Chương 33: Hạ thủ lưu tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Tú Anh ở trong phòng nghe "bùm" một tiếng, lập tức chạy đến sân thượng xem, chỉ thấy Kim Tại Hưởng đang bơi lội điên cuồng trong hồ bơi, dường như không coi mưa bão là gì. Lòng cô bất giác quặn thắt, nhìn anh điên cuồng bơi qua bơi lại, cô biết anh thực sự vô cùng phẫn nộ.

"Cậu chủ, cậu mau lên đây. Nước rất lạnh, trời lại đang mưa to. Như vậy rất nguy hiểm." Phác Tú Anh chợt thấy Ngọc tẩu cầm một cây dù đi tới hồ bơi khuyên nhủ Kim Tại Hưởng.

Nhưng là Kim Tại Hưởng một chút cũng không thèm nhìn Ngọc tẩu, tiếp tục ở trong hồ bơi liều mạng bơi, phát tiết phẫn nộ cùng buồn bực.

Ngọc tẩu thấy mình không cách nào khuyên Kim Tại Hưởng bỏ chạy lên lầu trên tìm Phác Tú Anh.

"Phu nhân, ngươi mau khuyên nhủ cậu chủ! Như vậy không được đâu! Rất nguy hiểm! Bây giờ còn đang sấm sét, nếu như cậu chủ có điều gì sơ xuất, chúng ta nên làm sao bây giờ?" Ngọc tẩu cực độ bối rối theo sát Phác Tú Anh.

Bà bên cạnh cậu chủ từ bé, cũng chưa từng thấy cậu ấy có hành động điên cuồng như vậy bao giờ.

Phác Tú Anh nhanh chóng lau khô nước mắt, nói : "Được, tôi đi khuyên nhủ anh ấy."

Ngọc tẩu phát hiện khóe mắt Phác Tử Tình có điểm hồng hồng, thì ra là vợ chồng cãi nhau, cũng khó trách...

Phác Tú Anh mặc kệ mưa gió đi tới bên hồ bơi, mưa lớn vỗ vào trên mặt, trên người cô, gió lớn thổi tung tóc cô, cô phảng phất giống như tiên tử hạ phàm. Kim Tại Hưởng nhìn cô đi đến, lập tức hướng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào cô.

Khi cô gần đến nơi, anh khàn giọng gào thét: "Cút! Cô cút đi cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy cô!"

"Anh nếu muốn trừng phạt tôi, tốt nhất là nên hành hạ tôi. Vì sao phải hành hạ chính mình như thế?" Cô khổ sở la lớn.

"Chuyện của tôi, không cần cô để ý! Cô chỉ cần biến đi cho khuất mắt tôi là được." Lửa giận trong mắt Kim Tại Hưởng vẫn không hề giảm sút.

"Được! Nếu anh đã muốn vây, tôi sẽ biến mất trước mặt anh." Phác Tú Anh tung người nhảy xuống hồ bơi, tức thì làn nước lạnh như băng liền đem cô bao phủ......

Kim Tại Hưởng thấy cô nhảy xuống, thoáng cái ngây người. Cô không biết bơi, không phải sao? Rốt cuộc tại sao cô lại làm thế? Cô điên rồi. Nghĩ vậy anh nhanh chóng bơi qua đem cô từ trong nước vớt lên.

"Cô điên rồi! Cô có phải điên rồi hay không?" Kim Tại Hưởng ôm lấy thân thể loạng choạng của cô lớn tiếng gào thét.

"Phải! Tôi điên rồi! Tôi thực sự điên rồi!" Phác Tú Anh tràn ngập nước mắt cũng hướng anh gào thét.

"Cô!!! Làm ra cái loại chuyện không biết xấu hổ như vậy mà còn muốn ở đây la hét sao? Cô rốt cuộc có xấu hổ không? Có xấu hổ hay không?" Kim Tại Hưởng tàn bạo nắm bả vai cô, khiến cô cảm thấy đau đớn.

Phác Tú Anh nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng lăn dài trên gương mặt xinh đẹp. Cô rất muốn nói cho anh biết ủy khuất của mình. Cô là bị ép buộc. Hết thảy mọi chuyện đều không phải do cô tự nguyện. Nhưng nếu cô nói ra, ắt hẳn Lý Vĩ Hoành sẽ bị Kim Tại Hưởng trả thù.

Nếu Kim Tại Hưởng biết Vĩ Hoành xâm phạm cô, cô thật nghĩ cũng không dám nghĩ đến những việc Kim Tại Hưởng có thể làm...

"Nói cho tôi biết! Cô có phải hay không còn rất yêu hắn?! Cô có phải hay không rất yêu Lý Vĩ Hoành?" Kim Tại Hưởng tức giận lung lay bả vai cô, ánh mắt đở bừng tàn nhẫn.

Không! Tuyệt đối không phải! Tôi không yêu anh ta! Tôi đã không còn yêu anh ta nữa! Trong lòng cô hét to, nhưng cô vẫn chỉ cắn chặt đôi môi, không nói tiếng nào.

Cô tình nguyện để anh hận cô! Cô nguyện ý thừa nhận tất cả cừu hận của anh, cô không muốn để Lý gia phải gặp thêm phiền toái! Mất đi tập đoàn Lý thị, bọn họ chắc chắn rất thống khổ. Cô không muốn họa vô đơn chí!

"Cô nói đi! Cô!" anh tức giận gào thét, hi vọng cô có thể giải thích, hi vọng cô có thể mở miệng cầu xin anh tha thứ! chính là tùy tiện nói một cái cớ, hắn cũng nguyện ý tin tưởng cô vô tội.

Phác Tú Anh tràn ngập nước mắt nhìn anh : "Tôi thật xin lỗi anh, tôi đáng chết! Anh hãy để tôi chết đi."

Tim của anh thoáng chốc tiến vào vực sâu vạn trượng! Cô thế nhưng vì Lý Vĩ Hoành muốn tìm đến cái chết! Cô yêu Lý Vĩ Hoành đến vậy sao? Tim của anh dường như bị cô xé rách......

"Cô——! Cô thật ghê tởm! Phác Tú Anh! Cô là người ghê tởm nhất trên đời này! Cô biết không?" Ánh mắt của anh bởi vì tức giận mà trở nên đỏ bừng, anh cầm chặt lấy bả vai cô cơ hồ nghĩ bóp chết cô.

"Tôi biết! Tôi biết! Anh giết tôi đi! Anh bóp chết tôi đi!" Phác Tú Anh đánh mất lý trí hét lên, đem anh bức đến không đường thối lui.

"Cô——!! Cô muốn chết như vậy! Tôi thành toàn cho cô!" Kim Tại Hưởng tức giận đem cô đè xuống nước, tức thì dòng nước lạnh như băng lập tức ùa vào trong miệng cô......

Cô thế nhưng không nói tiếng nào nhắm mắt lại, bộ dạng giống như thấy chết không sờn. Kim Tại Hưởng tâm giống như bị ngàn vạn mủi tên nhọn xuyên thấu, kịch liệt đau đớn!

Anh đau lòng lập tức đem cô ôm lấy, cô thống khổ ho khan, đem nước trong miệng phun ra.

Cô khó chịu ngẩng đầu, sau một giây miệng của cô đã nhanh chóng bị miệng của anh chặt chẽ ngăn lại, đôi môi anh lạnh như băng mút thỏa thích đôi môi lạnh ngắt của cô, thô lỗ mà kịch liệt. Anh kịch liệt đốt lên ngọn lửa sâu thẳm trong nội tâm cô, nàng ôm cổ anh nhiệt liệt đáp lại nụ hôn đó, hình như đã rất lâu chưa hưởng thụ cảm giác này.

Từng hàng nước mắt vẫn không ngừng chảy trên mặt cô, cô rất muốn nói cho anh biết mình đã bị ủy khuất, cô rất muốn nói cho anh biết mình thật rất khổ sở. Nhưng cô giờ phút này không cách nào nói với anh......

Bọn họ ở trong hồ bơi kịch liệt hôn, cho đến khi đôi môi lạnh như băng bị thiêu nóng, thân thể cũng bắt đầu nóng dần lên. Bọn họ tựa như hai người sắp chết chìm vớ được phao bơi, thật chặt ôm nhau, mãnh liệt cùng nhiệt tình.

Tình cảm mãnh liệt xâm nhập từng dây thần kinh trên người họ, làm nhiệt tình thiêu đốt lên mỗi tế bào, Kim Tại Hưởng nhanh chóng ôm lấy Phác Tú Anh, đá văng ra cửa phòng khách lầu một....

Thoáng chốc, cả phòng khách tràn đầy huyễn lệ, se màu, hai thân thể quấn lấy nhau không ngừng thở dốc, những tiếng nũng nịu, rên rỉ, thở dài cũng vang lên không dứt, hợp thành một loại thanh âm đủ làm người ta đỏ mặt.....

Hết thảy kích tình qua đi, Kim Tại Hưởng đứng lên mặc lại quần áo, trực tiếp đẩy cửa rời đi. Giống như vứt bỏ một loại búp bê cũ rách, ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn lại.

Phác Tú Anh từ trên giường bò dậy nhìn anh lãnh đạm rời đi, thương tâm, nước mắt lập tức chảy xuống gương mặt diễm lệ.

Cô quá ngây thơ rồi! Anh làm sao có thể tha thứ cho cô đây? 3 ngày này, không có nghe được ba ba báo Phác thị xảy ra chuyện, đã là anh rất nhẹ tay rồi. Hận cô nhưng không đem hận ý đến phát tiết lên tập đoàn Phác thị, coi như anh đã hạ thủ lưu tình rồi.

Cô hẳn là nên cảm kích anh. Nghĩ vậy, cô bi thương cười khổ.

———————————————————————————————————

Phác Tú Anh buồn chán đến ngồi bên dưới vườn cây đại thụ uống cà phê. Cô nhìn thấy trong vườn hoa hoa cúc cùng hoa đào đang khoe sắc. Nơi này là phía nam thành phố, mùa đông sẽ không có tuyết, nhưng cũng vô cùng lạnh, mà năm nay cảm giác so với năm trước càng thêm rét lạnh.

Gió lạnh từ từ thổi qua gương mặt mềm mại của cô, tựu như dao cắt. Nhưng cô lại rất thích loại đau đớn này, bởi lẽ chỉ như vậy cô mới cảm giác được mình còn sống.

Cô nhìn những chiếc lá theo gió phiêu lãng, từ từ rơi xuống, tựu giống những chiếc thuyền từ trên trời giáng xuống, cảm giác thực bi thương, tựa như lòng cô vậy.

Trong lòng cô rất đau! Rất đau! Tại sao lại đau? Cô tự hỏi chính mình, phải chăng bởi vì Kim Tại Hưởng đã hiểu lầm và vô tình đối với cô? Cô nhẹ nhàng lắc đầu, cô không trách anh, anh tức giận là đúng. Bất kỳ một nam nhân nào thấy một màn kia, trong lòng cũng sẽ không dễ chịu! Cho dù bọn họ không phải bởi vì yêu nhau mà kết hôn, nhưng cô dù sao cũng là vợ anh.

Có người nam nhân nào nhìn vợ mình cùng nam nhân khác ở trên giường quay cuồng có thể không tức giận ?

Cô cười lạnh. Điều này căn bản không thể xảy ra!

Anh có thể hay không vì vậy mà cùng cô ly hôn? Vừa nghĩ tới ly hôn, lòng cô chợt cảm thấy đau nhói. cô tại sao lại đau lòng? Cô không phải rất muốn rời đi anh sao?

Cô miên man suy nghĩ, nhìn cà phê trong ly, có người nói, tình yêu giống như cà phê, uống xong một ngụm lập tức cảm thấy vô hạn khổ sở, sau đó mới dần dần có thể cảm thấy từng trận nồng nặc hương thơm từ cổ họng dần dần dâng lên. Tình yêu chính là trước khổ sau ngọt!

Nhưng vì sao tình yêu của cô đều chỉ có khổ sở mà không thấy ngọt ngào?

"Thiếu phu nhân, điện thoại di động của cô kêu." Ngọc tẩu cầm di động đưa cho cô.

"Cám ơn, ngọc tẩu." Phác Tú Anh nhận lấy điện thoại di động.

Nhìn một cái, không biết là ai gọi tới, số lạ sao?

"Tôi là Tú Anh, ai vậy?"

"Tú Anh, dì Lý đây." thanh âm mang theo nghẹn ngào.

" Dì, có chuyện gì sao?" Phác Tú Anh kỳ quái hỏi.

Cô nhận được thanh âm này, đây là mẹ Lý Vĩ Hoành. mẹ Lý Vĩ Hoành tìm cô chuyện gì chứ? Kể từ khi cô cùng Lý Vĩ Hoành chia tay, cũng chưa có liên lạc nữa. Dì là một người ôn nhu, trước kia đối với cô tốt vô cùng. Đáng tiếc, cô không có phúc phận thành con dâu của Lý gia.

"Con cứu chúng ta đi? Hiện tại cũng chỉ có con mới có thể cứu được tập đoàn Lý thị thôi." Đầu dây bên kia thấp giọng nức nở.

"Có chuyện gì sao?" Phác Tú Anh vừa hỏi, trong đầu vừa hiện lên lời của Kim Tại Hưởng đêm đó. Anh muốn tập đoàn Lý thị trong vòng một tuần tuyên bố phá sản! Không lẽ là vì chuyện này?

"Dì không biết chúng ta khi nào đắc tội Kim Tại Hưởng mà giờ tập đoàn Kim gia toàn diện chèn ép công ty chúng ta. Chúng ta muốn mua chịu cũng không được. Con cũng biết, công ty của chúng ta chỉ là một công ty đang phát triển, chúng ta sao có thể ngăn cản được công kích cường đại của anh ta?"

Anh thật đem oán hận phát tiết đến tập đoàn Lý thị! Bằng vào tài lực của anh, anh muốn chèn ép công ty kia, sao có thể không thành công?

"Nếu cứ tiếp tục như vậy, công ty của chúng ta sẽ phải tuyên bố phá sản. Đây là Lý thúc thúc xài cả tinh lực kinh doanh công ty. Ông ấy đã giận đến bệnh ngã xuống giường."

"Dì Lý......" Phác Tú Anh cảm thấy rất đau lòng, hết thảy cũng là lỗi tại cô.

"Tú Anh, dì Lý van con. Con giúp ta hướng Kim Tại Hưởng cầu xin, nói anh ta để chúng ta một con đường sống. Nếu như Vĩ Hoành nơi nào đắc tội anh ta, chúng ta nguyện ý nhận lỗi." bà khép nép cầu khẩn Phác Tú Anh.

"Dì......" Phác Tú Anh cảm thấy khó nghĩ quá. Tập đoàn Lý thị là tâm huyết của cả nhà bọn họ, không có nó, cả nhà bọn họ sau này làm sao bây giờ? Lý gia hai người cũng già như vậy, Vĩ Hoành lại là loại công tử bột không chịu được khổ, bọn họ sau này nên làm cái gì bây giờ?

"Tú Anh, con nguyện ý giúp chúng ta không?" Bà đáng thương hỏi.

Phác Tú Anh một trận khổ sở. Cô cũng rất muốn giúp bọn họ! Chẳng qua là, cô biết mình vốn không có năng lực như thế, đi trợ giúp bọn họ! Chỉ sợ cô mở miệng cầu tình, lại khiến anh trả thù lợi Pháci hơn.

"Tú Anh, ta van con. Con giúp chúng ta đi. Tập đoàn Lý thị nếu như đóng cửa, hai chúng ta đã già dựa vào cái gì sống a? Sau này biết làm như thế nào?" bà nghẹn ngào cầu khẩn Phác Tú Anh......

"Cháu...... Cháu sẽ thử một lần." Phác Tú Anh hít một hơi thật dài.

"Cám ơn con. Tú Anh. Cám ơn con."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro