. Cuối cũng không hiểu làm sao mà Trấn lại lấy được cái áo dơ đó, vẫn ngồi sau yên xe mà ôm lấy. Thầy hưởng còn độc một cái áo ba lỗ, khoác bên ngoài là áo vest đen nhìn ngộ ngộ.

----

Trấn đêm hôm lén đem áo ra sau nhà, ngồi ở cạnh giếng nước tỉ mẩn múc nước giặt. Cậu ấm cậu ôm, ai mà dám cho cậu làm cái việc tay chân nặng nhọc này chớ, thay quần áo cũng có người thay cho nữa mà. Tối đèn tắt lửa, cái giếng nước lóng lánh sáng trăng chao đảo bởi gáo múc của Trấn, cậu cẩn thận từng chút giặt cho sạch, mặc kệ cho cái vết trầy té xe còn xót biết là bao nhiêu.

Tiếng rù rì nghe như ai đang nói thầm, sống lưng Trấn chợt lạnh run một hồi, tay chân cũng lẩy bẩy theo. Ếch kêu ồm ộp, gió bắt đầu nổi rì rào qua bụi tre ở góc vườn, thân tre nghiêng ngả đụng vào nhau nghe lách cách rợn người. Mà Trấn không sợ gì hết, tay vẫn cần cần cù cù chà sạch áo cho thầy Hưởng. Trước mặt xuất hiện đôi chân trần máu me túa ào ào, lại còn lủng lẳng treo ở trên không để máu nó nhỏ long tong xuống đất. Trấn có chút bực bội nói thành tiếng

- Mười đó hả Mười? 

- Làm gì đó?

- Con đang giặt áo, Mười né ra chút hông thôi máu dính dơ hết nữa bây giờ.

Mười, đêm nào cũng kiếm cậu đặng nói chuyện, mọi khi Trấn rảnh lắm nhưng hôm nay không dưng lại ngồi ở đây giặt áo. Thấy Mười cứ lơ lửng hoài một chỗ ở đó, cậu vội nhấc cái áo trắng lên để không thôi máu của bả rớt trúng lại còn dơ thêm nữa. Ngửa mặt lên nhìn, trăng sáng rọi trên đỉnh đầu Mười làm cậu cũng không thấy rõ mặt, nhưng thấy là thấy cái đầu tóc lòng thòng bết dính, cái tay cụt treo lủng lẳng trên người, hôm nay lại đổi nghề, không chịu chạm đất mà cứ bay thong dong như vậy.

Sáng trăng đổ xuống lưng nhưng không có hề thấy bóng, trăng cứ rọi vằng vặc vào khuôn mặt non nớt của Trấn mà ngay cả cái bóng ngón tay của Mười cũng không thấy hằn xuống đất. Chỉ mỗi mình Trấn thấy con ma cô này bay lơ lửng trước mặt mình mà không sợ, là người ta thì lăn ra ngất mấy mùa rồi chẳng hay.

Máu me ở trên người bả cứ long tong chảy, rơi đầy đất nhuốm đỏ góc vườn.
Người ngợm thì tàn tạ, chết non chết trẻ mà lúc xuống mồ cũng không được toàn cái thây cô hồn. Lúc còn sống mấy mươi năm trước, Mười cũng từng xinh đẹp dịu dàng, cũng từng được thương mến như là Trấn, bởi vậy nên hợp cái tánh cậu mới theo đến tận bây giờ.

Mà có sống được bao lâu, năm mười chín tuổi không may bị người ta dụ dỗ, lại ngay chính là thầy giáo ba má mời về dạy học cho. Lần nào y đến dạy cũng có ý muốn bức hiếp, Mười mỗi lần nghĩ đến đều chịu đựng, cho đến khi y ngoan cố, bạo lực xốc nổi mà đè ép Mười ở dưới thân. Đêm đó như đêm tàn đời của cô Mười Định Tường trứ danh, nghĩ mà vừa tội vừa tiếc cô gái xinh đẹp thông minh ngày đó, đến tận bây giờ vẫn chưa thể siêu thoát làm kiếp khác, tối ngày chỉ biết đi theo Thạc Trấn mà làm bạn.

- Mười đi về mả đi, giờ này thầy pháp chúng ra ngoài bắt ma dữ lắm, mồ yên mả đẹp mà lang thang vầy chúng cũng bắt hổng chừa ai đâu.

- Nhưng mà một mình chán lắm, không có ai lại chơi...

- Hôm nay Trấn bận rồi, để bữa khác nghe, chút xíu con thắp nhang đồ ăn với tiền vàng đặng cho Mười đi chơi với người âm, nay con bận thiệt.

Mười gật gật đầu, xoay lưng rồi gục đầu xuống bay lủng lẳng vô rừng tre. Ngồi ở chỗ đó cũng thấy cái mả màu trắng hới trăng soi, Mười bay đến đâu thì tre nghiêng ngả lọc cọc lạch cạch kêu ì xèo điếc cả màng nhĩ, người ta nói bụi tre có ma đu là cấm có sai.

Trấn thì không để ý đến, sột soạt chà cho sạch cái áo để phơi lên, sau lại hấp tấp chạy vô nhà đặt dĩa trái cây lên bàn thờ thắp nhang, cầm một nắm tiền vàng ra sau nhà đốt sáng lòe sáng loẹt.

Vậy là đêm nay Mười có tiền đi chơi âm phủ với người ta rồi.

---------

#M

Mình đã ngâm cái này 12 tháng :)
Cũng không chắc có được gọi là Việt văn hay không bởi vì mình rất thích một số bộ phim ở thời kì này, cách nói chuyện tuyệt cực :3

Các cậu thì sao nà, quà mà mình chuẩn bị cho halloween đó :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro