2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rachel: Oh my God. I cannot keep having this same fight over and over again, Ross, no, you're, you're, you're making this too hard.
Ross: Oh I'm, I'm making this too hard. Okay, what do you want me to do ?
Rachel: I don't know, I don't know. Urrrgh ! Look, maybe we should take a break.
Ross: Okay, okay, fine, you're right. Let's ah, let's take a break, let's cool off, okay, let's get some frozen yogurt, or something ...
Rachel: No. A break from us.

---

Ross: Okay, well here we are. Now we're in a tough spot again, Rach. What do you want to do ? How do you want to handle it ? Huh ? Do you wanna fight for us ? Or, do you wanna bail ? Look, I, I did a terrible, stupid, stupid thing. Okay ? And I'm sorry, I wish I could take it back, but I can't. I just can't see us throwing away something we know is so damn good. Rachel, I love you so much.
Rachel: No Ross !! Don't! You can't just kiss me and think you're gonna make it all go away, okay ? It doesn't work that way. It doesn't just make it better. Okay ?
Ross: Okay, okay, okay.
Rachel: I think you should go.
Ross: What ?
Rachel: I really think you need to go now.
Ross: Okay, okay. This morning you said there was nothing so big that we couldn't work past it together ...
Rachel: Yeah, what the hell did I know !
Ross: Look, look, there's got to be a way we can work past this. Okay, without these arms, and your face, and this heart. Your good heart Rach and, and ...
Rachel: No. I can't, you're a totally different person to me now. I used to think of you as somebody that would never, ever hurt me, ever. God, and now I just can't stop picturing with her, I can't, it doesn't matter what you say, or what you do, Ross. It's just changed, everything. Forever.
Ross: Yeah, but this can't be it, I mean.
Rachel: Then how come it is ?

---

Namjoon bưng mặt khóc khi màn hình chiếu đến phân cảnh Rachel nức nở, khi Ross vẫn đang ôm chặt eo cô và màn hình nhoè đi.

Dù em không đứng trong cuộc chiến liệu Ross đúng hay Rachel đúng, nhưng so với chuyện trên phim, có vẻ như chuyện của em lại nghiêng về lập trường của Ross.

"Take a break: tạm thời xa nhau một thời gian / cho nhau một khoảng nghỉ. Người trưởng thành đều hiểu, cái gọi là xa nhau chính là xa nhau, một đoạn thời gian chính là vĩnh viễn, vĩnh viễn xa nhau chính là chia tay." - Trích Bạn trai 30 điểm, Bách Quân. (Dịch và chỉnh sửa: @corgi1202.)

Mệt mỏi nhìn màn hình giờ đã đã tự động phát tập mới, Namjoon không muốn tắt, em cứ để cho tiếng phim ồn ào lấn át lấy sự hiu quạnh trong căn nhà vốn dĩ có hai nhưng chỉ ở một này, cứ như vậy mà lần nữa thiếp đi trong nước mắt.

---

"Ding doong"

Bực dọc thức dậy từ cơn ngủ không ngon, Namjoon mở cửa, định mở miệng mắng cho ai đấy thật không biết điều mà làm phiền em.

Không ngờ, người ngoài cửa lại là người khiến em không có được giấc ngủ ngon.

- Namjoon.

Mới sớm tinh mơ, nhưng người nọ đã say xỉn mà chống tay trước cửa nhà em đòi người. Hắn vừa thấy em mở cửa đã vội nắm lấy bàn tay em mân mê, mân mê chán rồi lại đặt tay lên môi hôn, khiến ai kia đỏ bừng mặt mà tỉnh cả ngủ.

- A-Anh đến đây làm gì ?
- Taxi !!! Anh kêu taxi chở đến nhà em.
- Tại sao lại đến đây ?
- Vì có em thì nơi đấy mới là nhà.
- Khi say anh vẫn dẻo miệng thế nhỉ ?
- Tại em giận anh, nên anh phải dẻo miệng.

Người này, bình thường lúc tỉnh thì đánh vào đầu cũng không chịu mở miệng khai, vừa nhấp được tí rượu đã kể vanh vách bí mật ra hết. Namjoon thầm nghĩ, mai mốt có nên chuốc người này say mà hỏi cung hay không ?

"Aish, mà làm gì còn sau này chứ ?"

- Namjoon.
- H-Hả ?
- Cho anh vào nhà nha. Cho anh vào đi.

Không đợi em trả lời, người kia đã mềm oặt mà đổ lên người em, khiến cả hai suýt chút nữa đã ngã trước huyền quan.

- Anh nặng quá.
- Tại mang tình yêu với em nhiều quá nên anh rất nặng.
- Ya, sao bình thường mới ghẹo anh có một câu anh đã đỏ mặt bỏ chạy. Sao bây giờ anh thả thính mượt như thế hả ?
- Tại vì ... tại anh ... hự anh muốn nôn.
- Aish chủ tịch cái kiểu gì mà mới sáng thứ Hai đã say mèm thế này hả ?
- Anh nghỉ phép rồi.
- Sao lại nghỉ phép ? Anh xem công việc là mạng sống cơ mà.
- Không phải.

Taehyung bỗng nhiên đứng bật dậy, loạng choạng mò vào nhà vệ sinh mà nôn thốc nôn tháo ra. Đến khi xong xuôi còn tri kỉ mà hạ nắp bồn cầu xuống, xịt khử mùi cho phòng vệ sinh xong xuôi rồi mới bước ra tiếp tục phân trần.

- Namjoon là mạng của anh. Công việc chỉ là phụ thôi.

Với dáng người cao lêu khêu, Taehyung khi say vẫn còn biết địch biết ta mà dè chừng mò đường trong khi thần trí đã quăng đi đâu mất. Hắn mất tận mười phút mới ngồi được trên sofa, oang oang kể kể khóc khóc cho em nghe.

- Namjoon ... hức Namjoon !!! Anh, anh kiếm tiền, anh kiếm tiền, anh đi công tác là anh không phải đi công tác đâu ...
- Giờ anh mới thú nhận sao ?
- Anh đi công tác là anh đi tìm thợ, anh đi tìm nghệ nhân để làm lại chiếc mô hình xe đạp đồ chơi lúc nhỏ của em. Hức hức. Anh đi tìm người làm mô hình đồ chơi giống đồ chơi em làm mất. Em từng kể cho anh nghe. Hức hức !

Namjoon sững người. Chuyện mô hình ấy, em chỉ vô tình nói qua cho hắn nghe đúng một lần, lại còn là nói bâng quơ khi cả hai đang làm cái kia kia, không ngờ hắn vậy mà nhớ ?

- Anh còn nhớ ?
- Hức hức hức ... Anh nhớ. Liên quan đến Namjoon anh đều nhớ mà.
- Vậy ... vậy còn cô gái kia ?
- Là luật sư. Luật sư ... hự ... luật sư, là luật sư hôn nhân mà. Anh cùng cô ấy đến ... hự hự Namjoon ơi anh nấc cụt !!! Anh cùng cô ấy đi đến đám cưới để có thể hỏi ý kiến cô ấy về trang phục và bối cảnh lễ cưới.
- Anh định bất ngờ cầu hôn sao ?
- Đúng rồi đó !

Ai kia say xỉn kể tất tần tật kế hoạch của bản thân, từ chuyện sẽ lừa em đến cánh đồng, đến việc quỳ xuống cầu hôn em, còn quyết định ngày tháng để tổ chức hôn lễ nữa. Cứ như vậy mà biến bất ngờ thành không còn bất ngờ chút nào.

Nhân vật chính, đối tượng được hướng đến, Kim Namjoon nghe thấy toàn bộ đầu đuôi câu chuyện lại không nén nổi tự thấy dở khóc dở cười. Đúng thật cái người này ...

- Namjoon !!!

"Người này lại làm loạn gì nữa đây ?"

- Namjoon !!!
- ...
- Namjoon ơi !!!
- ...
- Namjoon !!! Em không biết đâu, lúc nãy khi anh lên xe taxi, có một cô gái kia đòi theo anh về để làm cái kia kia với anh.
- Sao anh không chịu ?
- Anh không muốn.
- Anh là Đường Tăng hay sao mà không muốn làm cái kia kia ?
- Anh không cứng nổi ...
- ???
- Không phải Namjoon, anh cứng không nổi.

Namjoon bị thính lơi này ghẹo cho đỏ mặt, vội vàng định tìm cách lẻn đi sang phòng khác, dù cho ở nhà chỉ có hai người, một kẻ thì say đến mức nói khùng nói điên, một người còn tỉnh táo là em.

Taehyung say xỉn nhìn thấy có bóng hình nào cứ lượn lờ trước mặt, ngỡ rằng là cô gái theo hắn về tận nhà em đòi làm cái kia kia, vô cùng dứt khoát mà đứng dậy lớn tiếng.

- Này !!!

Namjoon đang rón rén lẻn đi, bị tiếng gọi này làm cho giật mình mà đứng im như phỗng.

- Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa thì cô mới hiểu ? Tôi chỉ thích Namjoon thôi, tôi không thích cô. Cô mau đi đi, Namjoon về mà thấy cô thì cô sẽ bị đánh đấy. Cô mà bị đánh thì tôi sẽ không can đâu, Namjoon của tôi làm gì cũng đúng hết, người sai là cô.

Hắn vừa nói vừa chỉ thẳng mặt em. Khổ nỗi người này xỉn đến đầu óc đem đi ủ kimchi rồi, nên bản thân nghĩ là chỉ thẳng, thật ra là đang chỉ vào nhân vật đang bịt tai lại trong bức tranh The Scream của Edvard Munch.

Namjoon ôm trán thở dài, cầm tay hắn xoay về đúng mặt mình.

- Này !!! Sao cô dám cầm tay tôi ? Tôi mách người yêu tôi !!! Namjoon ơi !!! Namjoon !!! Có người nắm tay anh huhu. Namjoon cứu anh !!!

Taehyung vừa ăn cướp vừa la làng, vừa chạy vào nhà vệ sinh rửa tay vừa gào lên đòi người.

Hắn rửa tay xong vì quá mệt mà theo thói quen chui vào giường nằm. Namjoon cứ tưởng hắn mệt rồi thì ngủ, nào ngờ vào đến nơi còn thấy hắn đang ôm quần áo của em mà tự thoả mãn.

- Namjoon ... hừm Namjoon ... Namjoon về với anh. Namjoon !!!

Ai kia giải toả xong thì ngủ luôn tại hiện trường, báo hại cho em phải dọn chỗ cho hắn nằm, lau người cho hắn, còn phải thay quần áo cho hắn.

Thay áo là chuyện dễ, nhưng khi động đến bộ vị nhạy cảm kia thì mặt em không ai ghẹo mà bỗng dưng đỏ rần rần, tay run lẩy bẩy, cực kì nhọc công mà thay xong cho hắn.

Vì quá mệt nên Namjoon ngủ thiếp đi trên ghế sofa.

---

Khi em thức dậy đã là chuyện tối muộn. Nhìn đồng hồ mới phát hiện đã chín giờ tối, bụng đã đói cồn cào, nhưng em nhớ ra trong tủ không còn đồ ăn nên chán nản định nằm xuống ngủ luôn đến ngày hôm sau.

Không ngờ lại phát hiện có người đang ngồi dưới đất, đầu dựa vào sofa em nằm mà ngủ quên.

Namjoon nhìn hắn một lúc. Nếu em nói em không yêu người này là nói dối, nhưng người này, em không chắc hắn đã từng yêu em hay hiện tại có yêu em hay không. Dù lời hắn đã nói, nhưng là lời của kẻ say, em chẳng thể tin tưởng được nhiều. Hắn khi tỉnh táo chẳng thể cho em một cái ôm, nhưng khi say vào thì cái gì cũng dám nói, như vậy có đáng tin hay không ?

Khẽ áp lòng bàn tay vào má hắn mà sờ nhẹ, không ngờ cánh tay rắn chắc của ai kia giữ lấy tay em không cho buông, ép buộc em cứ phải như vậy sờ tiếp. Tóc không được chuốt keo mọi ngày, loà xoà trước mắt hắn, chọc vào lòng bàn tay gây nhột mà khiến em cười khúc khích.

Taehyung nghe thấy tiếng cười của em, giống như thuốc tiên mà cũng bớt căng thẳng đi, giãn cơ chân mày đang nhíu ra, khàn khàn giọng.

- Namjoon ...
- ?
- Namjoon ...
- Hửm ?
- Mình đừng chia tay được không ?
- Anh thấy cả hai bên nhau sẽ hợp sao ?
- Hợp mà, rất hợp.
- Anh chịu được một người lúc nào cũng như cái máy nói, không nói là không chịu được như tôi sao ?
- Anh lắng nghe rất giỏi, anh có thể nghe em nói.
- Anh chịu được một người lúc nào cũng không nói không rằng, cứ như thế mà làm theo kế hoạch riêng của bản thân sao ?
- Anh chịu được.
- Nhưng tôi không chịu được. Mối quan hệ nào cũng cần giao tiếp, anh không bao giờ nói cho tôi nghe cả. Tôi cũng thích lắng nghe, tôi thích nghe hôm nay anh đã trải qua những gì, anh có bao nhiêu mệt mỏi. Nghe có vẻ ấu trĩ, nhưng tình cảm đối với tôi cần sự giao tiếp và sẻ chia. Dù tôi đã lớn tuổi rồi, trung niên rồi, cũng được gọi là già đi, nhưng tình cảm của tôi đơn thuần lắm, tình cảm của tôi còn màu hồng hơn cả tình cảm học đường nữa.
- Em không già mà. Em xinh đẹp lắm.
- Vậy nên, anh nghĩ chúng ta sẽ hợp sao ?
- Anh sẽ sửa đổi, anh sẽ tập nói nhiều.
- Giá như anh khi tỉnh được một chút như khi anh say thì chúng ta đã không đến mức này.
- Anh xin lỗi.
- Đừng xin lỗi nữa.
- Anh xin lỗi.
- Đừng xin lỗi.
- Anh xin lỗi.
- Anh là đang muốn chọc cho tôi giận phải không ?
- Không không, đừng giận anh.
- Anh đói chưa ?
- Anh chưa, nhưng anh có nấu cơm rồi, em đói rồi thì vào ăn thôi.
- Anh nấu rồi ?

Gật gật.

- Anh dậy từ lúc mấy giờ ?
- Ba giờ chiều.
- Sao anh không gọi tôi dậy ?
- Anh thấy em mệt nên anh không gọi.
- Ngoài nấu cơm ra anh còn làm gì nữa ?
- Anh dọn nhà, anh giải quyết công việc, anh đi mua bánh em thích, anh giặt đồ cho em, anh tưới cây, anh sửa máy tính cho em.
- Anh đúng là mẫu đàn ông lý tưởng của mọi cô gái.
- Không.

Namjoon đang đi phía trước hắn, nghe vậy thì bất ngờ quay đầu lại nhìn. Ai kia ủ rũ mà cúi gằm mặt xuống đất, lắc đầu nguầy nguậy.

- Hửm ?
- Anh không là mẫu lý tưởng của ai hết. Anh muốn là người yêu lý tưởng của Namjoon thôi. Nhưng anh chưa lý tưởng với Namjoon, nên anh chưa được.

Namjoon đột ngột nhận được thính thì mất tự nhiên mà xoay đi vào bàn cơm, để ai kia buồn xo xo mà lẽo đẽo theo sau.

Taehyung cứ ủ rũ như vậy từ lúc hâm nóng lại thức ăn đến khi ngồi vào bàn vẫn còn buồn. Bình thường hai người khi ăn sẽ ngồi kế nhau, nhưng hắn sợ em còn giận nên chỉ dám đẩy ghế sang phía đối diện ngồi.

- Có ai đến sao ?
- Không.
- Vậy anh sang đấy làm gì ?
- Anh sợ em còn giận anh.
- Giận hay không thì anh cũng sang đây ngồi chứ ? Anh bày biện bàn ăn theo chiều ngang, mà giờ anh ngồi đối diện thì anh tính gắp thế nào ?

Ai kia bỗng dưng bị quở, đã buồn lại càng thêm sầu, rầu rĩ đến mức em có thể tưởng tượng ra hai tai hắn đã cụp dài đến chạm đất rồi.

Taehyung vừa ngồi vào bàn đã cứng đơ như bị hoá đá. Sở dĩ là vì ai kia đang đặt tay lên đầu hắn xoa xoa.

- Anh đã làm rất tốt rồi. Ăn cơm đi.

Có người nào đấy vừa được xoa đầu vừa được khen mà vui vẻ ăn cơm, vui đến mức món bản thân kiêng ăn cũng ăn cho bằng hết.

---

- Namjoon ...

Nhỏ giọng gọi.

- Anh không muốn về kia ngủ đâu ...
- Ừ anh ngủ ở đây cũng được.
- Cảm ơn em.

Ai kia được phê duyệt văn bản "xin phép được ngủ lại" mà vui như trẩy hội, thu gom chăn gối chuẩn bị đem ra sofa.

- Anh đi đâu ?
- Anh ra sofa ngủ ?
- Giường có mà anh ra sofa ngủ làm gì ? Trời này ngủ ngoài sofa thì sáng mai anh biến thành tảng băng đấy.

Namjoon hơi choáng váng, hình như em vừa thấy đuôi hắn quay tít thành cánh quạt phải không ?

---

Em lên giường nằm liền quay lưng lại với hắn. Chưa đầy năm phút sau đã cảm nhận vòng tay ai kia quàng qua eo mình siết chặt.

Taehyung rải vài nụ hôn vụn vặt trên gáy em, mũi dụi vào mái tóc em mới gội còn vương hương dầu gội.

- Đừng quậy.
- Anh thích quậy em.
- Sao ngày trước dùng xà beng nạy miệng anh ra còn khó hơn nạy cửa, sao giờ miệng anh phết bơ hay sao mà thả thính mượt thế ?
- Anh thay đổi vì Namjoon.
- Mai anh không đi làm sao ?
- Anh xin nghỉ nguyên tuần.
- Chủ tịch gì mà nghỉ suốt thế ?
- Tập đoàn không quan trọng bằng em.

Lần thứ một ngàn lẻ hai Namjoon "bị" Taehyung thả thính, em ngượng ngùng mà đưa một tay ra sau sờ sờ tóc hắn.

- Tóc anh mềm thật, càng xoa càng thích. Giống chó xù.

Bất thình lình, em bị hắn bắt xoay người vào trong, cứ như vậy mà mặt em đối mặt hắn. Dưới ánh đèn ngủ màu vàng dịu mắt, Taehyung thấy mặt em đỏ bừng bừng như bị cảm, hắn áp trán lên lại không thấy nóng mới yên tâm.

Cầm hai tay em đặt lên đầu mình, hắn hoá thành chó lớn mà dụi dụi đầu vào tay em cầu xoa.

- Vậy em xoa lâu một chút nữa.

Namjoon được sủng nên mặc sức mà xoa, xoa đến thích chí. Đến khi em chơi chán rồi mới phát hiện ra chó lớn kia nào phải chó nhà, là chó sói đội lốt chó nhà thì có.

Taehyung một tay mò vào mông em xoa xoa cửa huyệt, một tay mò lên một quả anh đào trước ngực mà vân vê. Bên còn lại để miệng hắn day nghiền.

- Ahaa ... ah ... Mai tôi còn đi làm.
- Anh nuôi em.
- Kh-Không được.
- Namjoon ...
- Ưm hnghhhhh ...
- Anh nhịn lâu lắm rồi.

Vừa nói vừa chạm đến nơi tư mật đằng trước của em.

- Chó hư !
- Namjoon dạy cho nó ngoan đi.

_ 09/04/2023 _ Jis _
_ 26/06/2024 _ Jis _

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro