Chương 34: Phát sốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Tú Anh cúp điện thoại, ngẫm nghĩ không biết nên nói với Kim Tại Hưởng như thế nào? Phải làm sao để anh không tức giận? Phải làm sao thì anh mới bỏ qua cho tập đoàn Lý thị đây?

Suy nghĩ kỹ một hồi, cô run run nhấn điện thoại gọi cho anh. Một hồi lâu, anh rốt cục cũng nghe máy, giọng nói vô cùng lạnh lùng: "Chuyện gì?"

"Tại Hưởng, hết thảy đều là lỗi của tôi! Nếu anh tức giận, hãy trút giận lên mình tôi được không? Anh có thể bỏ qua cho tập đoàn Lý thị được không?" cô cẩn thận hỏi.

"Ba"một tiếng! Kim Tại Hưởng dùng hết sức ném mạnh điện thoại lên tường. Bỏ qua cho Lý Vĩ Hoành?! Cô vì Lý Vĩ Hoành mà cầu xin anh?

Đúng là loại đàn bà ghê tởm! Cô còn dám vác mặt cầu xin anh bỏ qua cho người yêu của mình? Quả thật không có đạo lý nào.

Phác Tú Anh nghe được "Ba" một tiếng, sau đó điện thoại di động bị cắt đứt liên lạc. Cô nhắm mắt lại, nếu cô đoán không nhầm thì điện thoại anh nhất định là hỏng rồi.

Biết cầu xin chỉ khiến anh thêm tức giận nhưng cô còn có biện pháp nào có thể giúp bọn họ đây? Ngay đến bản thân cũng đã khó bảo toàn, huống gì... Cô tự cười bản thân mình.

Tối đến, Kim Tại Hưởng về nhà, bên cạnh còn ôm một cô gái trẻ trung, xinh đẹp. Nhìn bọn họ ở chung một chỗ cười cười nói nói, căn bản đem Phác Tú Anh biến thành người vô hình, cô thấy mình như một lần nữa bị ném vào hồ nước, lạnh đến thấu xương.

"Ngọc tẩu, dọn cơm đi. Tôi đói rồi." Kim Tại Hưởng đến cạnh bàn ăn ngồi xuống, kéo cô ta ngồi lên trên đùi của mình.

Cô gái ngồi trên đùi anh, vuốt vuốt mặt anh, càng không ngừng hôn mặt anh, lỗ mũi, lỗ tai, rồi đến cổ, quả thật không coi ai ra gì.

Phác Tú Anh biết đây là phản kích của Kim Tại Hưởng, anh cố ý tìm phụ nữ đem về chính là muốn làm cho cô khổ sở.

Đã vậy cô sẽ làm như không nghe, không thấy gì.... hết thảy cũng chỉ là giấc mộng mà thôi. Chuyện của anh, cô cần gì để ý? Cô không yêu anh, sao phải để ý? Sao phải khó chịu chứ?

Nhưng lòng cô lại không nghe lời. Thật sự cô biết giờ này phút này cô rất khó chịu, rất rất khó chịu!

"Tại Hưởng, thịt bò thật ngon nha, anh mau nếm thử một chút." Cô gái kia kẹp một miếng thịt bò mớm cho Kim Tại Hưởng ăn.

"Ừm, rất ngon." anh gật đầu, mắt liếc Phác Tú Anh một cái, sau đó lộ ra nụ cười tà ác vô cùng.

Phác Tú Anh mặt lạnh cắm cúi ăn, mắt cũng không liếc bọn họ một cái. Nhưng cô mất khẩu vị ăn luôn rồi. Đối mặt với một đôi không ngừng hôn hít, cô thật lòng chỉ thấy muốn buồn nôn.

"Ngon thì ăn thêm đi." Cô gái trẻ cắn một miếng thịt bò cúi người chính miệng mớm cho Kim Tại Hưởng. Ăn xong thịt bò, môi của bọn họ còn triền miên ở cùng một chỗ.

Phác Tử Tình nhìn bọn họ hôn, cảm thấy đặc biệt chói mắt. Mỗi tia sáng đâm vào mắt cô cơ hồ đều vô cùng đau đớn. Cô cắn chặt môi. Đôi môi anh vốn dĩ thuộc về cô, nhưng bây giờ lại đang bao trùm lên một đôi môi khác....

Cô nhắm hai mắt lại, đứng lên xoay người rời đi. Cô bước nhanh về phòng mình, đem cửa đóng chặt lại. Cô ngồi bệt xuống đất, trước mắt vẫn là hình ảnh bọn họ quấn quýt, triền miên không ngừng.

Lưng cô chạm đến cánh cửa, nhắm mắt lại, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve môi mình, nơi này giống như vẫn lưu lại mùi vị của anh. Kịch liệt của anh, cô còn rõ mồn một trước mắt, những cảm xúc tuyệt vời anh cho cô vẫn còn nhớ trong đầu.

Thế nhưng giờ anh đang bày trò, trước mặt cô nghiễm nhiên hôn người khác..... lòng của cô, sao lại đau thế này? Tại sao?

Bỗng nhiên, cô nghe thấy cách vách truyền đến thanh âm mở cửa. Cô biết bọn họ đã vào phòng. Không tới mấy phút đồng hồ, cô nghe được rõ ràng từ căn phòng kia truyền ra tiếng rên rỉ làm cho nội tâm cô thống khổ, tiếng thở dốc, còn có tiếng cười chói tai......

Cô lấy tay che lỗ tai mình, song vẫn không cách nào ngăn được những âm thanh kia, nước mắt cô chảy dài trên gương mặt.... Nhớ tới thật lâu lúc trước, anh cũng tàn nhẫn như vậy đối với cô.

Cô khi đó dũng cảm tiến vào gian phòng cho bọn họ một thùng nước, phá hư chuyện tốt của bọn họ. Nhưng hiện tại, cô ngay cả cái dũng khí này cũng không có.

Cô đây là hèn yếu sao? Hay là......

Cô hiện tại đừng nói đến phá hư, ngay cả dũng khí đối mặt cũng không có. Bởi vì cô biết tâm mình chịu không được.

Vì sao chịu không được? Nguyên nhân, cô cũng không dám đi truy tìm cùng đối mặt. Cô chỉ sợ kết quả sẽ hủy hoại cả bản thân....

Một đêm không chợp mắt, Phác Tú Anh sáng sớm đã ra vườn hoa tản bộ. Sáng sớm khí trời thật lạnh! Cô cảm nhận được gió lạnh từng cơn cứ xâm nhập cơ thể mình.

Tuy nhiên cô lại cảm thấy rất thoải mái! Bởi vì giờ đây cô thấy cả người thật nóng bức khó chịu, chỉ có làn gió lạnh kia mới giúp cô giải tỏa được. Cô đi tới bên hồ bơi, ngồi trên mặt đất, cô tháo giầy đem hai chân thả xuống nước.

Lạnh quá! Cả người cô bỗng chốc nổi da gà. Cô chà xát lòng bàn tay mình, sau đó đưa lên miệng thổi khí. Tiếp theo đem tay thả vào trong ao, hơi lạnh thấu xương chạy thẳng lên não....

Kim Tại Hưởng từ gian phòng sân thượng thấy Phác Tú Anh ngồi bên hồ bơi, đem tay chân thả xuống nước. Cô có phải ngốc hay không? Hiện tại chỉ tầm sáu bảy độ, cô lại đem tay chân thả vào trong nước ngâm. Hay là cô có bệnh rồi?

Anh vội vàng từ trong nhà chạy ra hồ bơi, một mạch kéo cô.

"Cô ngồi đây làm gì? Không lạnh sao? Đồ ngốc!" Anh kéo thân thể yếu ớt của cô lên, nhìn mặt cô hồng hồng dán vào mặt anh, khiến anh cảm nhận được từng đợt nóng hổi.

"Anh làm gì thế?" Phác Tú Anh đẩy anh ra.

Bàn tay anh sờ lên trán cô, thật nóng! Nha đầu này đang nóng rần lên!

"Cô nóng rần lên rồi. Lại còn ở nơi này chịu lạnh, cô có bệnh à?" Anh ôm lấy cô bế đi về phòng.

Phác Tú Anh nằm trong lồng ngực của anh, cảm giác thật thoải mái, thật ấm áp, mơ mơ màng màng tựa vào lồng ngực anh nhắm hai mắt lại.

"Cậu chủ, phu nhân sao vậy?" Ngọc tẩu nhìn Kim Tại Hưởng ôm Phác Tú Anh đi tới, vẻ mặt rất lo lắng.

"Hình như cô ấy sốt rồi. Tìm bác sĩ tới đây!" Kim Tại Hưởng nhìn Ngọc tẩu nói.

Kim Tại Hưởng đem cô ôm đến phòng ngủ của mình, cô nằm trên giường, lập tức trợn to hai mắt. Phát hiện là phòng ngủ của anh, cô đẩy anh ra, lập tức tự mình đứng lên.

"Cô làm gì thế? Còn không nằm xuống?" Kim Tại Hưởng đem cô một lần nữa đặt lên giường.

"Buông ra! Tôi không thích nằm trên cái giường bẩn thỉu này!" Cô tức giận bò dậy, lung lay muốn trở về phòng mình.

Kim Tại Hưởng nhìn bộ dạng quật cường của cô không khỏi bật cười. Tối qua cô để ý việc anh đưa người yêu về, như vậy cô đối với anh không phải là không có chút cảm giác nào. Mặc dù ngoài mặt cô giả bộ như không thèm quan tâm nhưng trong lòng lại phi thường để ý. Điều này thật khiến anh vui vẻ!

Anh đi tới ôm lấy cô, đem cô ôm trở về phòng. Anh nhẹ nhàng thả cô lên giường, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên trán cô.

"Trán em thật nóng! Làm sao nóng thế này mà em cũng không biết?" Kim Tại Hưởng chất vấn cô. Sao lại có người qua loa đại khái như vậy chứ? Một chút cũng không để ý đến thân thể mình sao?

Cô lạnh lùng đem tay của anh đẩy ra, quay mặt qua chỗ khác: "Không cần anh để ý! Tôi thế nào là chuyện của tôi!"

Kim Tại Hưởng tức giận đem mặt cô quay lại, "Tôi là chồng em. Chuyện của em cũng là chuyện của tôi."

Phác Tú Anh liếc anh một cái nữa rồi nhắm mắt lại, không để ý tới anh.

Kim Tại Hưởng hít một hơi thật sâu, thanh âm lạnh tanh: "Tốt. Em nhắm mắt lại, vậy thì hôm nay tập đoàn Lý thị tuyên bố phá sản."

Phác Tú Anh thoáng chốc mở to hai mắt, lập tức từ trên giường ngồi dậy lôi kéo tay anh, cầu khẩn: "Anh không thể bỏ qua cho anh ấy một lần sao? Nó là tâm huyết cả đời của Lý thúc thúc đó!"

"Sao tôi phải bỏ qua cho hắn chứ? Không ai thương tổn tôi mà có thể sống yên ổn được." Thanh âm của anh giống như sứ giả địa ngục làm cho người nghe không đánh mà thua.

"Anh có cần tàn nhẫn vậy không?" Phác Tú Anh khổ sở nhìn anh.

"Tàn nhẫn là bản tính của tôi. Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho lỗi lầm của bất kỳ ai. Bao gồm cả em." Anh bỗng nhiên đưa mắt nhìn cô.

Phác Tú Anh nước mắt không ngừng rơi trên mặt, "Anh có thể hạ thủ lưu tình chút không?"

"Tôi vậy là đã hạ thủ lưu tình lắm rồi! Nếu không, hôm nay không chỉ tập đoàn Lý thị tuyên bố phá sản đâu, mà cả tập đoàn Phác thị nữa!" Anh lãnh khốc vô tình.

Cô nhắm mắt lại, tùy ý mặc nước mắt không ngừng rơi.

"Anh cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh!" Cô tức giận gào thét.

"Lý Vĩ Hoành đối với em quan trọng đến vậy sao?" Anh nắm chặt cánh tay cô, tức giận.

Cô trợn to đôi mắt ngập nước nhìn anh lên án: "Anh không hiểu gì cả! Cả gia đình Lý Vĩ Hoành chỉ dựa vào công ty đó để sinh tồn. Không có công ty, cả nhà bọn họ không chừng sẽ phải ra đường ở, cha mẹ anh ấy sao có thể an tĩnh tuổi già đây? Anh nói sau này bọn họ làm sao để sống? Anh nhất thời tức giận, không chỉ đóng cửa một công ty, hại tiền đồ một thanh niên, mà còn phá vỡ tâm nguyện của hai người già."

Kim Tại Hưởng nghe lời của cô, bàn tay đang nắm chặt tay cô cũng từ từ buông xuống. Anh ngẩng đầu, thấy Ngọc tẩu cùng bác sĩ Hoàng đã đứng đợi ở cửa.

"Ngọc tẩu, bác sĩ Hoàng, cô ấy giao cho hai người." anh nói với bọn họ rồi xoay người rời khỏi phòng.

Anh quay về phòng mình, trong đầu vẫn còn lởn vởn những lời Phác Tú Anh vừa nói. Là anh phá hư tâm nguyện của hai người già vô tội sao?......

Anh thật muốn làm như vậy sao? Anh rất hận Lý Vĩ Hoành! Hận đến muốn giết hắn! Nhưng, anh có cần thiết liên lụy đến hai người già vô tội kia không?

Tâm lãnh khốc như băng dần dần có chuyển biến.....

Ban đêm, Kim Tại Hưởng vừa tan việc trở về, Ngọc tẩu vội vội vàng vàng đã chạy tới nói: "Cậu chủ, phu nhân không chịu uống thuốc, nên không có hạ sốt. Chúng tôi cũng không biết làm thế nào nữa."

Kim Tại Hưởng nhíu mày, cô đúng là ngoan cố mà! Anh đi lên lầu hai tới phòng của cô, nhìn cô mặt đỏ bừng, nhắm chặt hai mắt nằm trên giường, đầu giường vẫn còn đặt thuốc.

Ánh ngồi xuống bên giường đưa tay sờ đầu cô, dường như so với buổi sáng còn nóng hơn. Phác Tú Anh cảm thấy có người vuốt ve trán mình, mở mắt nhìn, thì ra là Kim Tại Hưởng, cô lại lần nữa nhắm mắt lại.

"Em muốn chết có phải không?" Kim Tại Hưởng lớn tiếng hỏi cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro