Chap 9. Sống chung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taehyung chở cậu đến một khu căn hộ mới toanh cách khá xa nhà hắn. Seokjin vẫn còn chưa biết gì mà ngó ngang ngó dọc đi theo sau lưng.

Thang máy đi lên đến lầu 7 căn 701, Taehyung bấm mật khẩu căn hộ tiện miệng nhắc cậu:

- Mật khẩu là 170495

- Số gì khó nhớ quá vậy?

Dường như bất kì thứ gì hắn nói ra, Seokjin cũng đều kiếm cớ bật lại trả treo, hắn thì không muốn bận tâm thêm mà phớt lờ đi.

Mở cửa phòng ra thì đã thấy cả nhà có mặt đầy đủ. Hai bà mẹ cùng nhau nấu ăn, hai ông bố ngồi sẵn ở bàn ăn ngay trong căn bếp luyên thuyên chém gió, còn Namjoon chân gác lên bàn vừa coi tivi vừa nhai chóp chép.

- Chào cả nhà

Cả nhà chào đón cô dâu chú rể bằng ánh nhìn hớn hở chưa từng có, nhất là hai bà mẹ cứ cười chúm chím trông rõ là đang suy nghĩ gì đó chẳng hay ho.

Namjoon hí hửng chạy lại khoác vai Taehyung

- Sao anh rễ? Cuộc sống hôn nhân mặn nồng chứ? Kể em nghe tẹo

- Có hơi ê ẩm. "Hắn cười nhạt xoa cái lưng hơi rùng mình nhớ lại mấy đêm bị tra tấn bằng đầu gối, cù chỏ, sofa"

- Uôi ghê vậy anh? "Nhóc vừa nói vừa đảo đôi mắt gian manh nhìn Seokjin và Taehyung, một nụ cười khả ái, chân thành và ngây thơ của trẻ vị thành niên "

Không kịp để Joon hỏi tiếp anh rể, Seokjin liền cắt ngang, chen phần hỏi trước:

- " Nhà ai đây Joon? "

Namjoon nhướng mày nhìn cậu hỏi ngược lại:

- Anh rể không nói cho anh biết hả?

- Biết gì?

- Nhà ba mẹ mua cho hai người ra ở riêng đó.

- Hả, căn hộ này chỉ mỗi tao với anh ta ở?

- Joon Oppa dọn qua ở chung với em nha? "Namjoon nhướng nhướng hàng lông mày ghẹo anh mình."

Mẹ tay vẫn còn cầm cái vá chưa kịp vớt cá nghe mà ngứa gan quá chịu không nổi nên bỏ dở việc nấu ăn chạy đến gõ vô đầu Namjoon một cái thật mạnh:

- Đã cho ra riêng cho có không khí riêng tư rồi mà mày còn đòi chen vào... Rảnh quá thì đi vào bếp dọn đồ ăn ra này.

Cả nhà chuẩn bị bàn ăn, Seokjin thì thích thú chạy nhảy khắp nhà thám thính. Căn hộ đúng kiểu hiện đại, tông tường màu trắng mịn, nền lót gỗ cứng Maple mô hình ngũ cốc cách nhiệt. Cánh cửa gỗ phòng ngủ đều bóng lộn lên cùng với thời gian, các bức tường trong phòng đều phủ lụa màu xanh - trắng. Mọi thứ đều được trang trí nội thất cao cấp, từ tivi to ơi là to trong phòng khách cho đến từng cái tủ trong nhà đều lắp âm tường. Diện tích thì không rộng lắm nhưng so với hai người ở thì quá thoải mái. Phòng khách với nhà bếp được thông qua nhau, đứng ở căn nào thì cũng có thể nhìn thấy rõ căn kia, bàn ăn đặt ngay trong bếp. Có hai toilet, một cái nhỏ nằm trong góc cùng, còn một cái lớn trang bị đầy đủ thì nằm trong phòng ngủ. Một phòng ngủ, một phòng thay đồ và một phòng làm việc. Có gì đó không đúng lắm?

Taehyung đi vào phòng thay đồ, đúng lúc Seokjin cũng đang ngắm nghía nơi đây.

- Đi ra cho tôi thay đồ. "Thấy cậu, hắn cộc cằn xua đuổi.

- Ủa, nhà này chỉ có một phòng ngủ, vậy tôi với cậu phải ở chung một phòng sao?

- Anh có thể dọn ra phòng khách ở nếu cảm thấy không hài lòng.

Dứt lời Taehyung cởi áo sơ mi ra, không nói gì  tay tháo cả nịt quần. Cách đuổi này thật hữu hiệu, cậu lấy tay che mặt chạy vọt ra ngồi vào bàn ăn.

Giờ ăn tối

Mẹ Kim ngồi đối diện nhìn Seokjin đang cắm đầu cắm cổ ăn như sắp chết đói, bà cưng chiều múc con cá trong canh bỏ ra dĩa riêng cho cô:

- Vừa miệng không con?

- Ngon dã man, tay nghề của mẹ Kim quả là số một." Namjoon vừa ăn vừa trả lời hộ.

Cả nhà nhìn Namjoon ham ăn mà phì cười, ai nấy cũng đều vui vẻ, có mỗi Taehyung là trưng bày bản mặt một màu, lẵng lặng ăn chẳng để ý đến ai.

Mẹ vừa gắp đồ ăn cho Namjoon vừa nói:

- Hai đứa tháng sau định đi hưởng tuần trăng mật ở đâu?

Seokjin sựng người lại ngước lên nhìn mẹ cảm thấy khó xử:

- Mẹ à, Đâu cần thiết phải trăng mật gì gì đó đâu.

- Sao không?! Đáng lí ra là đi luôn rồi đấy, mà tại mấy hôm nay Taehyungie phải xử lí công việc ở nội bộ công ty nên dời lại, chứ làm gì có chuyện vợ chồng mới cưới mà không đi hưởng tuần trăng mật.

Seokjin rụt rè quay sang nhìn Taehyung đợi xem hắn phản ứng như thế nào, mà hắn thì ung dung ăn, còn chẳng biết nãy giờ có nghe ai nói gì không. Cậu cũng muốn bị bệnh điếc ngang giống hắn, coi như chưa nghe thấy.

Tối muộn Seokjin tiễn cả nhà về, ai cũng đi trước chỉ còn mỗi Namjoon là còn đứng trước cửa nhà, nhóc thở dài nhìn cậu luôn miệng dặn dò đủ điều:

- Từ giờ phải biết tự chăm sóc bản thân mình đó, đừng có mà bỏ bữa, hậu đậu đến mấy cũng cố gắng đừng để bị thương. À mà cũng phải sống đúng trách nhiệm của một người vợ  nữa, đừng gây chuyện gì để anh Taehyung với cô chú Kim khó xử nha. Nếu mà có bị anh Taehyung ăn hiếp thì gọi ngay cho oppa, oppa sẽ dùng "Vịnh Xuân Quyền" bẻ đầu ảnh giúp em.

-  Có thể dắt em về chung với oppa được không? "Seokjin mếu mó hai tay cầm lấy tay áo dài của Namjoon níu kéo.

Bặm môi, lắc đầu, Namjoon không nỡ nhưng vẫn kiên quyết đẩy tay cậu ra khỏi:

- Không được, không được, dắt em về mẹ đập chết oppa!

-  Buồn quá.

- Có chồng rồi bớt mê trai lại đi nha. Oppa về đây.

Seokjin u buồn vẫy tay tạm biệt, Namjoon như  nửa luyến tiếc mà không muốn để anh mình lại, cứ chập chờn đi rồi ngoảnh mặt về sau nhìn:

- À mà đồ thường dùng của em oppa gom vào cái thùng để trong góc tủ ấy. Còn vali quần áo, mai oppa mang qua luôn cho.

Mọi chuyện xảy ra nhanh quá khiến cậu không thể không quen được, cảm giác cứ như đang bị bỏ rơi ở nơi xa lạ. Mắt cậu đã rưng rưng từ bao giờ, Seokjin não nề nhìn đứng lì ở cửa nhìn theo bóng lưng to lớn của cậu em trai:

- Cảm ơn oppa.

- Không cần khách sáo, chỉ cần mua gà cho oppa là được." Nhóc mở đôi mắt to lay láy rồi mỉm môi cười trìu mến.

-  TAO HẾT TIỀN RỒI !!!

Rầ**m

Cánh cửa bị cậu đóng sầm lại. Cậu thở dài liên miên bước vào lôi thùng đồ Namjoon đã đem qua giúp cậu được đặt trong góc tủ. Seokjin đang sắp xếp mọi thứ vào tủ đồ của mình thì bất chợt hàng mày nhón lên khi nhìn xuống đáy thùng.

Cậu lấy ra khung hình, trong đó là bức ảnh của thằng nhóc xấu trai nhà cậu, trên mặt kính có dính kèm theo tờ note:

"Để lên đầu giường và ngắm nó nếu thấy nhớ oppa."

Seokjin phì cười rồi đặt nó lên kệ đầu giường của hai người. Đúng là nếu đi đâu xa người cậu nhớ nhất sẽ là Namjoon, từ nhỏ đến giờ hai đứa luôn dính lấy nhau như hình với bóng. Tuy cậu là anh lớn nhưng Namjoon mới là người chăm sóc và quan tâm cậu hơn cả, gọi nhóc là oppa hay hyung cậu còn chẳng thấy gượng ép với chả nhớ đã quen gọi như vậy từ khi nào. Namjoon không chỉ là người em chọc cho cậu vui mỗi ngày mà còn là người anh lúc nào cũng tận tâm bảo vệ cậu.

Xa nhà buồn nhất là thời khắc này.

Seokjin đang ở bếp dọn dẹp vài thứ linh tinh thì chợt nhớ ra nãy giờ không thấy tên Kim Taehyung kia đâu, từ lúc ăn xong tới bây giờ mất dạng luôn.

Cậu cũng tò mò đi khắp nhà tìm kiếm thì bắt gặp hắn đang ngồi trên cái ghế dựa trong phòng làm việc, tay phải chống cằm, tay trái cầm tập tài liệu mà ngủ thiếp đi.

Cũng tội nghiệp cho hắn, bố Kim vì đang trong quá trình thử việc hắn ở công ty nhậm chính thức chức Phó giám đốc nên lúc nào cũng thấy hắn ngập đầu vào công việc. Đây cũng là điểm cậu nể nang, trọng nhất ở Taehyung, không như đa số các chàng hải ngoại quy lai Seokjin đã từng biết. Không dửng dưng được cha mẹ đúc thìa vàng vào mồm đề bạt thẳng chức danh thì cũng là một tay đưa tiền một tay vô tư nhận cái ghế Giám Đốc Pháp Chế.

Cậu đi nhẹ chân vào trong phòng làm việc, đảo mắt nhìn khắp nơi. Mọi thứ đơn giản chẳng có gì đặc biệt ngoại trừ cây đàn piano điện được đặt trong góc cùng.

" Người như cậu ta mà cũng biết chơi đàn sao? có khi nào ngủ quên trong lúc gõ phím không?" Seokjin thầm nghĩ

Nổi máu tò mò, tay chân ngứa ngáy cậu mò mẫn cây đàn. Đang vặn vẹo điều chỉnh thì tay lỡ đụng vài phím phát ra âm " Từng tứng". Xui thay là chưa rút dây nên đã khiến Kim Taehyung thức giấc. Không ngoài dự đoán hắn đưa bản mặt nhăn nhó khó ưa ra nhìn cậu, khiến Seokjin bất giác rụt rè chạy một mạch ra ngoài.

Taehyung đứng dậy ra khỏi đó rồi tắt đèn đóng sầm cánh cửa lại. Hắn bước vào phòng ngủ thì đã thấy cậu ngồi sẵn trên giường, như thể không quan tâm đến cậu, hắn hướng về chiếc giường nằm xòa xuống đắp chăn rồi mới mở lời:

- Lần sau đừng tự tiện vào phòng làm việc của tôi!

- Ùm, biết rồi. "Seokjin trả lời nhanh chóng, còn ngại ngùng không nhìn vào hắn.

Taehyung nằm xuống giường kéo chiếc chăn mỏng lên rồi ngủ tiếp, chỉ có mỗi cậu là rối răm, không biết phải nên bắt đầu sao cho đúng. Lúc nãy cậu đã nghe loáng thoáng hắn nói chuyện với Namjoon. Ê Ẩm... Cái nết ngủ duyên dáng của mình cậu cũng rõ lắm chứ nhưng chỉ là lạ chỗ lạ mông không quen giấc mới tùy tiện vung cẵng dọa tay như vậy. Seokjin là người vô tư nhưng đâu phải lúc nào cậu cũng suy nghĩ vô ý nên đâm ra ngại với hắn dù hắn không nói.

Suy nghĩ bâng quơ một hồi cũng quyết định nằm xuống, nhưng mắt lại trợn trắng nhìn lên trần nhà. Seokjin bị uể người khẽ nhúc nhích thì vô tình chạm trúng người hắn. Chiếc giường này so với căn phòng thì phải nói là quá nhỏ, chỉ cần một trong hai cự mình thì liền đụng vào đối phương. Vẫn may sao chưa làm anh ta thức giấc.

Nệm thì êm mà phải nằm co cứng chẳng dám động đậy còn khó chịu hơn nằm đất nhiều. Để "bảo tồn" giấc ngủ, quyết định ôm gối ra phòng khách, từ đây sofa sẽ là giường của cậu! Seokjin gác chân lên thành ghế ngủ ngon lành.

Vào lúc nửa đêm Taehyung lết thân ra bếp lấy nước uống thì thấy cậu nằm ngã nằm nghiêng trên sofa, chân gác lên thành ghế, tay thả tự do thiếu điều rơi xuống sàn, gối thì lại lăn lóc dưới đất, cứ thế ngủ say như chết.

Cầm ly nước trên tay Kim Taehyung lắc đầu cho sự "nết na" của Seokjin, thầm đánh giá "phẩm chất quý ông" của cậu một hồi rồi cũng quay về phòng đắp chăn, tiếp tục cuộc hành trình chạm đến giấc mơ.

Hắn thở dài ngao ngán đi đến kệ tủ lấy một cái chăn mới đắp cho cậu sau khi bị cái chủ nghĩa thiện lành làm bận tâm không ngủ yên tiếp được. Coi như là trừng phạt cậu vài hôm đi. Thấy toàn thân cậu từ đầu xuống chân đã được phủ lên lớp chăn kín mít, hắn gục đầu tự tán thưởng cho lòng tốt của mình rồi quay về giường ngủ. Sống có tâm lắm rồi đó, thêm nữa mắc công tích đức nhiều quá ăn không hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro