Chương 53: Khoe ân ái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đời này chính là có một loại sinh vật, nhìn thì chẳng hại đến ai, nhưng mà lúc nào cũng như một con ruồi cứ vo ve bên tai mãi, đuổi thì không đi, nhưng bắt cũng không được.

Phác Tú Anh không biết có phải cô lớn lên hiền lành quá, nhìn qua dễ bị bắt nạt, nên mấy cái bông sen trắng này mới cứ hết lần này đến lần khác muốn vượt mặt cô không.

Cô đấm đấm ngực, tự nói với lòng mỗi lần tức giận thì sẽ đau ngực, vì loại phụ nữ này mà bị đau ngực thì không đáng.

Kim Tại Hưởng rốt cuộc cũng làm xong việc, đi về phòng ngủ với Phác Tú Anh.

Anh thấy Phác Tú Anh còn chưa đi ngủ, đang ngồi xếp bằng trên giường, lúc cô thấy anh tiến vào, đôi mắt rất mong chờ.

Ừm, biểu cảm này thì chắc là trong lòng có điều muốn nói rồi.

"Có chuyện gì sao?" Kim Tại Hưởng hỏi, ngồi lên giường.

Phác Tú Anh đem điện thoại đưa cho anh: "Nè, anh xem đi."

Kim Tại Hưởng nhìn điện thoại, Phác Tú Anh gác cằm lên vai anh.

Kim Tại Hưởng cau mày xem một lượt, quay đầu lại, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Phác Tú Anh.

Phác Tú Anh biết anh lo lắng cái gì, nói trước: "Em không có tức giận với anh nha."

"Em cũng không phải thứ vô lý đến thế. Em chỉ cảm thấy cô ta phiền quá đi, em biết anh chắc chắn cũng thấy cô ta rất phiền."

"Hai chúng ta bây giờ không phải là cùng một chiến tuyến sao?" Cô nâng nâng cằm.

Kim Tại Hưởng nhẹ nhàng thở phào, xoa xoa tóc cô: "Đúng rồi."

***

Bạch Thiên Nghênh tuy rằng mang danh nhà thiết kế nổi tiếng thế giới, nhưng mà cơ bản cũng chỉ có chút danh tiếng trong giới thời trang thôi. Chương trình "Tôi là nhà thiết kế" này chính là bước đệm để khán giả trong nước dần biết đến cô ta, lại thêm hot search sau tập ba, có không ít người bắt đầu chú ý đến nhà thiết kế xinh đẹp như tiên nữ, đến khóc cũng đẹp này.

Sau đó, thông tin cá nhân cũng bị đào lên, hóa ra người này vừa xinh đẹp vừa tài hoa nhưng lại có xuất thân từ cô nhi viện, từ nhỏ đã lớn lên ở đó. Từ bé, cô đã yêu thích việc thiết kế trang phục, cố gắng hết sức mà học hành, vì theo đuổi ước mơ, nhờ làm công kiếm tiền cùng với tiền học bổng mà một mình đi du học nơi nước Mỹ, cuối cùng lấy được thành tích tốt nghiệp xuất sắc, trở thành một tài năng mới trong giới thời trang.

Sự nghiệp vượt lên trên thân phận, lại thêm chuyện xưa cũ, lớn lên cũng xinh đẹp, là người vừa ưu tú lại vừa độc lập, lại còn có thêm mối tình đầu thần thần bí bí, Bạch Thiên Nghênh mấy ngày nay đột nhiên trở thành đề tài bàn tán của mọi người, fan theo dõi tăng lên vô số, hot đến mức sắp đuổi kịp mấy tiểu hoa tuyến hai tuyến ba rồi.

Có không ít fan ở Weibo của cô ta hỏi mối tình đầu là ai, hỏi hai người còn qua lại không, hỏi có thể quay về đến với nhau lần nữa không.

Có tạp chí còn mời Bạch Thiên Nghênh đến chụp ảnh bìa nữa.

Trong studio, máy quạt thổi tóc bay lên, Bạch Thiên Nghênh đứng trước phông trắng, theo điệu nhạc mà tạo dáng chụp hình, độ chuyên nghiệp không hề thua kém người mẫu. Hai năm trước, lúc YING vừa mới ra mắt, có rất nhiều trang phục đều do cô ta tự mặc tự chụp, cho nên mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ.

Sau khi chụp xong bức cuối cùng, trợ lý đưa cho cô ta một ly nước, Bạch Thiên Nghênh dùng ống hút uống, đứng trước máy tính mà nhìn hình chụp của mình hôm nay, sau đó gật gật đầu với nhiếp ảnh gia, ý nói rất vừa lòng.

"Hôm nay kết thúc tại đây."

Nhân viên công tác ở studio coi như kết thúc công việc của một ngày.

Bạch Thiên Nghênh đi đến phòng thay đồ đổi trang phục, lúc bước ra, trợ lý còn thì thầm bên tai cô ta vài câu.

"Chị Thiên Nghênh có đi không?" Trợ lý thì thầm hỏi.

Bạch Thiên Nghênh suy nghĩ một chút, sau đó cười: "Sao lại không đi chứ."

Địa điểm là ở một tiệm cà phê.

Cô ta được phục vụ dẫn đến một phòng, gọi trước một ly cà phê.

Chỉ là cô ta đã tới rồi nhưng người mời chưa thấy đâu.

Bạch Thiên Nghênh dùng muỗng nhỏ khuấy cà phê, nhìn về khoảng không phía trước, như suy tư gì đó, còn có chút hồi hộp.

Chừng mười phút sau, phục vụ dẫn thêm một người vào phòng, đứng trước mặt cô ta: "Ngại quá Bạch tiểu thư, để cô đợi lâu."

Bạch Thiên Nghênh ngẩng đầu, nhìn xem trước mặt mình là ai, lại nhìn theo ra sau anh ta, như tìm kiếm gì đó.

Thư ký Chu bỏ phong bì trong tay ra, ngồi xuống: "Xin chào Bạch tiểu thư, đã lâu không gặp. Tôi là thư ký của Kim tổng, họ Chu."

Lần trước gặp mặt là lúc gặp Kim Tại Hưởng cùng với bạn học cũ bàn công chuyện, Bạch Thiên Nghênh tự ý muốn đi theo bạn học kia, lúc nhìn thấy Kim Tại Hưởng, thư ký Chu cũng ở đó, hai người cũng có chào hỏi qua.

Bạch Thiên Nghênh nhìn thư ký Chu nhíu mày: "Tại Hưởng đâu rồi?"

Thư ký Chu trên mặt vẫn rất nghiêm túc: "Kim tổng tan làm đã về nhà với phu nhân rồi, rất bận, nên để tôi đến đây trao đổi với cô."

Giống như để nhắc nhở cô ta không được tự ý gọi thẳng tên, anh còn nhấn mạnh ở hai chữ "Kim tổng".

Bạch Thiên Nghênh không ngờ Kim Tại Hưởng tìm cô ta nhưng lại cử thư ký tới gặp, nghe được câu "Về nhà với phu nhân" cảm thấy thật chói tai.

"Không phải bảo có chuyện cần nói sao?" Cô ta nhanh chóng khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, nhàn nhàn mở miệng hỏi. "Tôi rất bận, nếu không có gì thì tôi xin phép đi trước."

Thư ký Chu so với cô ta còn bình tĩnh hơn, bình tĩnh không khác gì một con robot. "Lần này tôi đến đây là muốn thông báo với Bạch tiểu thư, mong cô ngừng nhắc lại chuyện phát sinh với Kim tổng từ mười năm trước, cũng đừng chủ động xuất hiện trước mặt phu nhân. Bạch tiểu thư là người hiểu lý lẽ, nên chú tâm phát triển sự nghiệp trong nước, mong cô tôn trọng Kim tổng và phu nhân."

Bạch Thiên Nghênh vừa uống cà phê vừa nghe, nghe được câu cuối cùng, bàn tay nắm ly sứ siết chặt lại, khớp xương nổi lên trắng bệch.

Nhưng bàn tay đang siết chặt cũng nhanh chóng thả lỏng ra, cô ta buông ly cà phê, nhìn thư ký Chu.

"Là Kim Tại Hưởng cử anh đến đây nói với tôi những lời này sao?"

Cô ta cười cười: "Tại sao anh ấy không tự mình đến đây?"

"Bạch tiểu thư." Trên khuôn mặt nghiêm túc của thư ký Chu cuối cùng cũng có chút biểu cảm khác, trong đôi mắt đằng sau mắt kính không giấu được tia thiếu kiên nhẫn.

Bạch Thiên Nghênh ngẩng đầu lên: "Tôi cũng không có động đến ai, mời anh về nói cho Thầm Yến biết, đoạn tình cảm kia không thuộc về anh ấy thì cũng thuộc về tôi, tôi không có đi khắp nơi thông báo nam chính là ai, mong anh ấy yên tâm, tôi chỉ muốn hoài niệm quá khứ thuộc về mình thôi, trừ khi anh ấy có thể xóa đi ký ức trong đầu tôi."

"Tôi cũng không có chủ động xuất hiện trước mặt ai hết, tôi bây giờ ở thành phố S, chạm mặt ai đó cũng đều rất bình thường."

"Còn nữa, tôi bây giờ muốn phát triển trong nước, vậy ý của thư ký Chu là, chỉ cần tôi lơ là, nhớ thương ký ức của mình, thì sẽ bị phong sát, còn có thể bị hủy thi diệt tích sao?"

"Tôi không cảm thấy cách này hợp lý, đặc biệt là khi nói đến thân phận của anh ấy."

Cô nói xong, trực tiếp cầm túi xách, rời đi.

Thư ký Chu vẫn ngồi yên ở đó, trên mặt cũng thả lòng, biểu tình vô cùng phức tạp.

Lần trước chỉ dọa đôi ba câu là đã dọa cho tiểu minh tinh tuyến mười tám bỏ chạy, nhưng mà so với người bây giờ, đẳng cấp cách nhau như trời với đất.

****

Trong nhà, Kim Tại Hưởng nghe thư ký Chu báo cáo qua điện thoại xong, nhíu mày.

Anh bỏ điện thoại xuống, đi tìm Phác Tú Anh.

Bộ phim điện ảnh của Phác Tú Anh sắp vào giai đoạn tuyên truyền, cô cũng đâu thể phủi tay làm ngơ, mỗi giai đoạn đặc biệt đều theo sát, nên bây giờ cũng hơi bận rộn.

Kim Tại Hưởng vào thư phòng, thấy Phác Tú Anh ngồi bên bàn máy tính, trong tay cầm ly nước, mang tai nghe, biểu tình rất nghiêm túc, hình như đang họp qua điện thoại.

Phác Tú Anh nghe thấy tiếng động, thấy anh đi vào, hướng về phía anh vẫy tay, ý bảo đừng lại đây quấy rầy.

Kim Tại Hưởng lui ra ngoài.

Chừng nửa tiếng sau, Phác Tú Anh từ thư phòng bước ra.

Lúc nãy là thư ký Chu gọi điện báo cáo cho cô.

Sau khi nghe xong cái gì mà "Đây là quá khứ thuộc về tôi", "Chạm mặt ai kia cũng bình thường", "Phù hợp với thân phận của anh ấy", toàn lời thoại kinh điển của đám sen trắng, Phác Tú Anh ngây ngẩn cả người. Nếu cô không phải người trong cuộc, hẳn đã giơ ngón cái với cô ta rồi.

Kim Tại Hưởng hít vào một hơi, sắc mặt không tốt lắm.

Sở dĩ bảo thư ký Chu đi, là vì anh không muốn phải tỏ ra quá nhiều thái độ, coi như nhắc nhở cô ta tém tém lại một chút. Ai ngờ, nghe được phản hồi của cô ta, trong lòng dâng lên một loại chán ghét.

Phác Tú Anh nhìn Kim Tại Hưởng, đang định nói không cần so đo với thứ bông sen trắng chi rồi tức ngực, nhưng lại nghĩ, hình như cái này không áp dụng cho đàn ông được.

Phác Tú Anh liền sáp lại chỗ Kim Tại Hưởng: "Anh nhìn đi, em tốt thế này, anh có thấy hối hận hồi xưa không gặp em sớm hơn một chút không?"

"A, nhưng mà lúc đó có gặp được em thì làm được gì chứ, lúc đó anh lớp 12 em mới lớp 9, còn là học sinh cấp hai."

"Nhưng mà học sinh cấp hai thì sao chứ." Cô lại tiếp tục phủ định lời nói của mình, lầm bầm " Học sinh trung học thì không có sức hấp dẫn sao, lớn lên xinh đẹp lại ngoan hiền, lúc em học cấp hai có rất nhiên nam sinh cấp ba theo đuổi đó."

Kim Tại Hưởng nhìn Phác Tú Anh lầm bầm đầy nghiêm túc, ôm cô vào lòng.

"Ừ." Anh nói. "Anh hối hận."

Phác Tú Anh ghé vào ngực anh, ngón tay mân mê cúc áo, nhịn không được cười: "Học sinh cấp hai mà cũng lọt mắt anh hả, thật biến thái."

Kim Tại Hưởng ôm Phác Tú Anh, trên mặt cũng hòa hoãn hơn, biểu cảm dần trở nên dịu dàng.

Phác Tú Anh ngáp một cái, lười biếng nói: "Đã cảnh cáo rồi, lần sau cô ta còn như vậy, liền ném qua Châu Phi được không?"

Kim Tại Hưởng: "Được."

Phác Tú Anh cảm thấy dựa vào cách Bạch Thiên Nghênh phản ứng với cô, cô cũng nên có gì đó đáp lại. Cách đáp lại trà xanh sen trắng tốt nhất là gì nào, chính là khoe ân ái.

Trước kia thì hoặc là đơn phương hoặc là bị chụp lén, đều không có quan minh chính đại hai người cùng khoe.

Giờ thì sao khoe đây?

Bắt Kim Tại Hưởng đăng ký tài khoản Weibo, đăng một câu "Anh yêu em" sau đó tag cô vào, sau đó cô cũng đăng "Em cũng vậy"?

Phác Tú Anh thấy sến mà muốn rớt da gà luôn.

Lại còn tạo Weibo chỉ để khoe ân ái, cũng giả quá rồi.

Kim Tại Hưởng đến cái Super Topic là gì còn không biết, đồ thứ lạc hậu.

Hay là đăng một tấm hình chụp chung?

Tự nhiên đăng hình chụp chung, cũng cố quá rồi.

Hay là khoe Kim Tại Hưởng làm bữa tối cho cô?

Phác Tú Anh nhớ lúc trước cô đăng trong vòng bạn bè, kết quả lại bị Kiều Giai Nhất hỏi là đi ra quen thằng nào ngoài đường, thế nên cô quyết định gạch bỏ phương án này.

Cô đột nhiên phát hiện muốn khoe ân ái cũng khó ghê.

Phác Tú Anh ngồi trên sô pha, một mình khổ sở, chân đặt trên đùi Kim Tại Hưởng, bàn tay anh lướt qua vuốt vuốt đôi chân trơn bóng của cô, sau đó lại nắm chân cô bóp qua bóp lại.

Phác Tú Anh đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, thu chân về, đứng lên: "Anh đợi em một chút!"

Kim Tại Hưởng bàn tay trống không, không biết Phác Tú Anh lại muốn làm gì.

Lát sau, Phác Tú Anh chạy về, trong tay còn cầm theo cái gì đó.

Kim Tại Hưởng: "Em lấy cái gì vậy?"

Phác Tú Anh đưa đồ trong tay cho anh, sau đó ngồi vào bên cạnh, đặt chân lên đùi anh.

Kim Tại Hưởng nhìn cái hũ nhỏ trong tay: "Sơn móng tay?"

Phác Tú Anh gật đầu: "Đúng rồi."

"Anh sơn giúp em được không?" Cô chỉ vào chân mình, "Sơn móng chân á."

Cô cũng không thích sơn móng tay lắm, móng tay thường hay để trần, mười ngón tay cắt tỉa gọn gàng, tròn tròn mềm mềm, rất đáng yêu.

Hôm nay không hiểu vì sao tự nhiên nổi hứng muốn sơn móng tay.

Phác Tú Anh: "Ngày mai em mang giày hở ngón, cho nên anh nhớ sơn đẹp một chút đó."

Kim Tại Hưởng nhịn không được cười một chút: "Biết rồi."

Anh rõ ràng chưa từng làm chuyện này, nâng chân cô lên, cúi đầu, lấy cọ cẩn thận mà quét sơn lên móng chân của cô, bộ dạng nghiêm túc.

Phác Tú Anh móc điện thoại ra: "Em chụp một tấm được không?"

Kim Tại Hưởng: "Được."

Cô liền chụp trọn khoảnh khắc anh đang cắm cúi sơn móng chân cho cô.

Kim Tại Hưởng cẩn thận sơn hết một bàn chân, đang định nói cô đổi qua chân khác, Phác Tú Anh liền rút chân về: "Được rồi, không cần nữa đâu."

Ý chính là được rồi, cô cũng không nhất định phải sơn móng chân.

Phác Tú Anh biểu tình nghiêm túc nhìn điện thoại.

Kim Tại Hưởng tay lại trống không, không biết Phác Tú Anh bận cái gì, đành phải đóng chai sơn móng tay lại, sau đó nhìn vào điện thoại của cô.

Phác Tú Anh chụp hình sau đó chỉnh ảnh một chút, làm mờ mặt anh đi, đưa cho Kim Tại Hưởng xem.

"Đem cái này đăng lên Weibo được không?"

Đại boss buổi tối ở nhà sơn móng chân cho tiểu kiều thê, được tiểu kiều thê chụp lại đăng lên, bát cơm chó này vừa to vừa ngọt!

Kim Tại Hưởng gật đầu, hiểu ý Phác Tú Anh: "Được."

Phác Tú Anh vừa lòng bấm đăng.

Kim Tại Hưởng lại nâng bàn chân khác của cô lên: "Không chụp ảnh thì cũng phải sơn cho xong."

Phác Tú Anh nhấp môi cười: "Càng tốt."

****

Hình chụp tạp chí của Bạch Thiên Nghênh được đăng lên, chương trình "Tôi là nhà thiết kế" cũng muốn mượn gió quạt thêm củi, mua hot search.

Lúc vào xe, tất cả đều là ảnh chụp của cô ở tạp chí rồi ảnh chụp màn hình trong chương trình, ai cũng khen cô xinh đẹp, tài năng.

Bạch Thiên Nghênh lúc này đang ở trong một tòa chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố S.

Sau khi gặp thư ký Chu lúc chiều, trở về nhà đều chỉ quanh quẩn những gì anh nói.

Cô ta rót một ly rượu vang, nói bản thân không cần nhớ lại nữa.

Lời của thư ký cũng không giống lắm, Kim Tại Hưởng cũng không phải người như thế.

Anh sẽ không nói những lời đó đối với cô ta.

Anh đối với cô ta rất tốt, sau giờ trưa đều giảng bài cho cô ta, còn bị nữ sinh đi trên hàng lang bắt gặp, ngày hôm sau, chuyện Bạch Thiên Nghênh và Kim Tại Hưởng qua lại với nhau đã lặng lẽ truyền đi hết khối.

Anh cũng không có phủ nhận.

Chừng đó thời gian trôi qua, cô ta vẫn nhớ như in giọng nói ôn nhu lúc giảng bài của anh, nhớ lúc cùng anh sóng vai đi, nhớ đến những ánh mắt hâm mộ của các nữ sinh khác, trong lòng vô cùng ngọt ngào.

Cô ta không tin cứ như vậy mà kết thúc.

Uống cạn ly rượu, cô ta lại mở WeChat mà trợ lý gửi qua, nói tổ tiết mục có mua hot search cho cô ta.

Cô mở hot search lên xem.

"Bạch Thiên Nghênh chụp tạp chí" đứng vị trí thứ hai.

"Kim Tại Hưởng sơn móng tay cho Phác Tú Anh" đứng vững vàng ở vị trí đầu tiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro