17. Tìm kiếm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi NamJoon đến đã thấy SeokJin nép vào đầu giường, đôi mắt nhắm chặt cùng đôi lông mày nhíu lại, xung quanh trải đầy một màu tím lịm của lavender, hai cánh tay đan chéo vô thức siết lấy vai như tự vệ . Nhẹ nhàng bước đến cạnh anh chỉnh lại góc chăn đã xe dịch, Có chuyện gì đã khiến hyung ra nông nỗi này vậy?

Ngồi bên mép giường lẳng lặng miên man giọng nói của SeokJin như kéo NamJoon về hiện tại.
" Em đến lâu chưa?"Giọng nói vẫn ôn nhu nhưng pha chút khàn khàn, đôi mắt nâu nhìn cậu sao chẳng còn long lanh như thường ngày mà đã chồng chéo những tia máu đỏ lựng, hàng lông mi rủ xuống nặng trĩu đầy mệt mỏi, SeokJin từ từ chống tay ngồi dậy dựa vào đầu giường.
" Một lúc rồi anh, thấy anh ngủ nên em không đánh thức". Đôi mắt NamJoon vẫn quan sát hành động và nét mặt của anh một chút không rời từ khi anh tỉnh dậy và anh của cậu từ bao giờ lại yêu đuối đến thế.

Nuốt khan đầy khó khăn, cố cho mình thật tỉnh táo để sắp xếp từ ngữ trong đầu rành mạch nhất chưa bao giờ SeokJin thấy kĩ năng diễn thuyết của một tổng giám đốc lại cần thiết đến vậy.
" NamJoon, anh biết điều này thật khó tin nhưng anh chỉ có duy nhất em là người thân nên nghe anh nói này: Anh biết yêu rồi, cậu ấy kém anh 3 tuổi, cậu ấy có nụ cười đẹp lắm và tâm hồn cậu ấy còn bao la hơn một chữ " đẹp" kia, một chàng trai đam mê nghệ thuật biết bao và anh phải lòng cậu bạn ngay từ lần đầu gặp mặt, anh sống cùng cậu ấy đã một khoảng thời gian và thời gian này đủ để anh cảm nhận anh có bao nhiêu thật lòng, cảm nhận được bao nhiêu sự hạnh phúc khi chăm sóc và được che chở." SeokJin nhớ lại, treo trên môi nụ cười nhàn nhạt chân thành, quý trọng đối với quãng thời gian hai người cùng nhau.

" Có phải rất hạnh phúc? Nhưng em biết không, anh đối với cậu ấy là yêu say đắm còn cậu ấy đối với anh là anh em thâm tình, anh thương cậu ấy đến phát bệnh ghê tởm còn cậu ấy tôn trọng anh như lẽ phải xã giao." Khoé mắt anh như chẳng ngăn nổi hàng nước mắt đang lăn dài, lạc giọng trấn tĩnh lại hoàn thành nốt bài " diễn thuyết".
" Anh chính là đơn phương cậu ấy, đơn phương đến Hanahaki tìm đến rồi."

Cánh tay đưa đến định gạt nước mắt cho anh của NamJoon sượng cứng khi nghe được câu nói hoà lẫn trong nước mắt, vỡ câu, ngắt quãng, ngập ngừng nhưng NamJoon nghe rõ từng chữ và từng chữ như cứa vào lòng cậu những vệt đau đớn, anh của cậu, tại sao lại là anh ấy? Hanahaki ư? Cậu biết nó chứ! Một căn bệnh ăn dần ăn mòn lý trí, ngấu nghiến những con bệnh đơn phương bằng chính tình yêu mãnh liệt của họ, huyết quản sưng phù, các mạch máu được tô đậm bằng những đường rễ len lói, to dần rồi bóp nghẹt, thắt lại và giải phóng ra bên ngoài những cánh hoa tắm trong máu tình đơn phương điên cuồng mà lớn lên, mềm mại và xinh đẹp.Hoá ra những cánh Lavender kia được nuôi dưỡng trong máu của anh trai cậu. Ông trời thật biết trêu đùa với anh em cậu đây mà, người ta nói mọi chuyện đều có sự cân bằng và hai mặt, lấy đi rồi sẽ được đáp trả nhưng  " công bằng" bỏ quên anh em chúng ta rồi anh ơi.

" Anh hèn nhát lắm đúng không, anh đã chạy trốn khi biết được người bạn gái cũ của cậu ấy quay trở lại và mặc cảm chính bản thân mang trong mình căn bệnh chẳng thể cứu vãn, anh chỉ muốn thoát ra khỏi đống hỗn độn này nhưng đống hỗn độn ấy bao gồm cả tình yêu của anh, anh, không muốn chối bỏ nó." Anh oà khóc  khi giãi bày tất cả với cậu em mình, khi được trút bỏ tâm can anh lại càng thấu rõ ràng anh có biết bao thương cậu.

NamJoon ôm lấy anh ghì chặt, khoé mắt chẳng biết cũng lã chã từ bao giờ, thương anh cậu, trách trời tàn nhẫn và ích kỷ muốn cho tên kia một trận vì để anh cậu như thế này nhưng cái tên kia cũng đang quằn quại từng cơn vì nhớ anh.

Kim Taehyung trải qua ngày tồi tệ nhất trong 20 năm cuộc đời của cậu, và cậu đã đưa ra một quyết định, một biện pháp cậu  không bao giờ nghĩ mình sẽ dùng đến chỉ vì để được biết thông tin của anh. Đến danh bạ, tìm kiếm số điện thoại đã vắng vẻ từ lâu không đụng tới "Cha". Chẳng hề ngại ngần mà ấn phím gọi. Chuông reo từng đợt theo sự hồi hộp của Taehyung và cuối cùng cũng bắt máy.

"Có chuyện gì sao ?" Giọng nói nghiêm nghị của cha Kim vang lên. Hẳn cũng biết là Taehyung nên ông ta đã hỏi ngay vào vấn đề.
"Con, muốn nhờ cha tìm giúp một điều tra viên. Con có việc gấp cần giải quyết" Taehyung cũng không câu nệ vòng vo mà đề ra yêu cầu của chính mình. Cậu biết tính ông ta, mặc dù là con riêng nhưng ông ta sẽ không từ chối đề nghị của cậu, việc chu cấp học hành cũng là do ông ta thoả đáng.

" 5' nữa thư ký Min sẽ liên hệ với con, ta có cuộc họp rồi, cúp máy đi"
Kết thúc cuộc gọi một cách chóng vánh nhưng có sao đâu, Taehyung đạt được mục đích là được.

Đúng 5' sau máy cậu rung và lập tức nhận điện thoại.
" Xin chào! Tôi là Min Yoongi, phục vụ cậu là vinh hạnh của tôi, cậu chủ" Giọng nói từ tính, ổn trọng truyền vào tai Taehyung khiến cậu có cảm giác tin cậy và có thể giao phó.
" Tôi muốn anh tìm giúp tôi một người tên Kim SeokJin, năm nay 23t, là nhân viên công ty, tôi sẽ gửi ảnh đến cho anh và tôi muốn có kết quả sớm nhất."
" Đã rõ, thưa cậu"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro