Chương 31: Vượt tường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu như, chúng ta không thể có tương lai, chỉ có một buổi tối em sẽ đáp ứng anh chứ?

Phác Tú Anh nhìn thấy mắt Lý Vĩ Hoành chợt lóe sáng, không lẽ hắn định...

"Không thể! Chúng ta nhất định không thể!" Phác Tú Anh liều mạng lắc đầu.

"Tại sao? Em sao có thể tàn nhẫn như vậy?" Lý Vĩ Hoành thấy bộ dáng của cô vô cùng tức giận.

"Tôi đã là vợ Kim Tại Hưởng. Tôi không thể làm chuyện có lỗi với anh ấy."

"Em yêu hắn?! Em cứ như vậy yêu hắn?!" Lý Vĩ Hoành mở to mắt nhìn cô chăm chú. Cô phảng phất thấy trong mắt hắn hừng hực ngọn lửa. Phác Tú Anh trong lòng hoảng sợ.

"Không phải. Tôi không yêu anh ấy!" Phác Tú Anh thốt ra, nhưng ngay sau đó cô lập tức hối hận.

"Nói dối! Em không yêu hắn? Vậy tại sao em lại vứt bỏ anh cùng hắn kết hôn?" Lý Vĩ Hoành tức giận chất vấn cô.

" Tôi......" Phác Tú Anh thoáng chốc đem mặt quay đi, không dám đối mặt với Lý Vĩ Hoành.

"Nếu như em không yêu hắn, vì sao lại không thể cùng anh ở chung một chỗ?" Lý Vĩ Hoành trong mắt tràn đầy bi thương.

"Chẳng lẽ trước kia em đối với anh cũng chỉ là tình yêu giả dối thôi sao?"

"Không phải. Trước kia là thật lòng. Trước kia tôi thật sự rất yêu anh!" Phác Tú Anh vừa nói xong đã bị Lý Vĩ Hoành kéo vào trong ngực.

Dương Vũ mở to mắt, sau đó lại nhắm lại, tận lực mở trừng hai mắt, cho là ánh mắt mình mông lung nhận lầm người. Hắn thử nhiều lần, nhìn mấy phút đồng hồ sau, hắn có thể hoàn toàn xác định ngồi ở đó nơi mờ ám đó một nam một nữ chính là Lý Vĩ Hoành cùng Phác Tú Anh.

Bọn họ thế nhưng lại tới đây hẹn hò?! Không phải chứ? Phác Tú Anh kia xem ra rất thanh thuần, làm sao lại thích "vượt tường" đây? Kim Tại Hưởng thật đúng là thảm! Dư Tuyết Kim "vượt tường" , hiện ở nơi này Phác Tú Anh cũng "vượt tường" !

Thiện tai, thiện tai, Kim Tại Hưởng nhất định nghiệp chướng quá nhiều, đến nỗi gặp báo ứng.

Dương Vũ nghĩ, có nên nói cho Kim Tại Hưởng tới nơi này" bắt gian" không?

Đang ở bên ngoài xã giao, Kim Tại Hưởng bỗng nhiên nhận được điện thoại của Dương Vũ.

"Cậu tốt nhất nên chuẩn bị một câu chuyện nghiêm túc vào. Tôi hiện tại đang bận rất nhiều việc." Kim Tại Hưởng thanh âm đạm mạc.

"Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cậu. Cậu đang ở đâu?" Dương Vũ hỏi anh.

"Tôi đang bàn công chuyện với
khách hàng."

"Tôi nhìn thấy vợ cậu 'vượt tường'. Cậu có muốn tới bắt gian không?" Dương Vũ nói.

"Cái gì?!" Kim Tại Hưởng đứng lên, tức giận.

"Tôi đang ở "Câu lạc bộ Danh Viện", tình cờ gặp vợ cậu cùng Lý Vĩ Hoành hẹn hò." Dương Vũ đem những gì đã thấy nói cho Kim Tại Hưởng biết.

"Bọn họ đang làm gì ở đó?" Kim Tại Hưởng trong lồng ngực lửa giận nổi bão.

"Hiện tại đang ngồi cùng một chỗ nói chuyện. Một lát nữa thì không chắc." Dương Vũ nói khó nghe.

"Cậu như vậy là có ý gì?"

"Cậu biết tối nay chủ đề là gì không?" Dương Vũ cố ý treo ngược tâm tư anh.

"Là cái gì?!" Kim Tại Hưởng lớn tiếng gào thét hỏi.

" Đêm tình thần bí......" Dương Vũ lời vẫn chưa dứt, Kim Tại Hưởng đã tức giận đem điện thoại di động đóng mạnh. Không cần nghĩ nhiều, Kim Tại Hưởng nhất định là đang nổi giận đùng đùng!

Dương Vũ thật lo lắng thay cho Phác Tú Anh! Cầu Bồ Tát phù hộ.

Chờ khi Dương Vũ cúp điện thoại, nhìn lại hướng Phác Tú Anh và Lý Vĩ Hoành mới vừa ngồi, đã không còn thấy bọn họ nữa. Trời ạ! Bọn họ đi nơi nào rồi?

——————————————————————————

Phác Tú Anh đưa tay đẩy hắn ra, một đôi ánh mắt mỹ lệ tràn đầy thương cảm: "Nếu như anh thật sự yêu tôi, vậy thả tôi đi đi."

"Không!" Hắn đem thân thể cô ôm chặt vào ngực. Đáy lòng lưu luyến cùng ái mộ đã che mờ hai mắt hắn, hắn giờ này khắc này chỉ muốn hảo hảo yêu cô! Ôm cô thật chặt, từ nay về sau không bao giờ buông tay nữa!

Phác Tú Anh dùng hết lực lượng cả người đẩy hắn ra, nhưng cô khí lực yếu đuối, đối với hắn một chút ảnh hưởng cũng không có, hắn đem cô ôm thật chặt! Cơ hồ muốn đem cô khảm vào trong ngực của hắn!

"Đừng cố chấp nữa! Vĩ Hoành!" Phác Tú Anh ở trong lồng ngực hắn bối rối giãy dụa, cầu xim hắn buông cô ra.

Lý Vĩ Hoành cúi đầu trong nháy mắt bắt lấy đôi môi mềm của cô, đầu lưỡi dò vào trong miệng cô muốn cùng lưỡi đinh hương của cô triền miên. Phác Tú Anh cố hết sức đẩy đầu hắn ra, lập tức đem đầu mình chuyển qua một bên, không để cho hắn có cơ hội tiếp xúc với môi cô.

"Tôi van cầu anh, Vĩ Hoành! Buông tôi ra!" Phác Tú Anh tiếng nói vô cùng khàn giọng, lộ ra vẻ vô tận gợi cảm, càng kích thích dục vọng của Lý Vĩ Hoành hơn.

" Tối nay em là của anh! Tú Anh, anh sẽ không buông em ra nữa!" Lý Vĩ Hoành ôm đầu Phác Tú Anh, ép cô cùng hắn nhìn nhau, sau đó đôi môi nóng bỏng của hắn rơi vào chiếc cổ cao mềm mại của cô, gặm cắn.

"Không được! Vĩ Hoành! Anh còn như vậy, tôi sẽ hô lên đấy!" Phác Tú Anh dứt khoát, tức giận.

"Tốt! Em la đi! Để cho toàn bộ thế giới này biết anh và em ở trong phòng triền miên! Em la đi! Em la đi!" Lý Vĩ Hoành mở to mắt không sợ hãi nhìn Phác Tú Anh.

Phác Tú Anh nhìn Lý Vĩ Hoành ngang ngạnh như vậy, tức giận ủy khuất nước mắt ở trong hốc mắt tràn ra.

"Anh vì sao lại biến thành bộ dạng này? Anh trước kia không phải như thế! Anh lúc nào cũng ôn nhu kia mà!"

Lý Vĩ Hoành đang giữ mặt cô, tràn ngập oán hận ánh mắt chăm chú nhìn cô: "Anh chính là quá ôn nhu! Mới để cho em vào tay Kim Tại Hưởng! Tú Anh, tối nay anh sẽ không hèn yếu như vậy nữa! Anh hiện giờ ở chỗ này muốn em!"

Mặt trái của yêu chính là hận! Yêu càng sâu, hận càng sâu! Thời điểm yêu hận giao nhau Lý Vĩ Hoành thống khổ liều lĩnh ôm lấy thân thể mềm mại của Phác Tú Anh đi về phía giường lớn.

Phác Tú Anh lúc này vô cùng sợ hãi. Cô ở trong lồng ngực hắn liều mạng giãy dụa, nghĩ muốn thoát khỏi hắn. Nhưng là khí lực của hắn quá lớn! Cô dù chút xíu khí lực để gây tổn hại hắn cũng không đủ.

"Buông tôi ra! Vĩ Hoành!" Phác Tú Anh tức giận đẩy thân thể hắn. Thân thể Lý Vĩ Hoành cao lớn, không nhúc nhích chút nào.

Lý Vĩ Hoành đem cô thả trên mặt giường lớn, lập tức cúi người đè lên thân thể gợi cảm của cô, làm cho cô không chỗ chạy trốn.

"Vĩ Hoành, không được! Buông tôi ra! Đừng để tôi hận anh!" Phác Tú Anh lấy tay đẩy bả vai Lý Vĩ Hoành, kêu lên.

"Em hận anh?!" Lý Vĩ Hoành không thể tin được nhìn cô.

"Phải!" Phác Tú Anh gật đầu, tức giận nói: "Tôi hận anh! Tôi chán ghét anh! Tôi không thích anh như vậy!"

Lời nói của Phác Tú Anh như xát muối lên tim hắn, làm hắn thống khổ đau đớn!

"Tú Anh, em không công bằng! Em vốn thuộc về anh! Nếu không phải Kim Tại Hưởng chen chân, em đã là vợ của anh! Thân thể của em, đôi môi mềm mại của em, hết thảy hết đều là của anh. Anh hiện tại chẳng qua là lấy lại đồ vốn là của mình, anh sai ở đâu chứ?" Lý Vĩ Hoành tức giận chất vấn Phác Tú Anh.

"Nhưng tôi đã là người của Kim Tại Hưởng. Điều này không có cách nào chối cãi được!" Phác Tú Anh nước mắt từ trong hốc mắt chảy xuống.

"Anh không ngại! Anh chỉ muốn tối nay! Anh chỉ muốn tối nay có em, như vậy là đủ rồi!" Đoạn, thân hình cao lớn của hắn đè ép cô, đem thân thể cô áp đảo trên giường.

" Không! Vĩ Hoành!" Phác Tú Anh ở dưới người hắn liều mạng giãy dụa.

Hắn ôm lấy cô thật chặt, đôi môi nóng bỏng lập tức che đôi môi non mềm đỏ mọng của cô, đầu lưỡi vội vàng đưa vào miệng cô dán chặt, chiếm lấy đôi môi anh đào.

Phác Tú Anh đối với sự xâm chiếm của Lý Vĩ Hoành chỉ cảm thấy sự khó chịu chưa từng thấy! Hắn vẫn nhiệt liệt, lại làm cho cô cảm thấy một trận ác tâm.

Cô không cách nào kháng cự hắn xâm chiếm, cô không thể làm gì khác hơn là nhẫn tâm cắn bị thương đầu lưỡi của hắn.

Lý Vĩ Hoành cảm thấy đau đớn, thoáng thả cô ra. Hắn vuốt miệng bị thương, dùng ánh mắt hết sức khổ sở cùng ánh mắt tức giận của cô nhìn nhau.

Cô cắn hắn bị thương?! Thật không ngờ cô đối với hắn vô tình như vậy?

"Tú Anh! Em sao có thể đối xử với anh như vậy?" Lý Vĩ Hoành khổ sở lên án cô, " Em thay đổi! Em thay đổi rồi!"

Phác Tú Anh từ trên giường ngồi dậy, giận đến cả người phát run, cô chỉ vào hắn:

"Chính là anh! Anh trước kia hào hoa phong nhã như vậy, 'thiện giải nhân ý', hiện tại làm sao lại biến thành thế này?"

"Đó là em ép anh! Chính em nói cho anh biết, nếu như không đủ mạnh mẽ, sẽ mất đi người yêu! Anh vì không mạnh bằng Kim Tại Hưởng, nên mới mất đi em!" Lý Vĩ Hoành giận đến ánh mắt cũng đỏ lên.

Phác Tú Anh đẩy hắn ra, xông về cửa. Hắn xoay người một cái đem cô kéo trở về, nặng nề vứt lên trên mặt giường lớn.

Thân thể cường tráng của hắn đem cô lại một lần nữa áp ngã xuống giường, nảy sinh ác độc xé rách áo cô, làn da trắng noãn lập tức lộ ra ngoài không khí lạnh băng, cô không khỏi rùng mình một cái.

Phác Tú Anh vội vàng kéo y phục, tức giận tát hắn một bạt tai, "Tôi hận anh! Vĩ Hoành!"

Hắn bắt được hai tay của cô, dùng khuôn mặt dữ tợn tiến tới gần cô, "Anh bất kể em hận anh! Tối nay em nhất định phải là của anh."

"Không! Buông tôi ra!" Phác Tú Anh ở dưới người hắn thét chói tai, quay cuồng.

Lý Vĩ Hoành không để ý phản kháng của Phác Tú Anh, kịch liệt gặm cắn da thịt trắng nõn mềm mại của cô, lưu lại rất nhiều dấu hôn sưng đỏ.

"Buông! Vĩ Hoành! Đừng để cho tôi hận anh!" Phác Tú Anh ủy khuất cực độ ở dưới người hắn rơi lệ.

"Em kịch liệt phản kháng anh, là muốn thủ thân vì Kim Tại Hưởng phải không? Em vậy mà đã yêu hắn sao?!" Lý Vĩ Hoành vừa hôn cô, vừa tức giận hỏi.

Phác Tú Anh liều mạng lắc đầu, trong đầu đều là khuôn mặt Kim Tại Hưởng thịnh nộ......

Đột nhiên, cửa phòng bị một lực mạnh đá văng ra. Lý Vĩ Hoành mới ngẩng đầu lên, lập tức cũng bị một lực mạnh từ bóng đen kéo ra ném trên tường. Đầu hắn nặng nề đập vào tường, lập tức sưng lên một khối lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro