29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mình ghét nơi này!!" Hoseok lẩm bẩm, đôi mắt cố mở to trong bóng tối, y cảm thấy thật mệt mỏi. Yoongi và Richard đi ngay phía sau, mặt nghiêm nghị và tái nhợt đi.

Họ đã đi được gần một tiếng rồi, nhưng con đường này vẫn cứ kéo dài như thế. Bộ đàm đã không còn hoạt động, có vẻ họ đã đi sai hướng nên ngày càng đi sâu vào lòng đất.

"Có âm thanh gì không?" Richard hỏi, chỉ nhận lại cái lắc đầu của Yoongi.

Họ không biết mình đang ở vị trí nào, chỉ dựa theo âm thanh mà bước tới.

"Nếu không phải ông ta yêu cầu không được quá mười người thì tôi đã cho toàn bộ đội trinh sát vào rồi." Richard buồn bực, lần đầu tiên anh ta cảm thấy mình vô dụng.

"Vô ích thôi, chúng ta không biết ông ta đặt bẫy những chỗ nào, nếu đông người chỉ tăng thêm số lượng bị thương, hơn nữa còn khó chạy trốn trong một đường hầm hẹp thế này."

Yoongi nói đúng, họ chẳng thế suy nghĩ khá hơn khi Kim Song Joo quá gian xảo để chọn nơi này làm nơi giam giữ con tin.

Đám người bọn họ đi tới khúc ngoặt, một căn phòng khác hiện ra trước mắt. Bên trong là những đồ vật đã cũ kĩ, trông giống như một nhà kho vậy.

"Đùa à, đâu ra một nhà kho trong hầm mộ vậy?" Jimin nhảy ra phía sau Jungkook, cậu tưởng tượng một hồn ma nào đó đang sống ở đây.

Anna nhìn thấu cậu, lên tiếng trêu ghẹo.

"Ma có buôn bán đồ cũ hả?"

"Nhưng chẳng lẽ đây là đường cụt hả? Căn phòng này không có lối ra." Richard nhìn quanh, và bọn họ bắt đầu hoang mang.

Anna nhún vai, tiếc là bản đồ đã bị rơi lại ở căn phòng ban nãy rồi.

Jungkook đến một góc phòng, nó vẫn đang tìm kiếm dù là dấu hiệu nhỏ nhất dẫn đến chỗ của Seokjin. Jungkook chiếu đèn pin khắp mọi hướng với sự lo lắng càng lúc càng tăng lên cho người anh của nó.

"Chết tiệt thật...anh đang ở cái chỗ nào vậy?" Jungkook rủa thầm khi nhìn quanh cả nhà kho với những chai lọ, thùng gỗ, bao túi và tất cả những gì một cái nhà kho có thể có.

Thế rồi, Jungkook bỗng nhận ra có gì đó khác lạ trong cái phòng chứa đồ này. Cách sắp xếp đồ đạc. Vẫn còn vài khoảng trống trên cái kệ kim loại nhưng lại có mấy bao gạo nằm trên sàn nhà. Hay nói một cách đơn giản là, các ngăn trên kệ đều trống rỗng. Jungkook bước lại gần mấy cái bao và nhận ra trên đó không hề có chút bụi nào, mặc dù để đây đã khá lâu. Nó nhìn kĩ sàn nhà, và như nhận ra được gì đó, đôi mắt nó bừng sáng.

Jungkook hạ thấp người, dùng sức đẩy chiếc kệ, một lối đi ngay lập tức xuất hiện.

"Đây là...mật thất?" Hoseok thốt lên đầy kinh ngạc.

Jungkook phủi tay, quay lại đối diện với nhóm người: "Có lẽ ông ta đã dùng lối này để qua lại và sử dụng lương thực trong mấy ngày lẩn trốn."

"Tôi vẫn thắc mắc sao ông ta lại biết về nơi này chứ?" Vẻ mặt Anna đầy nghi hoặc.

"Có lẽ là do Cố Chủ tịch xây nên, dựa vào đặc điểm của khu hầm mộ. Những năm trước đã có nguồn tin Kim thị góp phần đầu tư vào quá trình sửa sang lại nhà thờ Đức Bà bị cháy, nhưng nó vốn dĩ không liên quan đến tập đoàn này vì họ chưa từng có hoạt động nào ủng hộ Ki-tô giáo. Có lẽ đó chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài giúp ông ta che giấu việc tạo căn hầm này." Richard giải thích đầy thuyết phục

Không ai trong số họ nghĩ đến những âm mưu mà Kim Song Joo đã chuẩn bị trước.

ĐOÀNG!! ĐOÀNG!!

"Nằm xuống!" Hoseok hét lên, bọn họ theo phản xạ nép sang hai bên. Mọi thứ xảy ra quá nhanh và họ không thể làm gì khác ngoài ôm chặt lấy bản thân mình.

Ngay khi mọi thứ trở lại im ắng cùng tiếng bước chân đã chạy xa, Yoongi lập tức phóng đến, đẩy cái kệ về vị trí cũ. Ai biết liệu có thứ gì đó đột nhiên nhảy ra nữa hay không.

"Jungkook? Em sao rồi?" Tiếng kêu hoảng hốt của Jimin khiến mọi người nhận ra Jungkook đã trúng đạn.

Ngay lúc tiếng súng nổ ra, Jungkook đứng gần lối đi nhất. "Chết tiệt...!" Nó rên rỉ, mặt như sắp bốc lửa. Máu không ngừng chảy ra từ vết thương trên bụng. Jimin hoảng loạn và bật khóc, nước mắt chảy dài trên mặt. Cậu không hề biết rằng máu đã dính đầy lên quần áo mình, cũng không để ý là Jungkook đang nắm chặt lấy tay cậu.

Hoseok dùng răng xé đi vạt áo thun của mình, cẩn thận cầm máu cho Jungkook. Họ phải đưa nó đến bệnh viện càng sớm càng tốt. Anna nhìn gương mặt tái xanh của cậu nhóc, cô dường như không thể chịu thêm được nữa. Anna vùng dậy, đẩy chiếc kệ sang một bên và chạy vào lối đi.

"Này!!!" Yoongi hét lên, và Hoseok dường như đã nổi điên. "Ai đó giữ cô ấy lại mau!"

Không hẹn mà mọi người đều đứng dậy và đuổi theo Anna. Hoseok cõng Jungkook và Jimin ở kế bên.

"Anna!" Richard hét gọi khi đuổi theo Anna. Cô vấp ngã, nhưng rồi lập cập bò dậy và tiếp tục chạy. Họ đã không lường trước được sự nguy hiểm của Kim Song Joo. Anna đã quyết định phải bắt được ông ta.

Một cánh cửa xuất hiện trước mắt, cô nhìn thấy cả ánh sáng nhè nhẹ chiếu đến khe cửa. Anna nhanh chóng lao đến, chuẩn bị để tóm gọn Kim Song Joo.

Đưa tay cầm lấy tay nắm cửa, Anna đẩy cửa ra. Một luồng gió lạnh thốc qua, những giọt mưa đập vào gương mặt xinh đẹp nhợt nhạt của Anna, mấy lọn tóc đen ướt đẫm nước bết vào má cô. Cô nhìn quanh và bối rối, nó giống như một lối đi nào đó, và không có người đàn ông kia ở đây. Cô đã mất dấu ông ta.

Anna bước thêm vài bước và bỗng nhiên vấp ngã, đầu gối đập xuống đất, cô nhìn xuống thì thấy quanh cổ chân mình là một búi dây rối tung đang buộc chặt vào mắt cá.

Cô bàng hoàng. Đó không chỉ là một sợi dây, đó là một loại bẫy được buộc vào gốc cây bên cạnh, và giờ đây, như ai đó đã yểm vào một lời nguyền, sợi dây càng lúc càng siết chặt cổ chân cô, máu bắt đầu ứa ra.

Mưa rơi xuống nhỏ giọt trên khuôn mặt của Anna, hai bàn tay cô ướt đẫm và trơn tuột, xung quanh chỉ có tiếng gió gào thét và sấm chớp liên hồi.

Kinh hoàng và sợ hãi, Anna cố sức tháo sợi dây để thoát ra. Nhưng rồi có thứ gì đó khiến cho cô ngẩng đầu lên. Cô chớp mắt liên tục khi những giọt mưa và gió mạnh đập vào đôi mắt xanh lục.

Bất thình lình, một tia chớp loé sáng làm hiện lên khuôn mặt méo mó xấu xí của một con quỷ khổng lồ. Đó là một tảng đá to lớn buộc đầy xương và đầu lâu. Giờ đây nó đang ở ngay phía trên Anna.

Hai tròng mắt lớn rỗng tuếch của đầu lâu nhìn trừng trừng vào Anna. Cái miệng mở to với những chiếc răng nanh sắc nhọn như đang cười nhạo cô. Anna không thể thở được, cô nhìn trân trân vào nó, ngạc nhiên và sợ hãi. Như thể nó đang chế giễu cô một cách đầy thích thú.

"Để tôi yên!" Anna gào lên. "Thả tôi ra!"

Như đáp lại lời cầu xin của Anna, con quỷ bắt đầu chuyển động. Từng chút một.

Rồi nó rơi xuống.

"Aaaaaaaaaaaaaaaaa!!!"

Anna gào thét kêu cứu, cô không thể di chuyển được, sợi dây vẫn buộc chặt vào cổ chân mặc cho cô cố sức kéo ra. Richard chạy đến đầu tiên, trợn mắt kinh hoàng khi bức tượng đá rơi xuống đè lên người đồng đội của anh.

Tiếng thét của Anna đột ngột tắt lịm và thay vào đó là tiếng "ầm" khi bức tượng rơi xuống cơ thể cô, cùng với tiếng gãy rắc ghê tởm của xương sọ.

Máu. Bắn tung toé. Khắp mọi nơi.

"KHÔÔÔÔÔÔÔÔÔNGGGG!" Richard gào lên, khuỵu xuống. Tiếng hét thảm thiết, kinh hoàng và đau đớn.

Yoongi há hốc miệng, sững người. Anh cũng chỉ cách Anna vài mét khi bức tượng đổ xuống đè lên gương mặt xinh đẹp của cô. Máu bắn khắp đôi chân của anh. Anh đứng đó, không thể chuyển động.

Choáng váng. Bàng hoàng. Trống rỗng.

Yoongi cứ để cho những cơn gió cuồn cuộn và từng đợt mưa quất mạnh vào khuôn mặt. Anh không thể rời mắt khỏi thi thể của Anna. Bức tượng quá lớn và nặng. Nó đè lên cơ thể mảnh mai của Anna. Tay, chân, ngực...

Mưa rơi xuống khiến cho máu lan dần ra những thềm cỏ xung quanh. Không thể nhận diện được khuôn mặt của Anna khi bị vùi xuống dưới bức tượng khổng lồ.

Jimin và Hoseok tới ngay sau đó.

"Chuyện này không xảy ra...không xảy ra..." Jimin chết trân, nước mắt chảy tràn

Hoseok cứng đơ người, mắt trợn tròn. Jungkook trên vai y đã nhắm nghiền mắt.

Không gian im lặng. Chỉ còn nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Richard. Bầu trời u ám, xám xịt, mây đen vần vũ. Nguồn sáng duy nhất là những ánh chớp thỉnh thoảng lại loé lên cùng tiếng sấm dữ dội. Cảnh tượng khủng khiếp trước mắt như một cơn ác mộng kinh hoàng đã khắc sâu vào trong tâm trí mỗi người, trở thành mảng kí ức đen tối nhất.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro