Chương 18: Kim Tại Hưởng nổi giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

40 phút đồng hồ sau, Phác Tú Anh đang say đến rối tinh rối mù được người của Kim gia cõng trở về. Kim Tại Hưởng nhìn cô tóc xoã tung, cả người nồng nặc mùi rượu, giận đến nỗi lòng dạ như muốn nổ tung! Cô nàng đáng ghét lại dám đi uống rượu, còn say thành cái bộ dạng xấu xí thế này? Thật đáng chết!

"Ngọc tẩu, mang cô ấy về phòng tắm rửa sạch sẽ. Tẩy rửa toàn bộ dơ bẩn trên người cho tôi. 10 phút sau, tôi muốn thấy một Phác Tú Anh sạch sẽ." Kim Tại Hưởng ra lệnh.

"Vâng. Thiếu gia."

Kim Tại Hưởng ngồi trên ghế salon, ánh mắt lạnh như băng nhìn Dương quản gia: "Nói cho tôi biết, ông tìm được cô ấy ở đâu? Lúc ấy bên cạnh có ai không?"

"Tôi tìm được thiếu phu nhân ở một quầy bar, bên cạnh lúc ấy còn có một cô gái nữa." Dương quản gia khai báo chi tiết.

"Tốt! Chuyện tối nay, trừ mấy người ra có còn ai biết không?" Ánh mắt nghiêm nghị của anh làm cho Dương quản gia không dám nhìn thẳng.

"Không có ai biết nữa, chỉ có người của chúng ta biết. Tôi xin bảo đảm, chuyện đêm nay sẽ không tiết lộ ra ngoài. Sẽ không còn ai nhắc tới chuyện này nữa." Dương quản gia cơ trí nói.

"Tốt! Các ngươi có thể trở về."

"Vâng, Thiếu gia." Dương quản gia lui xuống.

Kim Tại Hưởng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Cô nàng đáng chết! Để xem tối nay tôi trừng trị em thế nào? Không cho em một chút giáo huấn, là em muốn đè đầu cưỡi cổ tôi sao?

Vốn định cưới cô về nhà chỉ vì muốn che dấu gièm pha việc bộ ảnh, thêm nữa là cho cô nếm chút mùi đau khổ, trừng phạt cô một chút rồi đưa cho cô tờ đơn ly hôn, làm cô lập tức rời đi, từ đó cắt đứt quan hệ. Anh luôn không nghĩ tới muốn cùng cô dây dưa, muốn cùng cô cả đời.

Không nghĩ đến cô nàng càn rỡ thuần phục lại khó khăn đến thế. Một lần lại một lần cố ý chọc giận anh, khiêu khích sự nhẫn nhịn của anh. Tốt! Em càng không biết tốt xấu như vậy, tôi càng không để cho em thoải mái. Em chờ xem! Phác Tú Anh!

Đi lên tầng hai, Kim Tại Hưởng nghe được tiếng thét chói tai vì tức giận của Phác Tú Anh. Có thể nói, hiện tại cô rất tức giận. Khóe miệng Kim Tại Hưởng lộ ra vẻ cười lạnh. Đẩy cửa phòng, anh thấy mấy nữ giúp việc đang lôi kéo đầu tóc cô, khuôn mặt quật cường của cô tràn đầy sự căm phẫn cùng thái độ giận chó đánh mèo.

"Tốt lắm. Các người có thể đi ra ngoài." Kim Tại Hưởng phất tay ý bảo bọn họ rời đi.

Bọn họ nghe lời, lập tức buông Phác Tú Anh ra rồi rời khỏi gian phòng.

"Kim Tại Hưởng! Anh rốt cuộc muốn thế nào? Không phải là bây giờ tôi đi đâu cũng bị anh can thiệp chứ?" Phác Tú Anh bực bội chất vấn.

Kim Tại Hưởng nhấc bổng cô lên, ánh mắt lãnh khốc từ trên cao nhìn trừng trừng vào đôi mắt đẹp của cô: " Vợ yêu của anh, nói xem, hôm nay em đã chơi những gì rồi? Hử?"

"Tôi chơi những gì? Chẳng lẽ anh không biết?" Cô không cam lòng yếu thế trả lời.

"Đúng. Chỉ là mua 20 căn hộ chung cư, rồi đem hoa cỏ cây cối giá trị mấy trăm vạn diệt nhổ tận gốc, còn tới quán bar đến nửa đêm không thèm trở về nhà? Đây chính là thành tích vĩ đại hôm nay của em sao?" Kim Tại Hưởng hừ lạnh một tiếng: "Không sao, ngày mai tôi sẽ gọi Tiêu Quân đem danh sách thành tích hôm nay của em đến trước mặt ba em, để xem con gái tốt của ông rốt cuộc đã làm những gì?"

"Anh! Anh chỉ biết mang nhà, mang ba tôi ra để uy hiếp. Kim Tại Hưởng, anh chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao?" Phác Tú Anh hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Tròng mắt đen nhánh của Kim Tại Hưởng lập tức phát ra hàn quang sắc bén, lộ ra một nụ cười tàn nhẫn: "Được! Tôi thành toàn cho em! Hiện tại sẽ để em nếm thử bản lĩnh chân chính của tôi!"

Anh bế cả người Phác Tú Anh lên, cô còn chưa kịp có phản ứng gì đã bị anh ta ném lên giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro