20. Sáng tỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh muốn khóc, anh đang rất đau nhưng lệ anh không rơi được nữa rồi, từng cơn như bào mòn anh đến khi con mắt khô khốc, khô khốc đến lạnh lùng. Tâm khảm quặn thắt khiến lồng ngực anh từng hồi bùng cháy, anh sợ cảm giác này, nó đến rồi, nó lại đến hành hạ anh rồi, không được ở đây, anh phải đi.

Từng dây rễ như đuổi bắt lấy huyết mạch anh, nhanh quá, nóng quá, anh muốn giải phóng nó. Chẳng làm được gì khác, SeokJin lao vào nhà vệ sinh trực chờ bùng phát, nó đuổi kịp rồi và
" Hộc...." Anh chán ghét màu tím này,anh hận nó đến xương tuỷ. Nôn khan không ngừng nghỉ và những cánh hoa từ cuống họng cũng tuôn theo ồ ạt, bồn tắm, bồn rửa mặt, trên sàn phủ kín một màu. Làm sao bây giờ? Đầu óc anh như quay cuồng nhanh chóng thu dọn lại những cánh hoa bỏ vào túi bóng, chân tay loạng choạng run rẩy như người bị bắt quả tang. Anh cần phải ra khỏi đây trước khi quá muộn.

Kéo vali rời khỏi căn hộ, SeokJin thở phào nhẹ nhõm vì cậu chưa về. Bước đi trong vô định, đến khi anh giật mình khỏi mụ mị, trước mắt đã là ngã ba lần đầu gặp cậu. Cùng một mùa đông lạnh lẽo - mùa của cậu và của anh, cùng một ngã ba đường còn cậu còn anh nhưng chẳng còn tình cờ, cùng một bức tường phủ rêu phong là nhất kiến chung tình cũng là ly biệt vô tương, câu hẹn chẳng thể thốt chỉ có xin lỗi và vĩnh biệt.

Lưng SeokJin trượt dài trên bức tường rêu cáu, thảm hại như cái cách anh xuất hiện. Đôi mắt hằn ngang dọc tia máu đỏ ngàu bỗng nhiên trừng lớn vì hình bóng cậu con trai lấp đầy tâm trí anh đang hiện hữu ở đối diện. Chẳng kịp suy nghĩ, SeokJin đứng phắt dậy trốn vào bên kia của bức tường, lén lút theo dõi hình bóng anh nhớ nhung. Có vẻ cậu không nhìn thấy anh, dừng lại trước vạch sang đường như chờ đợi ai đó. Không để SeokJin tò mò lâu, quả nhiên người đó là Lee Yullie, cô ấy hôm nay thật đẹp, vẫn thuần khiết và trong trắng, dịu dàng và uyển chuyển; cậu trai ấy nhìn cô đang tiến lại gần mà mỉm cười ôn nhu chờ đợi. Quá đỗi hạnh phúc! Anh không đủ bao dung để dừng chân ở đây thêm giây phút nào nữa, lòng ghen ghét sẽ xui khiến anh phá huỷ người con gái xinh đẹp kia mất.

" NamJoon à, tối nay, tối nay anh sẽ đi, anh không có quyền ở lại đây nữa rồi. Báo với JungKook chuẩn bị giúp anh" Nhìn hình bóng hai người họ đi xa dần cũng là lúc SeokJin quyết định rời khỏi đất nước này, càng sớm càng tốt.
————————//////————————
" Chúng ta gặp lại sau nhé! Tạm biệt em, Yullie à" Đến bây giờ Taehyung đã hoàn toàn tin tưởng Yullie vẫn còn sống và đang trước mắt mình, cô ấy tỏ ý muốn trở lại mối quan hệ của hai người nhưng cậu cần thời gian để thích ứng mọi việc nên chưa cho cô ấy một câu trả lời thoả đáng, và hơn hết hiện tại cậu phải tìm được SeokJin.

Vừa bước vào nhà, khứu giác nhạy cảm của Taehyung ngay lập tức cảm nhận được mùi vị quen thuộc, dâu tây cùng thảo mộc, mùi hương này đã nhạt dần đi theo thời gian anh đi nhưng bây giờ lại nồng đậm. Chẳng lẽ nào? Taehyung bị chính suy nghĩ của mình làm cho vui sướng đến run rẩy, một chân còn giày chưa cởi bên còn lại chân trần lộn xộn lao vào phòng khách, không thể kìm nén, gọi lớn.

" Hyung à, anh về rồi sao? Anh đã đi đâu vậy? Đi không nói với em một tiếng nào thế? Điện thoại cũng không nghe nữa, muốn làm em lo chết sao?" Vừa đi đến phòng anh vừa làu bàu, cậu phấn khích đến nỗi không để ý rằng không ai đáp lại cậu cả.
" Sao đi không n...." Câu nói Taehyung đứt quãng khi thấy bên trong phòng của anh mặc dù mùi hương thấm đẫm nhưng vali cạnh tủ đã biến mất, nụ cười trên môi Taehyung tắt ngấm, sượng cứng vội vàng bước đến cạnh tủ quần áo, lặng người khi bên trong trống rỗng .Không chấp nhận sự thật, cậu điên cuồng lao vào nhà vệ sinh và một dạng tất cả mọi thứ thuộc về anh đều biến mất. Chỉ vương vấn trên sàn và bồn rửa mặt những cánh hồng Lavender và thứ duy nhất cho thấy anh đã từng tồn tại ở đây là chai sữa tắm đã hết anh vứt trong sọt rác góc phòng.

" Kim SeokJin, đừng trêu đùa em nữa, ra đây đi được không? Em muốn gặp anh, muốn nói chuyện một chút thôi được không anh? Ra đây đi, nha?" Kim Taehyung gào thét rồi lại mềm mỏng gọi anh, thuyết phục anh nhưng tất cả chỉ là vô vọng. Anh đi rồi, anh bỏ cậu thật rồi.
Không, anh sẽ không đi im lặng như thế đâu, anh chắc chắn đi công tác và đâu đó sẽ để lại lời nhắn gửi cho cậu. Thế là Taehyung lại lao mình đi tìm thứ anh để lại: phòng khách, phòng làm việc và mừng rỡ khi thấy mẩu giấy trên bàn trong phòng mình. Chẳng chút để ý đến món quà, Taehyung mở tờ giấy gấp gọn lên đọc.

Lần thứ 3 đọc lại từng chữ anh viết, đầu óc cậu vẫn choáng váng, lùng bùng với tất cả những gì tiếp nhận được Như vậy là sao chứ? Anh ấy - cậu, yêu và thương ư? Tình cảm đôi lứa? Gì chứ? Không được, Kim SeokJin, đồ hèn nhát, đứng trước mặt tôi mà bày tỏ này, anh trốn tránh gì chứ?

Chẳng kịp suy nghĩ, tay chân Taehyung đã hoạt động. Chạy, đuổi theo, anh ấy vẫn chưa thể đi xa được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro