21. 5 năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bầu trời Toronto hôm nay thật đẹp, đẹp như cái ngày anh đặt chân đến nơi đây, trong xanh và dịu mát. Bên chóp mũi thoang thoảng mùi hương quen thuộc của Rosemary, mái đầu nâu nhạt trải trên mặt cỏ rung động theo từng gợn gió, ánh nắng chiều tà như dành trọn mình cho chàng trai ấy mà khiến toàn thân anh bao trùm dương quang đỏ rực. Đôi mắt nhắm hờ, đôi mi khẽ rung động khi mùi hương quanh mũi nồng hơn và vầng trán dãn dần ra khi nó chỉ còn thoang thoảng. Thật thoải mái!

" Hyung à, lại ra đây sao?" Tiếng nói của NamJoon làm anh giật mình mở mắt.

" NamJoonie???" Anh chưa kịp lên tiếng thì con thỏ bên cạnh đã phấn khích kêu tên cậu và lao đến nhảy bổ lên người NamJoon để bày tỏ lòng nhớ nhung mấy tháng qua.

" Bé con, nhớ anh sao?" Cái chất giọng trầm khàn mà mềm mại, ôn nhu kia của cậu em khiến SeokJin nổi da gà mỗi khi nghe mặc dù nó chẳng phải điều gì mới mẻ cho cam.

" Đúng, nhớ anh, nhớ anh, nhớ anh rất nhiều" Jungkook hôn cái chóc lên mặt NamJoon tương ứng với mỗi câu nhớ thương của cậu.

" Chúng bay thôi ngay, anh đây không phải đứng đây cho chúng bay bày tỏ tình cảm" SeokJin tỏ rõ sự chán ghét trên gương mặt vì sự sến sẩm của 2 đứa nó nhưng trong đáy mắt anh không khó để nhận ra sự hạnh phúc, biết sao được, em trai anh nó tìm được người thương cho mình anh mong còn không kịp.

" Còn cậu bác sĩ NamJoon kia, sao giờ này lại ở đây, không phải em đang bù đầu với công việc ở công ty với bệnh viện sao?" Nhìn gương mặt gượng gạo của hai đứa khi JungKook tuột xuống từ trên người NamJoon khiến anh bó tay thay đổi chủ đề không trêu chọc đôi chim cu kia nữa mà tra khảo cậu em.

" Tại em nhớ Hyung quá với chẳng phải lâu lắm em không qua sao, em muốn biết tình hình của anh thôi?"

" Thôi đi, không phải cậu nhớ nhung JungKookie nên mới vội vội vàng vàng bay sang đây sao?" SeokJin không nhân nhượng vạch trần bộ mặt tươi cười bao che kia của cậu và lại được chứng kiến gương mặt JungKook đỏ bừng vì ngại ngùng.

" Không mà Hyung, em nhớ Hyung mà!!" NamJoon từ bên kia đi đến bên cạnh anh mà nhìn một lượt từ trên xuống dưới, khi thấy anh không có điều gì khác lạ mới hài lòng gật đầu chuyển ánh mắt.

" Sao vậy, nói đi, sao lại sang đây giờ này?" NamJoon sẽ không đến đột ngột mà không bao trước trừ khi có việc quan trọng nên hẳn anh đoán không sai đi?

" Chúng ta nói sau nhé Hyung! Bây giờ thì vào ăn tối đã" Đúng như anh đoán, có việc xảy ra rồi, Taehyung của anh làm sao ư? Hay công ty có việc gì? Mặc dù lòng đang lộn xộn bởi tò mò nhưng nghe lời NamJoon, ba người cùng vào trong nhà.

Kết thúc bữa ăn, SeokJin đứng dậy đi vào trong thư phòng.
" Bé con, ăn tiếp đi nhé, khi anh quay lại em phải hoàn thành đĩa kia có nghe không? Anh sẽ kiểm tra đó." NamJoon hiểu ý của SeokJin nên cũng tự động đứng dậy theo anh, theo anh rồi nhưng cũng phải ngoái lại dặn dò bé con ăn hết.

" Em biết rồi mà, Joonie đi đi".
JungKook theo SeokJin và NamJoon đã lâu, cậu hiểu tình huống này là như thế nào nên cũng không tò mò mà tiếp tục nhiệm vụ của mình.

Đi sau theo anh vào thư phòng, không quên đóng cửa cẩn thận.
" Em nói đi! Đã xảy ra việc gì?" Không chờ kịp cậu em vào đối diện mình, SeokJin đã mở lời hỏi.

"Hyung, Lee Changmin tỉnh lại rồi." NamJoon trầm ổn mà báo cáo sự việc.
SeokJin trầm mặc trong giây lát, cuối cùng điều anh chờ cũng xảy ra rồi.

" Tốt, ông ta ngủ lâu quá rồi không phải sao? Ông ta phải trả giá xứng đáng trước khi thân xác anh gục ngã."

"Anh, bây giờ vẫn kịp, năm năm rồi, năm năm mà anh vẫn cố chấp như vậy sao?"

" NamJoon! điều anh đã nói ra thì hành động anh làm sau đó tuyệt đối sẽ không lệch. Anh sẽ không bao giờ quên đi cậu ấy."
" Nhưng anh nhìn xem, cậu ấy bây giờ không phải Taehyung của anh ngày xưa nữa rồi. Cậu ấy bây giờ là Chủ tịch Kim của một công ty, cậu ấy có vị hôn thê, không phải chàng nghệ sĩ của anh, không hồn nhiên và nhiệt huyết mà là sắc bén, lạnh lùng rồi. Anh, tỉnh táo lại đi."

NamJoon thực sự đã hết sức thuyết phục anh suốt 5 năm qua, mọi cách nhưng không thể lay chuyển được anh.

" NamJoon, nếu là trước đây khi em chưa yêu thương JungKookie, anh nghĩ em không hiểu một người yêu đến chết đi sẽ như thế nào nhưng bây giờ em nói xem, còn gì đau đớn hơn khi phải quên đi một người chiếm hết linh hồn và trái tim của mình? Không có đâu NamJoon, không có."

NamJoon đờ đẫn trước câu trả lời của anh, đúng vậy, giờ đây cậu không thể sống nếu thiếu Bé con của mình, quả thực là cậu sai rồi, cậu nên buông bỏ thôi. Mỉm cười bất lực, NamJoon day trán đáp
" Hyung, anh bắt đầu đánh vào điểm yếu của em đó à, thôi được rồi, em đầu hàng."
" Cảm ơn em" Anh mỉm cười dịu dàng nhìn em trai mình, anh biết ơn JungKookie vì cuối cùng NamJoon của anh cũng có người bầu bạn đến cuối đời khi anh không còn tồn tại nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro