16.Đau đớn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn phòng tối đen không một ngọn đèn soi rọi, SeokJin bó gối trên chiếc giường lớn giữa phòng, trên tấm ga giường trắng muốt là những cánh hồng lavender rải rác. Anh khó chịu quá, lồng ngực như bị thiêu đốt bởi những ngọn lửa hừng hực sức nóng. Anh nhớ cậu quá, sáng nay anh không được làm công việc thường lệ của mình, không được ngắm nhìn cậu vào sáng sớm và đánh thức cậu dậy. Không được nhìn cậu ăn thức ăn anh nấu, không được nghe  cậu tíu tít bên tai, không được tiễn cậu đến trường, không được, không được và không được làm rất nhiều điều. SeokJin như dại đi trong đau đớn và trong cơn nhớ cậu. Tâm trí càng nhớ cậu, ngọn lửa trong buồng phổi anh như cuộn trào dữ dội.

Trong đầu anh giờ đây như một vòng luẩn quẩn với nhớ và đau, lặp đi lặp lại khiến tâm trí anh rối loạn, hoảng sợ với tất cả. Anh lấy điện thoại trong túi, anh muốn có thời gian suy nghĩ và như chắc chắn Taehyung sẽ gọi điện cho anh nên đã để im lặng. Chẳng ngoài dự đoán, cậu đã làm gì thế này, chắc cậu hoảng loạn lắm mới gọi anh nhiều đến thế cùng một loạt tin nhắn với các câu hỏi nghi vấn dày đặc. Anh muốn gọi lại cho cậu, muốn nghe âm thanh của cậu an ủi tâm hồn này nhưng anh không dám đối mặt cũng không có tư cách đối mặt với cậu nữa rồi.

Điều duy nhất anh có thể nghĩ đến ngay lúc này là cầu cứu em trai mình, Kim NamJoon.

" NamJoon à, Hyung... Hyung.." Giọng mũi khản đặc cùng vấn đề khó nói khiến anh gần như bị bóp nghẹt trong cảm xác.
" Hyung, bình tĩnh, nghe em này, hít thật sâu nào rồi thở ra thật thoải mái, đúng, chính là như vậy" NamJoon nghe ra rằng người anh mạnh mẽ của mình đang chực trào nước mắt, hẳn là có chuyện lớn rồi, nhưng điều đầu tiên là phải trấn an anh ấy và Kim NamJoon rất giỏi với việc này.
Giọng nói ấm áp của cậu em trai như thôi miên, trấn tĩnh tâm hồn anh và khiến nhịp thở của anh dần ổn định.
" NamJoon à, em đến đây được không?,anh có chuyện muốn nói"
" Anh đang ở công ty sao hay ở nhà?" Biết rằng anh đã bình tĩnh và chắc chắn có chuyện lớn xảy ra nên Kim NamJoon buông bút trên tay ngay lập tức, cởi ra chiếc áo blouse, với lấy khoá xe với điện thoại vẫn trên tai ra khỏi bệnh viện.
" Đang ở nhà anh, căn hộ ngoại ô phía Nam Seoul"
" Được, em đang đến đây rồi, nhanh thôi"
Kết thúc cuộc trò chuyện với NamJoon cũng là lúc anh cạn kiệt sức lực, tựa vào đầu giường, anh nặng nề nhắm lại thiếp đi với đôi lông mày nhíu chặt vì mệt mỏi.

Kim Taehyung cũng không tốt hơn anh là bao, cậu gần như lo lắng đến phát điên khi anh không hề nhận cuộc gọi của cậu mặc dù vẫn có chuông, anh không trả lời tin nhắn của cậu, mặc dù cậu gửi rất nhiều cho anh. Làm ơn đi mà Hyung, anh đang làm em lo lắng có biết không, chỉ cần cho em biết tình hình của anh thôi, nói với em một câu thôi cũng được, đừng  im lặng như thế, em sợ lắm.

Taehyung đã ở trong căn phòng của SeokJin từ lúc về đến nhà, mọi thứ thuộc về anh vẫn còn, quần áo, đồ đạc, không hề xe dịch cũng không bị đem đi nhưng sao mùi hương của anh lại nhạt nhoà đến thế, cậu muốn căn phòng này ngập tràn mùi của anh để cậu tham lam mà đắm chìm trong nó mỗi ngày. Ngay khi cảm giác mùi hương ấy sẽ tan biến đi trong không khí, Taehyung lậm lụi tiến lên trên giường anh, nằm trên chiếc gối của anh, áp chóp mũi lên để hít sâu vào buồng phổi hương thảo mộc nhè nhẹ cùng mùi dâu tây dịu dàng của chiếc chăn bông trên người. Cậu nhớ anh quá, nhớ đến tâm can rối mù lên rồi. Có phải anh bận việc phải đi đột ngột, điện thoại cũng bỏ quên đâu đó mà không trả lời cậu đúng không? SeokJin sẽ không tàn nhẫn với cậu mà bỏ rơi cậu thế này đâu đúng không? Không phải anh rất thương cậu hay sao? Đúng vậy, SeokJin rất tốt và cậu biết anh sẽ trở về sớm thôi.

Sáng ngày mai, khi bình minh ló dạng, bắt đầu một ngày mới, cậu sẽ lại nhìn thấy anh, sẽ được giọng nói ấm áp của anh đánh thức cùng với mùi thức ăn thơm lừng. A đúng rồi, ngày mai Taehyung có lớp học vẽ, anh sẽ chuẩn bị ống tranh và chì màu cho cậu đến trường và tạm biệt cậu với ánh mắt dịu dàng. Còn có anh sẽ đến đón cậu cho mà xem, trời lạnh lắm, anh sẽ không nỡ để cậu đi về một mình đâu. Còn có tối mai, cậu sẽ đàn cho anh nghe, cho anh thấy sự tiến bộ của cậu, anh hẳn sẽ tự hào về cậu lắm đấy. Còn có, còn có...., tại sao nước mắt cậu lại chực trào thế này?, cậu đang tràn đầy hi vọng về một ngày mai rạng rỡ kia mà!! Không Kim Taehyung,mày không được khóc trên gối của Hyung, Anh ấy ghét ai nằm trên giường của anh ấy lắm. Anh ấy sẽ càu nhàu với mày cho mà xem Taehyung à.
Miên man với suy nghĩ của riêng mình, cả anh và cậu mang theo đau đớn, lo lắng, dằn vặt mà chìm vào giấc ngủ. Giấc ngủ với hi vọng thực tế này sẽ mãi mãi chỉ là cơn ác mộng dài bi luỵ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro