30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yoongi từ từ bước đến phía cửa chính và đóng lại. Tất cả mọi người như ngây ra. Tái nhợt. Kinh hoàng. Họ vẫn nhìn trân trân vào cánh cửa đã đóng lại, không ai cử động được.

Richard vẫn khóc, Jimin nức nở.

Yoongi bước về phía Richard và đặt tay lên vai anh.

"Không phải lỗi của anh" Yoongi nói khẽ. "Cô ấy không tự chủ được và chúng ta không ai biết rằng có bẫy. Không phải lỗi của anh, Richard."

Richard không đáp. Khuôn mặt anh chìm trong sự đau buồn.

"Chúng ta phải tìm được lối ra trước khi tên Kim Song Joo điên cuồng đó giết hết những người ở đây." Hoseok lẩm bẩm. "Chúng ta hãy quay lại nhà kho. Giờ thì chúng ta không thể làm được gì nữa."

"Ý cậu là chúng ta để Anna nằm ngoài đó sao?" Richard gào lên giận dữ. "Làm sao cậu....!?"

"Vậy thì anh bảo tôi phải làm gì? Chúng ta không thể nhấc được bức tượng đó ra, nó gần như đã bít lại lối đi và ai biết được còn bao nhiêu bẫy ngoài kia nữa?" Hoseok nói khẽ. "Tôi rất tiếc, Richard, nhưng lúc này chúng ta không thể làm được gì cho cô ấy."

Cả nhóm quay trở lại căn phòng lúc nãy, Yoongi lần nữa cẩn thận đẩy kệ tủ lại. Hoseok đặt Jungkook nằm xuống, nó đang thở nhẹ, mặt trắng bệch. Nhưng vẫn còn sống. Jimin quỳ xuống cạnh Jungkook và nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của nó.

"Em ấy sẽ không sao, đúng không?"

Yoongi xoa lấy bờ vai cậu, thì thầm nhưng lại không có sự chắc chắn.

"Chúng ta sẽ cố, Jimin. Chúng ta sẽ đưa em ấy đến bệnh viện nhanh nhất."

Không ai trong số họ nghĩ về những cái bẫy của Kim Song Joo, càng không thể tin ông ta lại điên cuồng ra tay như vậy. Bọn họ muốn cứu Seokjin, nhưng bọn họ cũng muốn ra khỏi đây.

" Mọi người có thấy lạ không?" Jimin đột nhiên lên tiếng. Tất cả đều quay về hướng cậu. "Chúng ta đã chạy theo lối mà Kim Song Joo đã đi, nhưng nó lại dẫn tới cái bẫy. Vậy thì ông ta ở đâu?"

Lúc này mọi người dường như tỉnh táo hẳn. Họ bắt đầu nghĩ lại sự việc vừa rồi. Đoạn đường đến đây chỉ có một đoạn ngắn. Ông ta càng không thể ra ngoài với cái bẫy đó, điều đó càng chứng tỏ vẫn còn lối đi khác.

"Để tôi đi." Richard chầm chậm nói. Anh vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi cái chết của người đồng đội. "Tôi sẽ trở lại lối đi thêm một lần nữa, có thể vẫn còn cánh cửa khác mà chúng ta không biết."

"Nguy hiểm lắm Richard" Yoongi nghiêm túc nhắc nhở. "Chúng ta sẽ đi, cùng nhau."

Richard định nói gì đó, nhưng Hoseok đã lắc đầu ra hiệu với anh, và anh ta thở dài bất lực.

Bọn họ quyết định cùng trở lại lối đi. Đến giữa đoạn đường, Yoongi đột nhiên dừng lại, anh rọi chiếc đèn pin vào một bức tranh treo tường. Tất cả đều nhận ra sự kì lạ khi nó xuất hiện ở đây. Yoongi tiến đến, và không chần chừ, anh đẩy bức tranh sang một bên, một công tắc đỏ bị che lấp bên dưới. Ngay lúc Yoongi không biết có nên nhấn vào nó hay không, thì Richard đã tự mình làm điều đó.

Tiếng động cơ và bánh xe va chạm vào nhau. Giống như một trận động đất đang diễn ra với họ ngay dưới lòng đất, và đó không phải là một ý nghĩ hay khi biết rằng mình có thể sắp bị chôn sống.

"Chết tiệt!" Hoseok nguyền rủa. "Chắc nó là một công tắc phá hủy rồi Richard!"

"Không thể nào!" Richard hét lại, anh nhìn khắp căn phòng, nghĩ rằng chắc chắn nó sẽ là một lối đi khác. Rồi mắt anh bắt gặp vật gì đó chuyển động trong bóng tối.

"Nhìn kìa!" Richard chiếu đèn pin vào tường, và thật ngạc nhiên, cả bức tường đang dần chuyển động về phía sau, như một cánh cửa vậy. Phần xây bằng đá tạo nên một tiếng động ken két lớn kinh khủng đến nỗi suýt làm thủng màng nhĩ của bọn họ.

"Chúa ơi." Jimin thốt lên. "Rốt cuộc ở đây có bao nhiêu lối đi vậy?"

Yoongi quan sát bên trong đường hầm tối đen, rồi như có quyết định, anh bước vào trong. Mình chắc chắn đã nghe thấy tiếng gió.

Bọn họ nhìn nhau, cuối cùng vẫn bước theo người kia. Đoạn đường quanh co và khá dài, Hoseok vừa cõng Jungkook vừa quan sát, không có bất kì thứ gì khác lạ trên tường, nó chỉ có một lối duy nhất.

Lại thêm một cánh cửa và Yoongi nghĩ mình đã chửi thề. Anh ra hiệu cho mọi người dừng lại, sau đó một mình tiến tới gần.

"Y...Yoongi." Jimin sợ sệt nhắc nhở anh, cậu không muốn có thêm bất cứ thứ gì rơi xuống nữa đâu.

Yoongi biết mình không còn sự lựa chọn, anh hít một hơi thật sâu, từ từ mở cánh cửa, cẩn thận nhất có thể. Tiếng cửa vẫn kêu lên đầy khó chịu. Từng dây thần kinh của họ căng lên, miệng khô khốc, Yoongi tập trung hết sức, lắng nghe từng tiếng động nhỏ nhất hay bất cứ thứ gì khác thường.

Anh đẩy cửa ra và lùi lại phía sau, như thể một con quái vật sẽ nhảy vào trong tấn công mình. Hay một loạt mũi tên nhọn lao ra chẳng hạn. Richard bước đến chỗ Yoongi, nắm chặt tay anh và kéo anh ra xa hơn.

Tất cả những việc đó đều xảy ra quá nhanh, họ hầu như không kịp nói với nhau câu nào. Sau khi đứng cách xa cánh cửa và thấy có vẻ an toàn, họ nhìn vào cánh cửa đang mở.

Trời vẫn tối, và phía trước họ là khu vườn dẫn thẳng đến một tu viện bỏ hoang. Cây đổ, lá rơi, những khóm hoa giập nát và hàng rào, cả những ngọn đồi xa xa. Cơn bão đã cuốn phăng tất cả những sinh vật nó có thể phá huỷ, một vài cây không trụ vững được, bật gốc nằm lăn lóc trên nền đất ẩm ướt. Thảm cỏ vẫn còn đọng lại những giọt nước mưa và sấm chớp vẫn còn ì oạch trên bầu trời.

"Là lối ra sao?" Hoseok nuốt nước bọt

Richard chiếu đèn xung quanh, chỉ có một lối đi duy nhất.

"Có vẻ là vậy." Thế nhưng Yoongi vẫn thấy gì đó kì lạ. Đơn giản vậy sao? Họ đã ở trong đó bốn giờ đồng hồ.

"Vậy thì tôi sẽ ra ngoài trước." Hoseok đột ngột lên tiếng.

"Hả....từ từ đã." Richard há hốc miệng, không biết nói gì.

"Đừng lo, phải có ai thử trước chứ!" Hoseok mỉm cười, y để Jungkook đã tỉnh lại xuống và Jimin liền dìu lấy nó.

Bọn họ im lặng khi Hoseok tiến gần đến cánh cửa. Y nhìn xung quanh một cách thận trọng và hồi hộp.

"Ai đã từng nghĩ là đi qua một cánh cửa lại đáng sợ thế này?" Y tự lẩm bẩm.

"Được rồi....không có gì cả." Hoseok nói, y bước từng bước chầm chậm ra khỏi căn hầm, và quan sát xung quanh bồn chồn, đợi một thứ gì đó hay một điều gì đó xảy ra. Và...không có gì cả.

Mọi thứ vẫn im ắng.

"An toàn rồi!" Hoseok kêu lên sung sướng. "Không có bẫy! Ra ngoài nhanh lên nào, mọi người!"

"Yeah!" Jimin vui mừng, cậu nắm lấy tay Jungkook. "Ra khỏi đây thôi!"

Jungkook gật đầu, nhưng nó có vẻ không vui. Là vì cơn đau ở bụng hay có gì đó mách bảo nó rằng chuyện này vẫn chưa kết thúc.

Richard cùng Jimin dìu Jungkook đi một cách thận trọng như Hoseok ban nãy. Khi đã qua khỏi ngưỡng cửa, Richard thở phào, quay lại và vẫy tay với Yoongi. "Nhanh lên nào! Chúng ta còn phải liên lạc với đội trinh sát!"
Ngay khi Yoongi vừa định đi, Jungkook đột nhiên giơ tay lên. Đôi mắt xanh của nó bỗng như cảm thấy có nguy hiểm đang đến gần, rất mãnh liệt, và một linh cảm xấu chợt ập đến.

"Tiếng động gì thế?" Nó nói, gần như thì thầm.

"Cái gì cơ?" Jimin hỏi.

"Tiếng lách cách ấy."

"Anh chẳng nghe thấy gì cả." Jimin nhíu mày. "Kookie... đừng doạ anh thế chứ."

"Không...nghe đi!" Jungkook vẫn khăng khăng, nó nhìn xung quanh lo sợ.

Đôi mắt nó bắt gặp khoảng đất ngay lối ra. Richard đang đứng đó, ngay trên nền đất đã ướt đẫm, anh có vẻ rõ ràng cũng nghe thấy âm thanh đó, vì khuôn mặt đã bắt đầu tái nhợt đi. Tiếng động rất nhỏ, gần như không rõ, nhưng nghe có vẻ như ai đó đang cố bật một cái bật lửa, hay đánh một que diêm.

Họ đứng im một lúc, quan sát xung quanh, cố tìm xem tiếng đó đến từ đâu. Không khỏi sợ hãi điều sắp sửa xảy ra.

Vầng trăng lại hé ra sau những đám mây, và toả thứ ánh sáng yếu ớt của mình để soi sáng bóng đêm. Mọi vật đều bị ướt sau cơn bão, nhưng có gì đó không ổn, Yoongi nhìn trân trân vào nơi Richard đang đứng. Khoảng đất bị ướt, nhưng ánh trăng chiếu vào khiến nó hiện lên một thứ ánh sáng rất lạ. Rất nhiều màu sắc, như cầu vồng vậy.

Rồi nó biến mất. Mặt trăng đã ẩn vào sau mây.

"Âm thanh đó!" Richard đột ngột lên tiếng, anh chỉ vào cánh cửa. "Nó đến từ bên trong hầm! Cái gì vậy?"

Yoongi kinh hoàng nhận ra.

"Chạy đi!!!" Anh gào lên, và với tất cả sức lực của mình, anh đẩy Richard ra. "Nhanh lên!!!"

"Cái gì..." Jimin vừa định hỏi, nhưng Jungkook đã dùng chút sức lực còn lại và nắm lấy tay cậu kéo đi. Cậu nhận ra ngay khi Yoongi hét lên. Cậu cũng nhìn thấy ánh sáng lạ đó.

"Ra ngoài đi! Đó là xăng đấy!" Jimin hét lên hết mức có thể.

Richard giật mình lùi lại, nhưng chưa kịp định thần, một ngọn lửa lớn bùng lên và hơi nóng rát phả vào mặt anh. Yoongi đẩy anh lao ra ngoài như một mũi tên. Cảm thấy mùi tóc mình cháy khét lẹt khi những tia lửa bắn ra từ vụ nổ.

Họ hãi hùng nhìn cả cánh cửa lớn bùng cháy dữ dội như một bức tường lửa. Ngọn lửa lan nhanh tới và bao phủ hết cả cây cối gần đó. Kim Song Joo đã tạo ra một thiết bị nhỏ bên trong cánh cửa, một khi để cửa mở quá 10 giây, nó sẽ tự động bắt lửa và bốc cháy, gây ra một vụ nổ nhỏ.
Nhưng có vẻ ông ta cũng đổ đầy xăng lên cửa và thảm cỏ gần đó để bắt lửa nhanh chóng và dễ dàng hơn.

"Chạy mau đi!" Hoseok hét lên. Bọn họ nhanh chóng men theo tu viện và đi ra khỏi biển lửa trước khi toàn bộ cháy rụi.

Yoongi nhận ra cánh cửa kia đã dẫn họ đi sâu vào rừng, tách biệt với lối vào ban đầu. Họ cần trở lại ven bờ sông để gặp đội trinh sát.

Lửa lan nhanh hơn, khu rừng đã bừng sáng như ngọn đuốc lớn. Bọn họ chạy thục mạng, giống như bị truy đuổi bởi con quái vật lửa khổng lồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro