Chương 27: Ham muốn độc chiếm của anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tâm tình Phác Tú Anh thoáng chốc như tiến vào biển rộng lạnh lẽo khôn cùng! Kim Tại Hưởng đã thấy một màn bọn họ ôm hôn nhau......

Lý Vĩ Hoành khẽ vuốt cằm cho đỡ đau, mặt tràn đầy lửa giận cùng Kim Tại Hưởng nhìn nhau.

"Mày chán sống phải không?.Ngay cả người của Kim Tại Hưởng tao cũng dám đùa giỡn?" Kim Tại Hưởng quả thực tức sùi bọt mép, hận không thể đem Lý Vĩ Hoành giết chết! Định cưỡng hiếp thê tử của anh? Đúng là muốn tìm chết mà.

"Kim Tại Hưởng, anh sai rồi. Là anh cướp người của tôi. Không phải tôi đùa giỡn người của anh." Lý Vĩ Hoành vẫn không sợ chết nói.

" Mày ——!" Kim Tại Hưởng giận đến mở to mắt.

"Tôi có sai không? Tú Anh vốn dĩ là người yêu của tôi! Nếu không phải anh chen chân, cướp cô ấy thì cô ấy đã là vợ của Lý Vĩ Hoành tôi rồi. Anh mới chính là loại ghê tởm! Đoạt người của người khác mà còn dám ở đây lớn tiếng tố cáo trước." Lý Vĩ Hoành nắm chặt quả đấm không sợ hãi cùng Kim Tại Hưởng trừng mắt nhìn nhau.

Hai bên xem ra hết sức căng thẳng! Phác Tú Anh lo lắng nhìn bọn họ, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào mới tốt? Ngay lúc đó, Dương Vũ đột nhiên xuất hiện, thấy hai người bọn họ đang hết sức căng thẳng, lập tức kéo Kim Tại Hưởng ra.

"Tại Hưởng, mau tỉnh táo lại! Hôm nay là chúc thọ gia gia cậu, người của mọi tầng lớp đều đến đông đủ. Hai người có ân oán gì để sau giải quyết. Không nên ở chỗ này làm nên chuyện mất mặt!" Dương Vũ vội vàng trấn an Kim Tại Hưởng. Thấy bọn họ hai nam một nữ, không cần nghĩ cũng biết là xung đột gì. Thật là tình địch đối mặt hết sức nóng mắt a!

Nghe Dương Vũ nói vậy, tâm tình Kim Tại Hưởng mới hòa hoãn chút ít. Anh chỉ tay vào Lý Vĩ Hoành kiên định vô cùng: " Lý Vĩ Hoành, chuyện tối nay, tao nhất định sẽ khiến mày phải trá giá đắt!"

"Được! Tôi chờ anh!" Lý Vĩ Hoành xấc láo, phủi bụi trên người, xoay người rời đi.

Nhìn Lý Vĩ Hoành rời đi, Kim Tại Hưởng lúc này mới hất tay Dương Vũ, từng bước từng bước tiến tới gần Phác Tú Anh.

Phác Tú Anh nhìn Kim Tại Hưởng từng bước từng bước tới gần mình, bị làm cho sợ đến vô thức lùi về phía sau. Ánh mắt anh giờ đây thật vô cùng đáng sợ!

" Tại Hưởng......" Dương Vũ nhìn bộ dạng phẫn nộ của Kim Tại Hưởng có chút lo lắng. Anh cùng Kim Tại Hưởng quen biết lâu như vậy, bộ dáng phẫn nộ này lúc trước anh chỉ thấy qua một lần, chính là lần Kim Tại Hưởng phát hiện Dư Tuyết Kim phản bội hắn, bây giờ là lần thứ hai!

"Cậu cút đi!" Kim Tại Hưởng lớn tiếng quát Dương Vũ.

Dương Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, quăng cho Phác Tú Anh cái nhìn ngụ ý "tự cầu phúc", rồi rời đi.

Phác Tú Anh nhìn Kim Tại Hưởng dần dần tới gần mình, bị làm cho sợ đến nhũn chân ra. Lòng cô mãnh liệt nhảy lên, hai tay ướt đẫm mồ hôi.

"Anh nghe tôi giải thích......"

"Câm miệng!" Kim Tại Hưởng hét lớn một tiếng, khuôn mặt đã tiến tới gần gương mặt của cô. Cô nghiêng mặt qua một bên, không dám nhìn thẳng anh.

Tay của anh nắm chặt gương mặt cô, khiến cho cô cùng anh đối mặt. Phác Tú Anh bị làm cho sợ đến ngay cả thở mạnh cũng không dám. cô hoảng sợ nhìn anh, không biết anh như thế nào đối phó với cô?

Bỗng nhiên, anh cúi đầu, thô lỗ che lại miệng của cô. Đầu lưỡi anh kịch liệt ở trong miệng cô quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương của cô. Đôi môi của anh mút đôi môi mềm của cô, không có bất kỳ tình cảm nào, chỉ có thô bạo chiếm giữ.

Cô nhắm mắt lại tùy anh xâm chiếm mình. Một hồi lâu sau, anh giày xéo môi của cô, đầu lưỡi của anh ở trên môi cô không ngừng hôn liếm, thật giống như muốn rửa sạch sự dơ bẩn trên đó.

Sau khi môi cô bị anh giày xéo đến mức vừa hồng vừa sưng, anh mới từ từ buông cô ra. Cô mở mắt, ngay lập tức đập vào mắt cô là tròng mắt đen thẫm của anh.

"Tôi cứu em trai cô, đây chính là báo đáp của cô đối với tôi sao? Phác Tú Anh!" Kim Tại Hưởng khàn giọng hỏi, thanh âm trầm thấp có chút đau đớn.

"Không! Không phải! Anh hãy nghe tôi giải thích!" Phác Tú Anh vội vàng.

"Cô!" Anh trừng mắt nhìn cô.

"Đó là ngoài ý muốn. Tôi không ngờ Vĩ Hoành sẽ làm như vậy." Cô cúi thấp đầu.

"Ngoài ý muốn?" Kim Tại Hưởng khóe miệng lộ ra vẻ khinh bỉ, cười lạnh, "Cô còn lấy câu người ta hay dùng 'ngoài ý muốn' để chối tội?"

"Tôi không có! Chúng tôi thật không phải như anh nghĩ. Xin anh hãy tin tôi!" Phác Tú Anh chân thành nhìn anh.

"Tôi có nên tin tưởng cô không?" Tròng mắt sắc bén của anh chiếu thẳng vào cô.

Phác Tú Anh sợ hãi gật đầu.

"Tôi cho cô biết! Nếu như lần sau tôi còn nhìn thấy cô cùng Lý Vĩ Hoành đi cùng nhau, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các người! Không chỉ có cô trả giá đâu! Cô hẳn là hiểu khiến cho cơn giận của tôi bùng phát, cô chắc chắn là chịu không nổi!" Thanh âm Kim Tại Hưởng dường như từ địa ngục vọng tới tai trái của cô.

Phác Tú Anh hiểu nếu như một lần nữa anh phát hiện cô cùng Vĩ Hoành lui tới, anh tuyệt đối sẽ trả thù người nhà của cô chứ không chỉ một mình cô.

Tâm tình Vĩ Hoành, cô có thể hiểu, nhưng cô đã là người của Kim Tại Hưởng. Bọn họ sẽ không bao giờ có thể nữa. Tiếp tục dây dưa sẽ chỉ làm mọi người thống khổ hơn mà thôi.

Huống chi Kim Tại Hưởng cừu hận rất sâu, nếu như bọn họ có liên hệ, sợ rằng sự trả thù sẽ liên tiếp theo nhau mà đến. Đến lúc đó bọn họ đều không thể gánh chịu nổi hậu quả.

Cùng Vĩ Hoành giữ một khoảng cách, đây chỉ sợ là biện pháp tốt nhất đối với mọi người.

—————————————————————————————————-

Sau khi đại thọ Kim lão gia kết thúc, Kim Tại Hưởng và Phác Tú Anh cùng nhau trở lại căn nhà lớn của mình. Tối nay từ đầu đến cuổi buổi tiệc, Kim Tại Hưởng cũng không liếc nhìn cô một lần nào nữa, cô biết trong lòng anh nhất định rất tức giận.

Bất kỳ một người đàn ông nào thấy vợ mình cùng nam nhân khác ôm hôn, trong lòng nhất định cũng không tốt đi! Huống chi Kim Tại Hưởng là người có ham muốn độc chiếm mãnh liệt. Loại vũ nhục này, anh sao có thể chấp nhận?

Vì vậy, Phác Tú Anh không nói tiếng nào, yên lặng đi theo anh lên lầu hai. Thấy anh vào phòng ngủ, cô xoay người muốn đi vào phòng khách của mình, bởi vì trong khoảng thời gian này, bọn họ vẫn luôn chia phòng ngủ.

"Em đi đâu vậy?" Thanh âm của anh lạnh băng vang lên ở sau lưng cô, làm cả người cô nổi da gà.

Cô xoay người lại đi tới ngoài phòng ngủ, khó hiểu nhìn anh. Không biết anh muốn gì?

"Đi vào!" Trong mắt anh lạnh băng nói.

Phác Tú Anh nhìn giường, gương mặt không khỏi đỏ lên. chẳng lẽ anh tối nay muốn cái kia......

"Tôi muốn tắm! Em tới giúp tôi chà lưng!" Anh không có phản ứng gì liếc cô một cái.

Thì ra là vậy...... Phác Tú Anh nhìn lễ phục dạ hội trên người một chút, cảm thấy rất không tiện.

"Thế nào? Em quên hiệp nghị của chúng ta rồi hả? Nói gì nghe nấy. Không nhớ sao?" Kim Tại Hưởng thấy bộ dạng cô không nhúc nhích liền cho là cô không muốn.

"Tôi đi đổi một bộ quần áo khác. Bộ lễ phục này có chút không tiện." Phác Tú Anh xoay người đi ra ngoài, nhưng một tay anh đã kéo cô trở lại làm cô thoáng cái đụng vào lồng ngực của anh.

"Vậy thì đừng mặc." Tay anh đặt sau lưng cô, " xoạt" một tiếng, khóa kéo lễ phục dạ hội cô đã bị anh kéo ra.

"Đừng!" cô vội vàng kéo bộ lễ phục lên, trốn qua một bên đem khóa kéo lại lần nữa.

"Thân thể em có chỗ nào tôi chưa xem qua? Chưa sờ qua? Em còn sợ cái gì?" Anh tiến tới gần cô, lãnh khốc: "Hay em muốn vì Lý Vĩ Hoành bảo vệ thân thể mình?"

Phác Tú Anh liều mạng lắc đầu, từng bước từng bước lui về phía sau.

Anh dồn cô đến chân tường. Biết không còn đường thoát, cô mở to mắt hoảng sợ nhìn anh. Bộ dáng vô tình lạnh lùng của anh lúc này thật đáng sợ.

Thân thể anh dán chặt lấy thân thể cô, đem cô áp đảo trên vách tường. Mặt anh gần sát mặt cô, anh ngó chừng đôi môi cô, cảm thấy màu đỏ tươi trên đó đặc biệt chói mắt, có hay không vì Lý Vĩ Hoành đã từng thưởng thức qua?

Nghĩ đến đây, anh cảm giác trong cơ thể mình có một ngọn lửa vô danh thiêu đốt. Thật đáng giận! Cô đã là người của anh, còn cùng tình nhân cũ vấn vương tơ tưởng, quả thực ghê tởm tới cực điểm!

Anh tức giận cắn nuốt môi cô, thô bạo giày xéo. Đây là bờ môi thuộc về anh! Ai cũng đừng hòng chạm vào.

Anh bá đạo xâm lấn miệng cô, lửa nóng cùng cô lời lẽ tương giao, bừa bãi đoạt lấy miệng của cô, không cho cô phản kháng.

Phác Tú Anh bị anh áp chặt lên tường, không cách nào kháng cự tùy ý anh bừa bãi xâm chiếm, đầu óc cô trống rỗng, chỉ cảm thấy toàn thân máu đều sôi trào, thân thể đang không ngừng nóng lên.

Nụ hôn của anh dễ dàng khơi lên nhiệt tình trên người cô, cô mềm nhẵn hai cánh tay không tự chủ đặt lên cổ anh, cùng anh ở chung một chỗ.

Cô từ bị động chuyển làm chủ động, cùng anh cùng nhau chìm đắm trong nụ hôn này. Cô ngây ngô đáp lại, kích thích trong cơ thể anh tích chứa nhu tình, nụ hôn của anh bắt đầu trở nên ôn nhu mà triền miên.

Nụ hôn của anh rời xuống đến chiếc cổ cao, trắng nõn, tinh tế thưởng thức hương thơm nơi đó, một tay đặt sau lưng cô nhẹ nhàng kéo bộ lễ phục dạ hội ra, vuốt ve tấm lưng bóng loáng của cô.

Anh ôn nhu vuốt ve khiến cho thân thể cô một trận run rẩy, cô không khỏi phát những tiếng thở dài rên rỉ.

Bộ lễ phục dạ hội của cô chẳng biết từ lúc nào đã rơi xuống trên mặt đất, mỹ lệ hoàn toàn hiện lên trước mắt anh, mắt của anh chợt trở đen lại mà thâm trầm, sau đó anh đem cô áp đảo trên mặt giường lớn.

Mái tóc cô thật dài rơi tới trên giường, giống như trên tiên tử giáng phàm, xinh đẹp vô cùng, rất quyến rũ.

Anh mê say lại một lần nữa bắt đôi môi thơm đỏ bừng mềm mại làm tù binh, không cách nào khống chế mà đem cô đoạt lấy, ở trong thân thể cô buông thả mình vào kích tình mạnh mẽ......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro