Chương 54: Nữ nhân hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điều này thật sự không ai ngờ tới.

Bạch Thiên Nghênh nhìn thấy hot search kia vượt qua hot search của cô ta, cắn môi, bấm vào xem.

Bài đăng đầu tiên chính là bài đăng Weibo vừa rồi của account "Phác Tú Anh Joy".

Là một bức ảnh.

Bối cảnh tuy mơ hồi nhưng vẫn nhận ra là chụp ở nhà, ánh đèn nhu hòa, một bàn chân tinh tế trắng nõn đặt trên đầu gối của người đàn ông, anh đang cúi đầu, cầm cây cọ sơn móng, biểu tình nghiêm túc mà dịu dàng, cẩn thận sơn màu lên những ngón chân xinh.

Tuy rằng ảnh chụp không sắc nét, nhưng ai ai cũng biết, bàn chân này là của ai, account này là của ai, còn có, người đàn ông không lộ mặt trong bức ảnh này, đích thực là nam chính tổng tài văn, là người chồng hợp pháp của Phác Tú Anh, Kim Tại Hưởng.

Có không ít account marketing thi nhau chia sẻ bức ảnh: "Vợ chồng ăn táo lần đầu tiên hợp lực khoe ân ái, bát cơm chó này ngọt đến rụng răng."

Trong khu bình luận toàn là tiếng khóc than.

【A a a a thật sự quá ngọt mà!】

【Chỉ là sơn móng thôi mà, cái thao tác thần tiên gì đây! Nhìn lọt mắt không? Nam chính tổng tài văn ban ngày tùy tiện ký vài cái hợp đồng trăm triệu thì sao chứ, buổi tối về nhà cũng phải sơn móng chân cho vợ thôi!】

【Ông trời không công bằng mà. Ghen tỵ! 】

【Chưa bao giờ trải qua ân ái nhưng vẫn biết được người ta đang khoe. Khóc.jpg】

【Vợ chồng ăn táo là số một! Super Topic đâu tôi muốn tham gia! 】

【Sơn móng tay mà sao khéo quá vậy nè! Còn có, bàn chân này vừa trắng vừa thon, còn có người chồng vừa soái vừa dịu dàng! Huhu ghen tỵ! 】

【Lầu trên à, muốn chân thon còn dễ, muốn có chồng như vậy thôi dẹp nha 】

【Nhìn qua bên cạnh, tôi liền bắt bạn trai đang nằm ngủ như heo dậy sơn móng chân cho tôi 】

【 Ha ha ha ha tôi cũng phải thế! 】

.....

Rất nhanh sau đó, chuyện đại boss sơn móng chân cho tiểu kiều thê đã được các KOL thi nhau bắt chước, sau đó còn tạo thành hot trend bạn trai/ông xã sơn móng tay móng chân cho. Trên quảng trường hot search, đâu đâu cũng thấy người ta bắt chước Phác Tú Anh chụp ảnh, các chị em thi nhau đặt chân lên đầu gối của bạn trai/chồng, bạn trai/chồng thì cúi đầu, cầm cọ sơn móng, chỉ biết nhận lệnh mà sơn móng cho đẹp.

Bạch Thiên Nghênh nhìn chằm chằm bức ảnh kia, nhìn người đàn ông đang cúi đầu trong ảnh, lại nhìn đến bình luận bên dưới thi nhau nói tổng tài với phu nhân quá mức ngọt ngào, ai ai cũng hâm mộ Phác Tú Anh.

Loại cảm giác nhục nhã không cam lòng đột nhiên ở đâu bao lấy toàn thân cô ta.

.......

Ở Tô Hà Loan.

Phác Tú Anh biết cô mà khoe ân ái thì sẽ lên hot search, nhưng mà không ngờ là lên hạng đầu tiên, sau đó lại nhìn đến cái hot search thứ hai "Bạch Thiên Nghênh chụp tạp chí", đột nhiên cảm thấy vô cùng hưng phấn, thậm chí còn muốn ngửa mặt lên trời cười thật to.

Cô còn sợ lúc đăng lên Bạch Thiên Nghênh sẽ không thấy, bây giờ thì nhìn thấy Bạch Thiên Nghênh lên hot search, cô ta nhất định sẽ vào xem, sau đó sẽ nhìn thấy hot search Kim Tại Hưởng sơn móng cho Phác Tú Anh vững vàng ngồi trên đầu cô ta.

Phác Tú Anh lại tưởng tượng vẻ mặt của Bạch Thiên Nghênh nếu thấy cái này thì sẽ thế nào, càng nghĩ càng vui, càng nghĩ càng kích động.

Sen trắng dám nói cái gì cô ta cũng không có làm, cái gì mà tưởng nhớ hồi ức thuộc về cô ta, đây cô cũng có làm gì đâu, cũng chỉ là cùng với chồng khoe ân ái thôi nhé.

Sướng ghê!

Quá sức sung sướng!

Sen trắng dạt ra!

Ông xã là của tôi!

Kim Tại Hưởng từ trong phòng tắm bước ra, lau tóc, thấy Phác Tú Anh cầm điện thoại, vô cùng hưng phấn lăn qua lăn lại trên đường.

"Có chuyện gì mà vui thế?" Anh hỏi.

Phác Tú Anh vừa nghe tiếng anh, lúc này mới dừng lại, lại khôi phục dáng vẻ tiểu kiều thê đoan trang của tổng tài: "Không có gì."

"Chuyện khiến con gái vui vẻ anh không hiểu đâu."

Đương nhiên không hiểu rồi, cô chỉ dùng một chiêu sơn móng tay mà vặt sạch sen trắng rồi.

Kim Tại Hưởng cười khúc khích, nhìn Phác Tú Anh nằm trên giường, càng nhìn càng thấy đáng yêu.

Anh cúi người, đến gần trước mặt Phác Tú Anh, nhướng mày, hỏi: "Chuyện làm con gái vui sướng anh không hiểu, cho nên anh chỉ là một món đồ tùy tiện chơi thôi sao?"

Hả?

Phác Tú Anh vừa nghe xong, khiếp sợ, không khỏi mà chui vào trong chăn.

Sao anh lại biết bản thân bị xem là món đồ bị người ta tùy tiện chơi chứ? Bộ anh nghe được tiếng lòng của cô à?

Kim Tại Hưởng đem Phác Tú Anh đang trốn trong chăn ra, lột sạch sẽ, ý tứ vô cùng rõ ràng.

Chuyện kế tiếp làm cái gì ư? Cứ lợi dụng anh như vậy xong thì liền bỏ qua? Chuyện con gái vui sướng anh không hiểu nhưng anh cũng có thể dùng một cách khác để hiểu, sinh hoạt vợ chồng còn chưa có mà em đã muốn ngủ sớm vậy sao?

Phác Tú Anh nhìn ra được ý tứ trong mắt anh, lập tức cảm thấy xấu hổ cực kỳ.

Kim Tại Hưởng ôm chặt eo cô.

Phác Tú Anh nắm lấy vai anh, lần đầu tiên, không có nhắm hai mắt hừ hừ trong suốt quá trình, mà là tận mắt nhìn biểu cảm của anh, sau đó còn nghe tiếng anh thở dài thỏa mãn bên tai.

Cuối cùng rút ra một kết luận:

Làm đàn ông cũng rất vui sướng.

****

Tập thứ tư của "Thần tượng thiếu niên" chuẩn bị phát sóng, lần trước Phác Tú Anh cũng đã nghe anh trai Phác Khiêm mắng một trận, tuy nói là có Kim Tại Hưởng chống lưng cho nên có dũng khí để nói ngược lại rồi, nhưng mà cô vẫn kiềm chế bản thân không ít. Lúc ngồi ở ghế đại diện sáng tạo, tuy vẫn vỗ tay gật đầu khen ngợi các thí sinh, nhưng vẻ mặt lại là "Wow mọi người hát hay nhảy giỏi, tôi rất thích, nhưng tôi đã có kết hôn rồi, tôi yêu chồng tôi nhất.", một chút ý nghĩ khác cũng không có.

Phác Tú Anh nhìn thấy "Thần tượng thiếu niên" từ lượt xem cho đến độ hot đề dư sức đè bẹp cái chương trình "Tôi là nhà thiết kế" của Bạch Thiên Nghênh, tâm tình lại cảm thấy vui vẻ.

Tuy là Bạch Thiên Nghênh lần trước mạnh miệng đáp lại thư ký Chu là vậy, nhưng mà cũng có chút kinh sợ nên an phận, ngoại trừ việc lên mạng mua account marketing để tăng độ hot ra thì cũng không có làm gì thêm.

Phác Tú Anh cũng không rảnh đi quản cô ta, bộ phim điện ảnh cô đầu tư "Học sinh lớp mười cuối cùng" cũng đã xác định thời gian tuyên truyền, gần đây cũng nhiều việc hơn.

Bởi vì bộ phim này từ diễn viên đến đạo diễn đều mờ nhạt, việc tuyên truyền cũng hơi khó, nhưng may mà công ty tuyên truyền cũng đáng tin cậy, cũng có kinh nghiệm, nên bộ phim này trước tiên sẽ chiếu ở một số nơi để thu hút sự chú ý trước, đợi đến khi có tiếng tăm một chút sẽ bắt đầu phân phối ra các rạp trong toàn quốc.

Công ty tuyên truyền ban đầu cũng đề nghị thêm Phác Tú Anh vào quá trình tuyên truyền, dù sao thì cả đoàn làm phim vẫn có cô là nổi tiếng nhất, nhưng Phác Tú Anh từ chối.

Sau "Thần tượng thiếu niên" cũng có nhiều tổng nghệ tìm cô, nhưng cô cũng không nhận lời ai.

Bởi vì Kim Tại Hưởng khá khiêm tốn kiệm lời, cho nên ngoại trừ lần trước khoe ân ái để xé trà xanh sen trắng ra, cô cũng không muốn rình rang quá. Chỉ là trong danh sách credit của bộ phim điện ảnh kia, trước giờ không có ai nhìn qua, nhân viên công tác cứ thế mà đề tên cô vào.

Bạch Thiên Nghênh ở bên kia gần đây nhận được nhiều lời mời từ các tổng nghệ, có ý muốn gia nhập vào giới giải trí.

Phác Tú Anh biết chuyện này cũng bình thường thôi, dù sao nhãn hiệu YING của cô ta ở trong nước vẫn chưa nổi, chi bằng tự quảng cáo bản thân, đến lúc danh tiếng phất lên rồi thì thương hiệu của cô ta cũng sẽ nổi theo, mà bộ sưu tập mới của YING gần đây cũng không tồi, có vài tiểu hoa trong nước lúc dự sự kiện cũng mặc đồ của YING.

Kiều Giai Nhất đã sớm thoát fan Bạch Thiên Nghênh, lúc đi ngang qua cửa hàng của YING, nhìn thấy bên trong bày bán quần áo không thua kém các thương hiệu quốc tế thì khịt mũi.

"Có cái gì đẹp chứ? Xấu như vậy mà còn bày đặt quý hiếm, có đồ ngốc mới đi mua."

Phác Tú Anh "Ừ" một tiếng, cũng không định ghé vào cửa tiệm đen đủi kia, liền kéo Kiều Giai Nhất đi chỗ khác.

Hôm nay cô hẹn Kiều Giai Nhất ra đây là vì muốn mua quà cho bà nội Kim, cuối tuần này cô muốn cùng Kim Tại Hưởng về Kim gia thăm bà nội.

Kiều Giai Nhất nhìn trong tủ kính một cái, đột nhiên nói: "Cậu nhìn cái túi kia coi, sao tớ có cảm giác hình như cậu cũng có một cái y vậy thế."

Phác Tú Anh như gặp ma: "Cậu không sao đó chứ?"

"Bộ tớ điên rồi hay gì mà đi mua sản phẩm của sen trắng? Tớ thiếu điều muốn đem chậu than huân lá bưởi tới đuổi tà đây này."

Kiều Giai Nhất gật đầu: "Cũng đúng."

......

Cuối tuần, Phác Tú Anh kéo tay Kim Tại Hưởng, ngoan ngoãn cùng anh đi về Kim gia, lúc thấy lão phu nhân thì chạy lại gọi "Bà nội."

Con chó nhỏ phe phẩy cái đuôi vây lấy cô.

Kim Tại Hưởng cười cười.

Bà nội Kim kéo tay Phác Tú Anh, nhìn thoáng qua Kim Tại Hưởng.

Bà biết trước kia Phác Tú Anh bị tai nạn nên mất trí nhớ, cũng biết Phác Tú Anh bây giờ đã khôi phục rồi.

Trải qua mấy ngày, hình như tình cảm của cháu trai cháu dâu có tiến triển rồi.

Bà cảm thấy rất vui.

Kim Tại Hưởng cùng Phác Tú Anh ngồi xuống, bà nội Kim đeo kính lên, nhìn trong máy tính bảng Kim Tại Hưởng đưa qua, bên trong có báo cáo tài vụ mới nhất của Thịnh Cảnh.

Bà nói là bà muốn rời khỏi ghế chủ tịch, đem công ty hoàn toàn giao cho anh.

Hai bà cháu nói chuyện công việc một lúc.

Phác Tú Anh đối với đề tài này không hứng thú, nên ngồi chơi với chó.

Cô cầm một hộp bánh quy cho chó, từng viên từng viên mà đút cho nó ăn, thỉnh thoảng còn xoa đầu nó.

Hai bà cháu nói chuyện một lúc cũng xong.

Bà nội Kim nhìn thoáng qua thấy Phác Tú Anh đang chơi với chó.

"Hai đứa kết hôn cũng ba năm rồi, đã có tính toán gì tiếp theo chưa?"

Phác Tú Anh nghe được lời này, cảm giác là nói với cô, tay đang vuốt lông chó cũng ngừng lại, quay đầu.

Bà nội Kim nhìn cô rồi lại nhìn Kim Tại Hưởng, ánh mắt thăm dò.

Phác Tú Anh quay qua nhìn Kim Tại Hưởng, biểu cảm hơi ngốc.

Chính là đang hỏi cái thể loại "tính toán" mà cô đang nghĩ tới ư?

Kim Tại Hưởng cũng đang nhìn cô, muốn dùng ánh mắt để cho cô biết, là tiếp theo cô muốn thế nào thì anh sẽ theo như thế.

Bà nội lúc trước cũng không có hối anh và Phác Tú Anh phải sinh cháu, vì lúc đó bà biết hai người không có tình cảm, có thúc giục cũng vô ích, bây giờ thấy tình cảm hai người tiến triển, liền nôn muốn có cháu bồng.

Kim Tại Hưởng cười một chút, cầm tay Phác Tú Anh, lại nói với bà: "Bọn cháu muốn thuận theo tự nhiên."

Phác Tú Anh nghe được mặt ửng đỏ.

Thuận theo tự nhiên gì chứ, cô đã đồng ý đâu.

Lỡ về sau đẻ ra rồi đứa nhỏ tranh sủng với cô thì sao?

Rồi lỡ đẻ ra không có thừa kế được gene tốt của ba mẹ, gene lặn trồi lên, sinh ra xấu xí thì sao giờ?

Rồi lỡ cô sinh ra một đứa bé bị biến dạng thì sao?

Phác Tú Anh đột nhiên phát hiện vấn đề từ việc sinh con có quá nhiều.

Cái gì thuận theo tự nhiên a, nàng đều còn không có đồng ý đâu.

Bà nội Kim nhìn Phác Tú Anh: "Thế ý Tú Anh thì sao?"

Phác Tú Anh lặng lẽ nắm tay Kim Tại Hưởng: "Cái đó, con cũng thuận theo tự nhiên."

Bà nội Kim gật đầu: "Hai đứa còn trẻ, không vội."

Phác Tú Anh nghe được, cả mặt đỏ bừng.

Sau giờ trưa chính là giờ nghỉ trưa ở Kim gia.

Phác Tú Anh cùng Kim Tại Hưởng về phòng của anh, đóng cửa lại, chỉ còn có hai người, rốt cuộc cũng bắt đầu nghiêm túc thảo luận một chuyện.

"Sau này em không đến đây nữa." Phác Tú Anh vừa vào cửa đã nói với Kim Tại Hưởng.

Kim Tại Hưởng cười: "Sợ bị hối sinh em bé hả?"

Phác Tú Anh liếc anh một cái, ý chỉ biết rồi còn hỏi.

"Có gì đâu mà sợ chứ." Kim Tại Hưởng ôm cô từ đằng sau, "Không phải chỉ cần sinh một đứa là xong sao?"

"Đáng ghét." Phác Tú Anh tức giận nhéo anh một cái.

Hai người nghỉ trưa trên giường, Phác Tú Anh lại mang album hồi nhỏ của Kim Tại Hưởng ra xem, chăm chú xem hình chụp của anh hồi còn nhỏ.

Kim Tại Hưởng dựa vào đầu giường, tay vuốt mái tóc dài của cô, đợi cô tiêu hóa đề nghị của anh.

Phác Tú Anh nhìn ảnh chụp lại suy tư.

Cô gấp album lại, sau đó nằm lên tay Kim Tại Hưởng.

Kim Tại Hưởng nói nhỏ, có chút lười biếng, lại rất êm tai.

Anh nói: "Không sao hết."

"Người sinh con là em, lúc mang thai chịu khổ cũng là em, cho nên chuyện gì cũng nghe em."

"Em muốn sinh thì chúng ta sinh một đứa, chưa muốn thì đợi thêm một lúc cũng được, để anh nói chuyện với bà nội, để bà nội không hối em nữa."

Phác Tú Anh nghe xong, vô cùng cảm động, đem mặt chôn vào ngực của Kim Tại Hưởng, rầu rĩ nói: "Em cũng đâu có nói là sẽ không sinh đâu."

Kim Tại Hưởng cười cười.

Giấc ngủ trưa này thật an nhàn.

Phác Tú Anh dụi mắt, đưa lược cho Kim Tại Hưởng chải tóc cho cô.

Kim Tại Hưởng dùng lược chải mái tóc dài của cô, rất nhẹ nhàng tránh làm đau cô.

Phác Tú Anh ngáp một cái, cúi đầu nhìn điện thoại.

Có hai tin nhắn WeChat, là Kiều Giai Nhất gửi cho cô.

Phác Tú Anh mở ra xem.

Tin nhắn của Kiều Giai Nhất rất kịch liệt:

【Má ơi thật sự không biết xấu hổ là gì luôn á】

【Không lẽ đây cái mà mọi người gọi là đỉnh cấp sen trắng đó ư? 】

【ném qua Châu Phi cũng đạp hư Châu Phi luôn】

【 Ói x 3,14】

Phác Tú Anh khẽ nhíu mày.

Câu chuyện là từ lúc Bạch Thiên Nghênh chụp bìa tạp chí lần trước.

Còn có cả mấy câu chào hỏi ban đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro