Chương 26: Bỏ trốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là đại thọ Kim lão gia 70 tuổi, trong biệt thự Kim gia đông đúc, có nhiều nhân vật quan trọng, phú hào thương nhân, nhân vật nổi tiếng, các thiên kim tiểu thư, học giả, người của giới truyền thông, minh tinh...... thật là nhân vật nào cũng có mặt! Người người không phú cũng quý, quần áo đầu tóc, trang sức quý giá, phi thường náo nhiệt!

Nhất là Phác Tú Anh – dâu trưởng của Kim gia lại càng là tiêu điểm của mọi người. Chỉ thấy cô mặc bộ lễ phục dạ hội thanh mảnh, thắt lưng công chúa di chuyển trong đám người, gương mặt tinh xảo, môi mềm đỏ mọng, mắt to có thần, vóc người gợi cảm, trên người tỏa ra mùi thơm tự nhiên, không khỏi khiến mọi người chú ý.

Mỗi lần đi qua nơi nào đều có một đám nam nhân nhìn chăm chú vào cô.

Kim Tại Hưởng nhìn vợ mình bước đi đến đâu là làm cho mọi người xao động, nhìn một đám nam nhân đang mê mẩn ngắm nhìn cô, đánh giá thân hình cô, anh nổi trận lôi đình, nổi dã tâm muốn giết hết bọn chúng!

" Tối nay em ăn mặc hở hang như vậy, muốn cho người nào nhìn?" Thanh âm đè thấp ở bên tai cô tức giận.

Phác Tú Anh nhìn lại lễ phục dạ hội trên người mình, cô bất quá chỉ lộ ra một chút ở vị trí bả vai, vậy cũng là " hở hang" ? Đây đã là bộ lễ phục buổi tối bảo thủ nhất của cô rồi!

"Bộ lễ phục này rất kín đáo mà." Cô nhìn mấy vị thiên kim tiểu thư ở chung quanh, ai không phải hở ngực thì cũng lộ lưng, cô cảm giác mình là đoan trang nhất rồi. Anh còn muốn thế nào?

" Tôi không quan tâm! Em đến phòng mẹ tìm áo khoác mặc vào! Tôi không cho phép da thịt em lộ ra ngoài!" Anh nói cực độ bá đạo.

"Anh nhìn các cô gái khác xem có ai mặc áo khoác không? Mặc áo khoác trông khó coi muốn chết." Phác Tú Anh ý bảo anh nhìn chung quanh.

"Cho dù họ không mặc quần áo cũng không liên quan đến tôi! Tôi muốn em ăn mặc nghiêm chỉnh một chút. Tôi không muốn những ánh mắt xoi mói đảo quanh người em!" Kim Tại Hưởng hung thần ác sát.

Phác Tú Anh liếc Kim Tại Hưởng một cái, nam nhân này vừa bá đạo vừa ích kỷ! Cô bất đắc dĩ xoay người rời đi. Anh lập tức bắt lấy cánh tay cô "Em đi đâu vậy?"

"Tôi đi tìm mẹ mượn áo khoác." Phác Tú Anh không vui nhìn chằm chằm anh một cái.

Thấy cô nghe lời như thế, tâm tình của anh lập tức tốt lên.

"Mẹ ở phòng cạnh phòng khách." Anh hảo tâm nói cho cô biết.

"Tôi biết."

Phác Tú Anh đi tới phòng khách Kim gia, nơi này đang đông người, có người nhà Kim gia, còn có nhiều bằng hữu thân thích khác. Tất cả mọi người đều vây quanh lão phu nhân như muốn nói cái gì.

"Lão phu nhân tốt." Phác Tú Anh lễ phép chào hỏi.

" Tốt.. Con tìm vị trí ngồi đi." Lão phu nhân rất hòa thuận.

" Dạ." Phác Tú Anh đi tới bên cạnh mẹ chồng Bạch Lệ Như, thấp giọng: "Mẹ, cho con mượn chiếc áo khoác với, con cảm giác có chút lạnh."

" Nga." Bạch Lệ Như gật đầu, cùng con dâu rời đi.

Vào phòng, bà mở tủ quần áo nói với Phác Tú Anh: "Con xem cái này có hợp không?"

Phác Tú Anh thấy chiếc áo khoác trắng hồng như đồng bộ với lễ phục trên người mình, xem ra rất phù hợp.

"Cái này rất hợp, mẹ ạ." Phác Tú Anh cung kính.

"Tốt lắm. Dù sao cũng còn nhiều thời gian, chúng ta nói chuyện chút đi. Con vào Kim gia lâu vậy, ta cũng chưa cùng con nói chuyện lần nào." Bạch Lệ Như ý bảo con dâu ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh mình.

Phác Tú Anh theo bà ý tứ ngồi vào một bên, đôi mắt mỹ lệ mở to chuyên chú nhìn bà.

" Con cũng biết ta và mẹ cả con là bạn tốt. Vốn là chúng ta định để Tại Hưởng và Tử Phượng kết hôn, không nghĩ tới con tự dưng xen vào. Ta cũng không có cách nào khác, Tại Hưởng thích con, muốn kết hôn với con, ta cũng đành đón nhận."

Phác Tú Anh cúi đầu, tiếp tục nghe mẹ chồng nói. Cô dĩ nhiên hiểu là mẹ chồng không thích mình. Trong suy nghĩ của bà, người con dâu tốt nhất là chị hai chứ không phải cô!

"Là con dâu Kim gia, con phải ghi nhớ ba điều: thứ nhất chăm sóc chu đáo cho chồng, thứ hai phải giữ gìn thể diện Kim gia, không được làm ra chuyện tình vượt rào, thứ ba phải sinh con cho Kim gia."

Phác Tú Anh nghe điều thứ ba, khuôn mặt trắng nõn không khỏi đỏ lên.

"Lời ta nói, con nghe rõ chưa?" Bạch Lệ Như hỏi Phác Tú Anh.

"Con đã rõ, thưa mẹ." Cô ôn nhu đáp lại.

"Vậy ta hỏi con, hiện tại con có thai không?"

Phác Tú Anh ngẩng đầu đón nhận ánh mắt sắc bén của bà mẹ chồng, cúi đầu, nhẹ nhàng lắc đầu.

"Con được gả vào Kim gia đã hai tháng, làm sao còn chưa có tin tức?" Bạch Lệ Như rất bất mãn.

Dường như không có thai là lỗi của cô vậy. Cô cúi đầu, không dám nhìn thẳng. Chuyện như vậy, cô cảm thấy xấu hổ biết bao.

"Ta nói con biết, nếu như trong vòng một năm con không mang thai thì phải rời khỏi Kim gia! Tự mình suy nghĩ thật kỹ đi!" Bạch Lệ Như nói trước ý định.

Phác Tú Anh lập tức ngẩng đầu lên, không thể tin được hỏi: "Thật ạ?"

"Đó là đương nhiên! Người phụ nữ không biết sinh con, chúng tôi còn giữ lại làm gì?" Bạch Lệ Như vô cùng lãnh khốc.

"Vậy thì tốt rồi!" Phác Tú Anh hưng phấn quá mà lỡ miệng.

"Cái gì?! Con nói cái gì?!" Bạch Lệ Như nhìn con dâu hỏi. Bà có nghe lầm không? Con dâu bà lại bảo quá tốt?

Phác Tú Anh phát hiện mình lỡ lời, vội vàng sửa lại: "Con, con nói quá thảm."

"Dĩ nhiên! Đến lúc bị vứt bỏ con sẽ biết mùi vị thảm hại là thế nào. Cho nên, con hãy tự giải quyết cho tốt! Nhanh chóng sinh cục cưng cho Kim gia, tốt nhất là nam! Vậy sau này địa vị của con ở Kim gia sẽ không ai có thể lung lay." Bạch Lệ Như hảo tâm nhắc nhở.

"Con hiểu." Phác Tú Anh cúi đầu, lộ ra một nụ cười sáng lạn.

"Con hiểu là tốt rồi. Đi chơi đi." Bạch Lệ Như nói với con dâu.

"Cám ơn mẹ." Phác Tú Anh vui vẻ tràn ngập cõi lòng rời phòng Bạch Lệ Như. Nhất thời cô cảm thấy trong lòng mình thật cao hứng. Loại cảm giác trống trải chôn sâu ở đáy lòng cô vẻ đã bị niềm vui quét sạch!

Quá hoàn hảo! Thật tuyệt vời! Chỉ cần trong vòng một năm cô không có thai, cô có thể quang minh chính đại rời khỏi Kim Tại Hưởng. Đúng là quá tốt!

Cô hưng phấn đi tới, ở một chỗ rẽ, bỗng nhiên bị người ta lôi vào. Cô giật mình định hô to thì miệng đã bị bịt kín.

"Đừng la! Anh là Vĩ Hoành."

Phác Tú Anh sửng sốt, mở to mắt. Nơi này mờ mịt, cô nhìn hồi lâu mới nhận rõ mặt của hắn. Thấy rõ là hắn, tâm tình cô mới bình tĩnh lại. Cô còn tưởng rằng là tên đăng đồ tử nào chứ? To gan như vậy! Ở Kim gia cũng dám gây chuyện!

Hắn thấy cô đã bình tĩnh trở lại, mới buông tay đang che miệng cô ra.

" Anh muốn làm gì? Vĩ Hoành." Phác Tú Anh tỉnh táo nhìn hắn. Nam nhân tuấn lãng này, đã từng là người cô yêu sâu đậm nhất! Nhưng hiện tại......

" Em có ổn không? Tú Anh." Mặt hắn tràn đầy sự quan tâm hỏi cô.

"Tôi rất khỏe, cám ơn đã quan tâm." Lúc trước, cô bị ép buộc cùng Kim Tại Hưởng kết hôn, phụ bạc tình cảm của hắn, đối với hắn cô luôn có cảm giác áy náy! Nhưng không ngờ, sau khi cô kết hôn hai ngày hắn cùng "niềm vui mới" vui mừng xuất hiện trước mặt cô, trong thâm tâm cô cảm giác áy náy đã biết mất không còn!

Cô còn tưởng rằng hắn thương tâm khổ sở một chút? Không ngờ nhanh như vậy hắn đã mang theo niềm vui mới đi khắp nơi rêu rao, có thể thấy được cô ở trong lòng hắn là chút địa vị nào cũng không có! Huống chi là lưu luyến? Tâm tình của cô với hắn thoáng chốc bể nát!

Hắn tiến tới gần cô, ánh mắt u buồn chăm chú nhìn cô: "Anh rất nhớ em, Tú Anh. Em có biết không?"

"Anh đừng nói láo. Mới đây còn thấy anh vui đùa bên giai nhân mới cơ mà?" Phác Tú Anh mắt lạnh nhìn, hoàn toàn không tin lời của hắn.

"Cô gái kia chỉ là bày trò trước mặt em thôi. Anh không hề yêu cô ta. Cho tới giờ anh vẫn chỉ yêu một mình em!" Lý Vĩ Hoành vô cùng thống khổ: "Chúng ta đang rất tốt, còn dự định kết hôn. Em lại bỗng nhiên cùng Kim Tại Hưởng kết hôn, em nói anh sao có thể tiếp nhận sự thật này? Trong lòng anh đau khổ, em có thể hiểu được không?"

Phác Tú Anh nghe, tâm không khỏi khó chịu. Nổi thống khổ của hắn cũng là vì cô! Là cô phản bội tình yêu của bọn họ, là cô thương tổn hắn. Mặc dù cô không có lựa chọn, nhưng thương tổn không cách nào tránh được.

"Thật lòng xin lỗi, mong anh tha thứ cho tôi." Phác Tú Anh tràn ngập đau lòng.

"Anh không cần em nói xin lỗi. Anh chỉ muốn em thôi! Tú Anh." Lý Vĩ Hoành bỗng nhiên nhào về phía trước ôm lấy Phác Tú Anh.

Phác Tú Anh thấy hắn bỗng nhiên tới ôm liền giật mình, cô ở trong lồng ngực hắn không ngừng giãy dụa, "Vĩ Hoành, buông ra! Buông!" Đây là Kim gia, khắp nơi là người của Kim gia, còn có bao nhiêu quan khách, người khác phát hiện ra thì phải làm sao? Sự việc này mà lên báo tuyệt đối sẽ gây gièm pha lớn!

"Anh không thể! Anh không bao giờ... buông em ra nữa! Chúng ta bỏ trốn được không? Mình cùng rời khỏi nơi này đến một nơi không ai biết!" Lý Vĩ Hoành ôm cô thật chặt, cơ hồ muốn đem cô khảm vào cơ thể mình.

"Không......" Đầu óc Phác Tú Anh lúc này hiện lên khuôn mặt tức giận của Kim Tại Hưởng. Nếu như anh thấy bọn họ ôm nhau ở chung một chỗ, cô không cách nào thanh minh rõ ràng.

Lý Vĩ Hoành bỗng nhiên bao phủ lấy cô, môi của hắn hôn lên đôi môi của cô, Phác Tú Anh thoáng chốc mở to mắt, sợ ngây người!

Khi cô còn chưa kịp có phản ứng gì, cô chợt cảm thấy một luồng ngoại lực cường đại nhất thời tách bọn họ ra, Lý Vĩ Hoành bị ném qua một bên. Phác Tú Anh thở hổn hển, kinh ngạc nhìn Kim Tại Hưởng đang đứng trước mặt bọn họ, tay anh nắm chặt, tức giận nhìn Lý Vĩ Hoành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro