20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Căn cứ vào kinh nghiệm của Thạc Trân, nhất định Thái Hanh đang rất giận.
Bầu gánh mời họ vào nhã gian, Thái Hanh ngồi xuống ghế, hiếm lắm mới thấy hắn mặc trường sam màu trắng, thoạt nhìn như quý công tử nho nhã nhà ai.
Chung Quốc đứng cạnh hắn, bầu gánh rót trà. Thạc Trân và Chí Mẫn cố gắng rúc vào trong góc.
Bộ dạng của cả hai trông khá là nhếch nhác, dù gì cũng đánh nhau một trận, khóe môi của Chí Mẫn vẫn còn tím bầm.

Một lát sau, có một người trẻ tuổi đi vào, anh ta mặc trường sam lập lĩnh màu xanh da trời thêu hình lá tùng, khí chất nho nhã, mặt mày cũng rất thanh tú. Anh ta chính là hát chính của Trích Tiên Lâu – Tống Sương Ỷ.
Tống Sương Ỷ ôm quyền chào Thái Hanh, nói: "Rất hân hạnh được diễn cùng Tam gia."
Thái Hanh buông chén trà xuống, "Khách sáo rồi."
Thạc Trân cúi đầu, đó vốn là một vở kịch hay, cậu đã phá hỏng nó.

Thái Hanh lên tiếng, "Trẻ nhỏ trong nhà không hiểu chuyện nên phá hỏng buổi diễn, tôi thay mặt xin lỗi hai vị."
Bầu gánh vội nói: "Không dám, không dám."
Thái Hanh nhìn Thạc Trân, cậu bước lên, cúi đầu với bầu gánh và Tống Sương Ỷ.
"Lỗi do tôi cả gan nháo loạn nên phá hỏng vở kịch, tôi thỉnh tội với hai vị."
Bầu gánh do dự không dám nhận, Tống Sương Ỷ lại thản nhiên nhận lời xin lỗi của Thạc Trân.
Thái Hanh khoát tay, Thạc Trân lại lùi xuống. Chí Mẫn nhìn cậu, hai đứa không dám hó hé.

"Có đồ đạc gì hư hỏng cứ để tôi bồi thường," Thái Hanh nói: "Về phần những khán giả bị dọa chạy... Ngày mai tôi sẽ bao hết Trích Tiên Lâu, mời họ tới nghe lại, sẽ không làm tổn hại đến thanh danh của Trích Tiên Lâu."
Thái Hanh nhìn Tống Sương Ỷ, "Vở kịch này thật đáng tiếc. Nếu ông chủ Tống không truy cứu thì tôi sẽ nhớ ân tình này."
Một cái ân tình của Thái Hanh còn đáng giá hơn bao nhiêu vàng bạc châu báu. Tống Sương Ỷ có vẻ hòa hoãn hơn, khách sáo nói: "Sao Tam gia lại nói thế."
Khách sáo qua lại mấy câu, Thái Hanh đứng dậy cáo từ, lúc đứng lên thì liếc nhìn Thạc Trân một cái, Thạc Trân vội vã đi theo sau.
Phác Chí Mẫn đi cuối cùng, cậu ta gọi Tống Sương Ỷ, lấy cái hộp nhỏ trong túi ra nói: "Đây là đồ của chị họ tôi – Bạch Trân Châu muốn đưa cho anh."
Tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ cái hộp trang sức này.
Tống Sương Ỷ nghe thấy tên Bạch Trân Châu thì mặt lạnh hẳn, không giống ghét, cũng chẳng giống thích.
Anh ta mở hộp ra, giọng điệu bình thản: "Nhẫn này là của Tiền thiếu gia cho cô ấy đúng không."
"Sao anh biết?"
Tống Sương Ỷ đóng nắp lại, "Đây là địa bàn của tôi, xảy ra chuyện gì, tôi là người rõ nhất."
Xem ra Tống Sương Ỷ biết nguyên nhân họ đánh nhau với Tiền thiếu gia.
"Cậu cầm về đi." Tống Sương Ỷ nói, "Cậu nói lại với cô ấy, đừng tặng gì cho tôi nữa, tôi không cần."
Bên kia, Thạc Trân đi theo Thái Hanh và Chung Quốc lên xe. Chung Quốc ngồi lái xe phía trước, Thái Hanh và Thạc Trân ngồi ghế sau.
Giọng nói của Thái Hanh rất trầm, "Kể đầu đuôi mọi chuyện cho tôi."
Thạc Trân nào dám giấu, kể không sót một chữ, lúc nói đến đoạn trèo cây vào trong viện, Thái Hanh nhíu mày nhìn cậu.
Thạc Trân càng thêm lí nhí, "Họ nói không có vé không được vào."
Thái Hanh nhắm mắt, rõ ràng không muốn nói chuyện nữa.
Chung Quốc nhìn hắn qua kính chiếu hậu, khẽ bảo: "Đó là đòi tiền, cậu đưa chúng mấy đồng là chúng cho vào ngay thôi."
"......" Thạc Trân: "Ò."
Trời đã tối mịt, đèn đường chiếu sáng rực rỡ hai bên. Đến khi Thạc Trân kể hết mọi chuyện thì bầu không khí trong xe đã chìm vào im lặng.
Thái Hanh nhắm mắt không nói gì, Thạc Trân càng không dám lên tiếng, chẳng biết về tới Lan công quán từ khi nào.
Thái Hanh vào cửa thì lên tầng ngay, Thạc Trân cun cút theo sau, khó khăn lắm mới đuổi kịp bước chân hắn. Bác Đông đi ra thấy hai người đã lên tầng, vừa lúc Chung Quốc vào cửa. Ông hỏi: "Sao thế?"
Chung Quốc chỉ chỉ Thạc Trân, "Gặp rắc rối."
Bác Đông đứng phía dưới nhìn lên tầng, Thái Hanh đã đóng cửa lại.
Thái Hanh cởi áo choàng vắt trên sofa, đi vào phòng ngủ, lúc trở ra thì tay cầm thêm một cây thước. =))))

Vừa thấy cây thước kia, lưng Thạc Trân đã rát lên theo phản xạ. Đã nhiều năm không thấy cây thước ấy, Thạc Trân còn cố tình nhét nó ở tận cùng của ngăn tủ, không biết Thái Hanh lấy ra từ bao giờ.
Thái Hanh quét mắt, Thạc Trân lập tức quỳ xuống trước mặt hắn.

Giọng nói của hắn vang lên nặng nề, "Nếu hôm nay tôi không ở đó thì em định xử lý thế nào?"
Thạc Trân cúi đầu không nói nên lời, nếu cậu xử lý được thì đâu xảy ra chuyện lớn như vậy. Vốn dĩ làm gì có ai biết được mình sẽ gây ra rắc rối lớn thế nào trước khi điều đó xảy ra.

"Hai mươi thước, oan không?"
Thạc Trân cúi đầu, "Không ạ."
Gần như vừa dứt lời thì cây thước của Thái Hanh đã vụt lên lưng Thạc Trân. Lúc cậu co rúm người lại, sau lưng đã bắt đầu cảm thấy nóng rát.
Bác Đông lặng lẽ đứng nghe ở cửa phòng, vừa thấy tiếng động thì vội vàng gõ cửa.
Bác Đông đẩy cửa đi vào, nhìn hai người rồi nói: "Gia mới về, có muốn ăn gì không?"
Thái Hanh dừng tay, hắn đang nổi nóng, được bác Đông nhắc nhở mới tỉnh táo lại.
"Không cần."
Bác Đông đáp vâng rồi lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Thái Hanh đặt cây thước cạnh Thạc Trân, cố gắng nén giận: "Đi úp mặt vào tường."

Thạc Trân nghe lời đi đến cạnh tường rồi quỳ xuống. Lúc quỳ cậu phải thẳng người, không được khom lưng, cũng không được vịn vào chỗ nào hết. Quỳ như vậy không được bao lâu, chưa nói đến đầu gối, lưng đã bắt đầu đau nhức.
Thạc Trân nhìn vách tường trắng, nhắm mắt lại thở dài một hơi.
Thạc Trân quỳ tới tận khuya. Thái Hanh vẫn chưa đi nghỉ, hắn đang xử lý công việc trong thư phòng, ánh sáng từ đèn bàn là nguồn nhiệt duy nhất trong đêm khuya lạnh lẽo.
Bác Đông lại đến gõ cửa, quay đầu ra nhìn Thạc Trân. Cậu vẫn quỳ ở cạnh tường, lưng thẳng tắp, có thể thấy được là không lén lút làm biếng.

Thái Hanh vào phòng ngủ, cất giọng lạnh lùng: "Theo tôi vào đây."
Thạc Trân thở hắt ra, đỡ tường đứng dậy, cầm cây thước đi vào phòng ngủ của Thái Hanh.
Thái Hanh đứng trước gương cởi nút áo, vất vả cả ngày, tóc của hắn đã hơi rối, có cảm giác mỏi mệt nhưng vẫn rất đẹp trai.
Thạc Trân quỳ trên thảm, Thái Hanh cởi áo ngoài, nhận lấy cây thước trong tay cậu rồi ngồi xuống cạnh giường.
"Biết sai ở đâu chưa?" Thái Hanh hỏi.
"Không nên làm rối loạn sân khấu diễn kịch của người ta." Mấy tiếng không mở miệng nói chuyện, giọng Thạc Trân hơi khàn.
"Còn gì nữa?"
Thạc Trân kiên trì, "Làm việc gì cũng phải chuẩn bị trước thật tốt."
Dường như đáp án này không làm Thái Hanh hài lòng, cây thước đánh vào cánh tay Thạc Trân "chát" một tiếng, không nặng, chỉ như cảnh cáo.
"Nghĩ kỹ." Thái Hanh nói.
Thạc Trân giải thích: "Em cũng không ngờ sẽ thành ra như vậy, em cứ nghĩ đưa đồ chỉ là việc nhỏ."
"Nhưng ngay cả một việc nhỏ mà em cũng không làm tốt." Giọng Thái Hanh rất nặng nề, hắn vừa dứt lời, Thạc Trân lại ăn thêm một phát đánh.
"Thạc Trân," Thái Hanh nói: "Phá hỏng chuyện hay gây rắc rối đều không sao cả, quan trọng là em phải biết tự mình xử lý tình huống. Như trường hợp ngày hôm nay, em có tự xử lý được không?"
Thạc Trân không thể.
"Có lẽ em cảm thấy rất trùng hợp, tình cờ có một tên Tiền thiếu gia, tình cờ có thù oán với Phác Chí Mẫn. Nếu không có những trùng hợp ấy thì không thể xảy ra chuyện lớn đến thế." Thái Hanh nói: "Nhưng sự đã rồi, con người phải chịu trách nhiệm cho những gì mình gây ra."
Thạc Trân cúi đầu, tay bấu thật chặt lấy áo mình.
"Em...em nhớ rồi." Thạc Trân khàn giọng.

Vẻ mặt Thái Hanh dịu lại, hắn buông cây thước xuống, nói: "Cởi quần áo ra."
Thạc Trân nghe lời, lập tức cởi từng món đồ trên người. Lúc đánh nhau với đám Tiền thiếu gia, Thạc Trân cũng bị thương, sau lưng trúng quyền cước nên bây giờ xanh xanh tím tím, nhìn vào hơi dọa người. Phát đánh của Thái Hanh thì không hề nặng, chỉ để lại một vết đỏ.
Thạc Trân cởi áo xong, do dự có nên cởi quần hay không. Thái Hanh không lên tiếng, cậu tiếp tục cởi.
Một lúc sau, Thạc Trân đã hoàn toàn khỏa thân.

Da Thạc Trân rất trắng, đó là màu sắc được nuôi ra từ cuộc sống ăn ngon mặc đẹp. Dáng người của cậu vừa đủ, chính là xương mỹ nhân mà chốn phong nguyệt khi xưa thường ca tụng, da thịt cân xứng, nhiều hoặc ít đi một chút là không còn hoàn hảo nữa.
Thái Hanh vươn tay, ngón tay lành lạnh dừng lại sau gáy cậu, cảm giác bàn tay tiếp xúc với da thịt khiến cơ thể Thạc Trân trở nên căng thẳng.
Bàn tay hắn trượt dọc theo sống lưng, đường cong mượt mà trơn láng, như dụ dỗ người ta bước vào một câu chuyện vô dùng hấp dẫn. Tay Thái Hanh ấn vào vết thương sau lưng cậu, chỉ hơi ấn mạnh một chút mà Thạc Trân đã run rẩy.
"Thế này em mới chừa được."
Thái Hanh cúi xuống bế Thạc Trân lên, để cậu tựa vào vai mình. Thạc Trân không chống cự, cũng không thấy mất tự nhiên. Chẳng phải Thạc Trân không hiểu ý nghĩa sắc tình ẩn chứa trong hành động này, chỉ là cậu đang quá chú tâm lắng nghe lời Thái Hanh nói mà thôi.
Bồn tắm đã xả sẵn nước ấm, hắn đặt Thạc Trân ngồi vào đó, nước ấm lập tức bao lấy toàn thân cậu.
Thạc Trân xoay người lại để quỳ trong bồn tắm, tiếng nước vang lên róc rách. Giữa màn hơi nước lững lờ, cậu ngước mắt nhìn Thái Hanh.
Thái Hanh luôn cảm thấy, đó là tư thế cam nguyện dâng hiến đầy thành kính. Nhưng trên thực tế thì Thạc Trân chẳng hiểu gì hết.
Thái Hanh đi ra ngoài.
Thạc Trân thở dài, cậu nằm vào trong bồn để nước ấm rửa sạch mỗi tấc da.

Tối nay Thạc Trân ngủ cùng Thái Hanh, lúc hắn bôi thuốc cho cậu, Thạc Trân đã buồn ngủ díp cả mắt. Hắn lại kiểm tra đầu gối cậu, quỳ lâu đương nhiên sẽ bị bầm, phải vài ngày sau mới khỏi được.
Hôm sau Thạc Trân vẫn đến trường như thường lệ, đầu gối hơi động đậy là tê mỏi đau nhức. Trước khi đi, bác Đông còn thuyết giáo Thạc Trân một trận, ông không biết cậu gây họa gì, cứ mắng mấy câu như thường ngày.
Thái Hanh ngồi bên cạnh ăn sáng, không hề nhìn Thạc Trân.
Lúc đến trường thì vừa lúc gặp Phác Chí Mẫn. Mắt cậu ta thâm quầng, tư thế đi đường cũng mất tự nhiên. Thạc Trân hỏi cậu ta, "Thế nào?"
"Vẫn ổn." Chí Mẫn giả vờ không sao cả, nói nhỏ: "Ăn hai ba chục phát roi mây thôi mà."
Chí Mẫn vừa ngồi xuống ghế đã hít ngược một hơi, Thạc Trân nhìn cậu ta. Chí Mẫn khoát tay bảo không sao, hỏi: "Còn cậu?"
"Quỳ mấy tiếng." Thạc Trân nói.
Phác Chí Mẫn gật đầu tỏ vẻ cũng dễ hiểu, "Đúng là lão phong kiến."

________________________
câu cuối đúng quá rồi còn gì☺️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro