1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Xin chào, ai vậy ạ ?
- Namjoon ...
- Taehyung.

---

Bầu trời về đêm như thú dữ mà sẵn sàng nuốt trọn bất cứ ai, dù cho người ấy có là kẻ khoẻ mạnh hay chỉ là một tên yếu đuối, màn đêm vốn dĩ không kén chọn. Nó nhồm nhoàm loài vật đứng đầu chuỗi thức ăn của thế giới hiện đại, biến chúng trở thành những kẻ cặn bã của xã hội, biến chúng trở thành ví dụ điển hình cho thứ gọi là biểu hiện của suy đồi đạo đức, biến chúng trở thành miếng mồi ngon cho một hệ thống cao cấp hơn, luật pháp.

Trong cái bóng đêm chập choạng không một ánh sáng ấy, người ta phải nheo mắt để cố nhìn rõ vào màu đen đặc quánh, vì hình như có thứ gì, hoặc ai đó đang oặt ẹo bước đi.

Là Namjoon.

Em lê từng bước nặng nhọc trên con đường vắng, loạng choạng xô vào bức tường của toà nhà vô danh, chập chững như trẻ mới tập đi mà ngã nhào trên con đường nhựa vắng xe qua lại.

Kẻ say, cho dù quang cảnh có thật sự sáng sủa, đối với một kẻ say thì đấy cũng chỉ là một phông nền được chăng thêm một tấm lọc màu, khiến mọi thứ chẳng rõ thù hình và những gì còn lại là những khối lập phương và đa giác.

Trong tầm mắt Namjoon, ở trước cửa nhà em, im lìm hiện lên một khối hình to lớn đen xù xì, xấu xí. Trong tiết trời căm căm như thế này nhưng thứ ấy vẫn chỉ mặc một lớp áo măng tô. Thứ ấy hình như đang run.

Khi em gần tới cửa, bóng đen, hay thứ ấy, đứng dậy. Namjoon dụi mắt, em đã nhìn rõ rồi.

- Namjoon ...
- Tae ... hự ... hyung.

Rượu, bia, vang đỏ, vang trắng, Martini, Vermouth, ... mọi thứ cồn mà em biết tên, đáng lẽ ra đều phải nằm trong dạ dày em, đang đục khoét dạ dày em, cùng axit bao tử quấy phá hết tất cả nội tạng. Nhưng giờ đây chúng lại trào ngược lên, khiến cổ họng em khô rát, khiến em nấc cụt và cảm giác buồn nôn đập ồm ộp như sóng dữ khiến em khó khăn thốt ra tên hắn.

- Em say rồi.
- Tôi không say.
- Ừ, em không say.
- Tại sao anh không vào nhà ?
- Anh không dám.
- Anh không dám vào khi tôi đi vắng, vậy thì tôi về rồi, anh cũng đừng có gan bước vào.

"Lạch cạch"

Namjoon khó khăn tra chìa vào ổ, nhưng đèn trước cửa đã cháy trong một cơn bão, mắt lại nhoè đi, không rõ vì nước mắt hay vì men rượu. Rốt cuộc, mãi mười lăm phút sau, Namjoon quay sang người thứ hai đang có mặt ở đấy mà gắt gỏng.

- Anh thấy tôi hoạn nạn như vậy còn dám đứng nhìn ?

Ai kia bị điểm tên thì như bị Hắc Bạch Vô Thường cho gọi lên bảng đếm số, giật bắn mình mà sờ soạng vào túi quần tìm chìa khoá. Mất thêm năm phút nữa, Namjoon mới vào được đến nhà.

Ai kia vẫn đứng ở ngoài.

- Anh định đứng ngoài đấy làm Bà Chúa Tuyết ?
- Nãy em nói anh đã không có gan vào khi em đi vắng thì cũng đừng mong có gan vào khi em về ...
- Anh là robot à ? Hay anh còn đợi tôi trải thảm mời anh vào ?

Ai kia vội vàng bước vào.

Namjoon mệt mỏi nằm nhoài trên sofa, cánh tay gác lên mặt che đi đôi mắt đã thâm quầng nhiều đêm, miệng lẩm bẩm một mình.

- Robot còn biết điều hơn anh.

Taehyung cởi giày, thuần thục thay dép đi trong nhà.

Căn nhà vẫn vậy như lúc hắn rời đi. Mọi thứ trông còn có vẻ bụi hơn. Có lẽ người kia đã thật sự không bận tâm nữa.

- Em ăn gì chưa ?
- Chưa.
- Anh đi nấu canh giải rượu cho em.
- Tôi không say !
- Vậy anh đi nấu cháo cho em.
- Tôi không ốm.
- Vậy anh đi nấu cơm cho em.

Namjoon lầm bầm thêm một vài câu không rõ chữ nghĩa, lát sau đã im lìm mà nằm lại một chỗ. Không rõ em đã ngủ hay chưa.

Người còn lại đang tất bật trong bếp.

Áo măng tô đã được cởi ra, để lộ ra bên trong là một bộ quần là áo lượt phẳng phiu, trông như người này là doanh nhân. Nếu không phải thì chính là người có địa vị cao trong xã hội. Ấy vậy mà vị quyền cao chức trọng kia đang đeo tạp dề có hình nhân vật hoạt hình màu xanh dương đậm, mặt của nhân vật lại là hình trái tim đỏ, chi chít được in trên mặt trước..

Taehyung đã làm xong hai món mặn, một món canh đơn giản đem ra bàn ngoài. Thêm một chén cơm nữa. Cứ như vậy mà một bữa cơm một người đủ chất đủ vị đã hoàn thành.

Namjoon nghe thấy tiếng động, lồm cồm bò dậy từ sofa. Mắt thấy cả bàn ăn thịnh soạn như vậy, em lại cáu gắt.

- Anh không thấy tôi say hay sao mà không làm canh giải rượu chứ ? Tôi muốn ăn cháo, không ăn cơm. Ăn cơm sẽ nôn mất.

Vị kia bị quấy đến mức ấy vẫn im lặng bò vào trong bếp làm thêm hai món, một canh một cháo đem đến trước mặt em.

- Anh mang bát ra đây ăn chung với tôi.
- Ừ.

Hai người ngồi bệt xuống đất. Một người ăn đồ loãng, đôi khi sẽ chọc đũa vào đĩa thức ăn của người ăn mặn. Người bị quấy không những không phiền lòng, ngược lại còn gắp một miếng nhỏ bỏ vào chén của người ăn cháo.

- Ừm, ngon.
- Lần sau sẽ làm cho em.
- Sẽ không có lần sau.
- Namjoon ...

Người kia từ khi bước vào nhà đã vô cùng bất an, đến khi nghe được câu này thì vội vàng buông đũa mà nhìn em.

- Khi ăn không nên nói chuyện.

---

Khi cả hai ăn xong, người kia lại tự giác đem bát đũa đi rửa qua một lượt, xong xuôi lại đi đến sofa muốn nói chuyện rõ ràng.

- Namjoon ...
- Chúng ta hãy dành cho nhau một khoảng nghỉ đi.
- Không.
- Tại sao ?
- Cho anh biết lý do được không ?
- Tôi nghĩ lý do hẳn anh phải là người rõ nhất.
- Anh hoàn toàn không biết.
- Tôi đọc báo rồi. Anh và cô ấy đẹp đôi lắm.
- Không phải như em nghĩ đâu.
- Không phải ?

Namjoon không thể diễn thêm vỏ bọc bình tĩnh được nữa, cứ như vậy mà hạ màn, cứ như vậy mà để lộ ra sự tức giận được chắp vá bằng nước mắt, bằng sự tủi thân, bằng những lời trấn an vô nghĩa.

- Tôi thì biết gì về "nghĩ" hay "không nghĩ" ? Anh cùng cô ấy vào khách sạn, anh cùng cô ấy đến triển lãm, anh cùng cô ấy đến họp báo, anh cùng cô ấy đến đám cưới của bạn tôi.
- Yumeko là bạn em ? A-Anh không hề biết.
- Biết thì cũng đã quá muộn. Anh biết cũng không thể thay đổi được nữa.
- Không. Namjoon ... Cô ấy ...
- Cô ấy thế nào ? Cô ấy là lý do cho anh đi công tác cả chục lần trong ba tháng sao ? Cô ấy là lý do cho anh nửa đêm nửa hôm rời đi sao ? Cô ấy là lý do để khi tôi nằm viện thì anh chỉ gọi và nói với tôi rằng "Em hãy giữ sức khoẻ" sao ?
- Em đã nằm viện ? Khi nào ?
- "Khi nào" thì nói ra còn ý nghĩa không ?
- Anh ... Anh xin lỗi.
- Anh không cần xin lỗi. Trong quá khứ, tôi đã từng nghĩ nếu tôi có anh bên cạnh, tôi sẽ không sợ cô đơn như khi tôi còn nhỏ nữa. Nhưng sự thật đã chứng minh điều ngược lại, có anh nhưng tôi vẫn một mình. Bà ta đã nói đúng, một đứa mồ côi như tôi, xuất phát điểm là cô đơn, mãi mãi sẽ cô đơn. Tôi đã tự đi viện một mình. Tôi tự nghe cấp trên quở trách cả một ngày, tôi tự về nhà và tự ru tôi ngủ. Tôi tự tủi thân, tôi tự khóc, tôi tự lau nước mắt. Những việc tôi đã có thể thuần thục thực hiện một mình, thì khi anh trở về, đã không còn cần thiết nữa.
- Không ! Namjoon, xin em hãy nghe anh nói ...
- Nghe gì chứ ? Tôi có anh, anh là người yêu của tôi, nhưng ngay cả đồng nghiệp vừa rồi còn mời tôi đi tham gia gặp mặt, xem mắt vì nghĩ tôi chưa có đối tượng. Tôi không có ý định giấu giếm, nhưng ngay cả khi tôi thực sự nói rõ với họ rằng tôi có anh thì ai sẽ tin tôi ? Tôi đã từng nghĩ tôi với anh chỉ như bạn cùng nhà thôi, bạn giường, bạn tình. Tôi giúp anh có ai đó ngủ cùng để chiếc giường đôi chật hơn thôi. Phải không ?
- Không ! Không !! Namjoon ...

Taehyung lảo đảo quỳ trên đất, hai cánh tay hắn vội vàng ôm lấy em như níu lấy chiếc phao cứu sinh. Hắn liên tục lặp lại tên em và dường như chỉ làm vậy hắn mới có thể yên tâm hơn.

- Không. Không Taehyung. Anh đã không ôm tôi trong vòng hơn ba tháng qua và tôi đã không cảm nhận rằng có sự hiện diện của anh trong mối quan hệ này. Không thể cứ ôm nhau rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp trở lại.
- Anh không muốn. Anh không muốn chia tay.
- Anh không muốn thì mọi chuyện đã đi quá xa rồi.
- Anh xin em.

Taehyung quỳ rạp xuống đất mà ôm chặt lấy hai chân em, nâng niu như đang ôm lấy một bức tượng thiêng. Tầm mắt hắn nhoè đi, nước mắt thấm dần vào ống quần em.

Namjoon, sau thời gian dài chịu đựng và tủi thân, khi có cơ hội nói hết lại không thể kiềm được nước mắt mà thút thít.

- Tôi không thể. Anh như biến thành một người khác vậy Taehyung. Tôi đã từng nghĩ anh sẽ không bao giờ tổn thương tôi, nhưng rồi tôi nhận ra, anh là Ross của tôi, anh đã tổn thương tôi như cách Ross đã làm tương tự với Rachel. Mọi thứ đã thay đổi từ lâu rồi và anh đã không xuất hiện kịp thời để thay đổi nữa. Mọi thứ khác rồi, Taehyung. Mãi mãi thay đổi.
- Không ! Không ! Namjoon, anh xin em.
- Tôi nghĩ anh nên đi đi. Về nhà anh đi.
- Không ! Anh không về.
- Anh không đi vậy thì tôi đi.
- Anh đi, em đi ngủ đi.

Taehyung rời đi.

Namjoon không thể bận tâm thêm nữa. Nguồn nhiệt từ trái tim đã bị sự lạnh nhạt tắt dần đi. Giờ đây người em trở nên lạnh lẽo như một tảng băng, chân tay tê rần, đầu buốt đi và mọi giác quan như đều biến mất. Mọi thứ tối đen.

_ 09/04/2023 _ Jis _
_ 26/06/2024 _ Jis _

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro