Ngoại truyện 8: Ấu trĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tháng sau, Phác Tú Anh nắm tay Kim Đáo Đáo, Kim Tại Hưởng ôm Kim Cơm Cơm, đi về nhà họ Phác.

Phác Tú Anh ban đầu cảm thấy gọi con gái là Kim Cơm Cơm có chút không tốt lắm, nhưng mà qua một tháng, bạn nhỏ Kim Cơm Cơm mỗi lần ghé vào ngực cô đều dùng sức dời non lấp bể mà bú sữa, Phác Tú Anh mới thấy cái tên Kim Cơm Cơm này quả rất hợp.

Kim Cơm Cơm cũng không hay khóc, lúc khóc có thể là đã ướt tã hoặc đói bụng, khóc rất to, bác sĩ cũng nói trước giờ chưa thấy đứa bé nào khóc vừa to vừa vang dội như vậy.

Phác Tú Anh chỉ có thể cười hai tiếng, đứa con gái này so với tiểu công chúa thơm tho mềm mại nhẹ nhàng yên tĩnh trong tưởng tượng của cô không hề giống nhau.

Cô cùng Kim Tại Hưởng liếc nhau, hai vợ chồng tâm ý tương thông, đều hiểu cảm giác của người kia.

Chỉ có Kim Đáo Đáo, từ lúc em gái ra đời, đi nhà trẻ khoe với mọi người mình đã có em gái. Mỗi ngày đi học về đều ở bên cạnh giường của em không rời nửa bước, một bên lắc giường không để ý em gái đang ngủ, một bên nói chuyện không ngừng nghỉ.

"Em gái ơi, em gái à, mau lớn lên nha. Anh trai sau này sẽ bảo vệ em, sẽ không bắt nạt em đâu."

"Kim Cơm Cơm, em có thích anh trai đặt tên này không?"

"Ngoài mẹ ra thì người con gái anh trai thích nhất là em đó."

Phác Tú Anh bưng trái cây đi ngang qua, nghe thấy Kim Đáo Đáo nói chuyện, liền cảm nhận đứa bé này có bao nhiêu ý nghĩa đối với Kim Đáo Đáo.

Thằng bé có thể quan tâm em gái như vậy, người làm mẹ như cô cũng cảm thấy vui trong lòng.

Hơn nữa, còn nhỏ xíu đã biết sau này sẽ bảo vệ em gái, quả nhiên là một anh trai tốt.

Kim Đáo Đáo nhìn em gái ngủ say trong nôi, thoạt nhìn vừa nhỏ vừa yếu ớt, trong lòng liền dâng trào ý thức trách nhiệm của anh trai bảo vệ em gái, siết tay em gái lại, quyết tâm từ nay về sau sẽ bảo vệ em thật tốt, không để cho nguy hiểm nào tới gần cô bé.

Loại ý thức trách nhiệm này tồn tại cho tới tận lúc Kim Cơm Cơm được tám tháng, xong lại đến lúc thôi nôi tròn 1 tuổi.

Kim Đáo Đáo lần đầu tiên thấy em gái mọc răng, vui chịu không được, nhìn răng em gái vừa nhỏ vừa trắng, thấy thế nào cũng đáng yêu.

Vì đáng yêu nên rất muốn sờ một cái.

Kim Đáo Đáo nhìn trái nhìn phải, thấy người lớn không chú ý, liền lặng lẽ vươn tay ra vói vào trong miệng của em, sờ răng nhỏ.

Lúc tay nhỏ sờ vào trong miệng của em, sờ được răng của em gái, Kim Đáo Đáo vô cùng vui vẻ mà sờ, sờ chán xong đang định rút tay về, nhưng mà lúc này, em gái như cảm nhận đầu ngón tay trong miệng, cảm giác rất giống núm vú cao su của bé, vì thế liền ngậm miệng lại mút mút.

Kim Cơm Cơm lúc uống sữa dùng lực rất nhiều, cho nên lúc mút núm cao su cũng dùng lực tương tự.

Khuôn mặt tươi cười của Kim Đáo Đáo cứng đờ.

Em gái há mồm cắn ngón tay trong miệng, phát hiện không phải núm cao su, liền há mồm nhả ra.

Kim Đáo Đáo lúc này lại nhìn ngón tay mình, sau đó, oa một tiếng khóc lớn.

Hu hu hu hu oa oa!

Cậu nhìn dấu răng thật sâu trên ngón tay mình, nước mắt không ngừng rơi.

Em gái mọc răng không đáng yêu chút nào hết oa oa oa oa oa oa.

Đau quá hu hu hu hu hu.

Phác Tú Anh nghe thấy tiếng khóc, tưởng là Kim Cơm Cơm khóc, nhưng mà thấy tiếng khóc này không giống của con bé, mà giống của Kim Đáo Đáo hơn.

Cô vội chạy qua xem, thấy Kim Đáo Đáo đang giơ ngón tay lúc nãy bị em gái cắn vào, khuôn mặt nhỏ còn dính nước mắt nhìn cô.

Phác Tú Anh nhìn thấy trên đầu ngón tay của Kim Đáo Đáo có dấu răng, sau đó lại nhìn vào con gái đang nằm ngủ ngon lành trên giường.

".................."

"Sau này không được chọc em gái như vậy nữa nha, không được có lần sau nữa đó." Phác Tú Anh ngoài miệng nói, ngồi xổm xuống, hôn lấy đầu ngón tay bị thương của Kim Đáo Đáo.

Kim Đáo Đáo trên má còn vương nước mắt, thút thít: "Vâng ạ."

Đây là lần đầu tiên Kim Đáo Đáo nghi ngờ em gái mềm mại ngoan ngoãn của mình.

Hai năm sau, vào một buổi tối cuối tuần thanh tĩnh.

Phác Tú Anh cùng với Kim Tại Hưởng đang xem phim trong phòng chiếu phim.

Đang đoạn cao trào thì nghe có tiếng từ xa chạy lại.

"Mẹ ơi! Ba ơi! Hu hu hu hu..."

Cửa phòng chiếu phim bị đẩy ra, Kim Đáo Đáo vọt vào, nhào lên người Phác Tú Anh.

Kim Tại Hưởng: ".................."

"Có chuyện gì thế?" Anh đành hỏi.

Kim Đáo Đáo vùi đầu trong ngực Phác Tú Anh, không biết đã lần thứ bao nhiêu mà cáo trạng: "Em gái giành đồ chơi với con hu hu hu hu..."

Hai vợ chồng nghe xong có chút nhức đầu, đành phải tắt phim, đứng dậy, đi vào phòng em bé.

Trong phòng em bé, bạn nhỏ Kim Cơm Cơm đang ngồi trên miếng lót, xung quanh đều là các xe đồ chơi của anh trai.

Phác Tú Anh phát hiện tóc của Kim Cơm Cơm đã rối một nùi.

Buổi sáng còn đỡ, tóc thắt hai bím thật đáng yêu, còn dùng kẹp tóc sáng lấp lánh. Bây giờ, kẹp tóc đã bay màu, bím tóc thì rối, tóc tai lộn xộn, nhìn không khác gì Einstein.

Kim Cơm Cơm thấy ba mẹ vào phòng, ngẩng đầu lên lớn tiếng kêu: "Ba, mẹ!"

Kim Tại Hưởng dắt Kim Đáo Đáo đi vào, ngồi bên cạnh Kim Cơm Cơm: "Con lấy đồ chơi của anh đã hỏi ý anh chưa?"

Kim Đáo Đáo dính sát vào người Kim Tại Hưởng, nhìn em gái mình.

Kim Cơm Cơm bị ba hỏi, cúi đầu.

Cô bé vừa thấy đã cầm chơi rồi.

Kim Tại Hưởng thở dài, biết là Kim Đáo Đáo đối với em gái không có cách đối phó.

Kim Tại Hưởng: "Thế bây giờ, con xin phép anh xem anh có cho không?"

Kim Cơm Cơm dẩu cái miệng nhỏ, nâng cằm nhìn Kim Đáo Đáo.

"Anh ơi, cho em chơi được không?" Cô bé hỏi.

Kim Đáo Đáo sợ nhất là em gái khóc, càng sợ bị em gái cắn, cho nên vừa bị hỏi như thế đã liền gật đầu không ngừng: "Được."

Kim Tại Hưởng kéo tay nhỏ của Kim Đáo Đáo, sau đó lại nắm tay Kim Cơm Cơm, đặt tay hai anh em chồng lên nhau.

"Được rồi, hai đứa nắm tay nhau làm hòa đi."

"Hai anh em phải tương thân tương ái có biết không?"

Kim Cơm Cơm gật đầu thật mạnh: "Biết ạ!"

"Con sẽ bảo vệ anh trai!"

Kim Đáo Đáo nghe xong há miệng thở dốc.

Sau khi dàn xếp vụ cãi vã giữa hai anh em, Kim Tại Hưởng đứng dậy giao hai đứa nhỏ cho dì nhũ mẫu, kéo tay Phác Tú Anh.

Phim mới xem một nửa đã bị kéo ra đây, hai người bây giờ cũng chẳng còn hứng xem nữa, liền đi về phòng.

Phác Tú Anh nghĩ con gái hổ báo của mình, không biết cái tính này là do ai di truyền cho nữa.

Con gái nhà người ta thì ăn mặc như công chúa, còn con gái nhà cô cùng lắm làm công chúa được nửa tiếng, sau đó sẽ biến thành công nhân.


Ngày thường thích nhất là bắt nạt anh trai ngốc bạch ngọt.

Phác Tú Anh thở dài.

Kim Tại Hưởng nghe tiếng Phác Tú Anh thở dài, hỏi: "Em sao thế?"

Phác Tú Anh nghĩ đến Kim Cơm Cơm vô cùng yêu thích máy xúc đất, nói: "Đống búp bê Barbie em mua đã tích cả lớp bụi rồi."

Kim Tại Hưởng nhớ tới con gái hổ báo của mình chơi xe xúc đất của anh trai, nhịn không được cười nhẹ, sau đó lắc đầu.

Anh biết nguyện vọng muốn có con gái nhỏ cùng cô vợ nhỏ làm nũng trong lòng anh đã không thành rồi, vì con gái anh không thích làm nũng.

"Chơi cái gì cũng được mà, vui là được rồi." Anh nói.

Phác Tú Anh cũng gật đầu đồng ý.

Nói xong chuyện của con, Phác Tú Anh ngáp một cái: "Em đi tắm đây."

Kim Tại Hưởng cũng đi theo cô vào phòng tắm, ôm eo cô: "Tắm chung đi."

Phác Tú Anh liền đỏ mặt.

Nước trong bồn tắm tràn ra đầy sàn, lúc hai người tắm xong, Kim Tại Hưởng ôm Phác Tú Anh đi ra ngoài.

Phác Tú Anh được đặt lên trên giường, liền nằm bẹp ra, trùm chăn kín mít, nhìn như kén tằm, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, ánh mắt giảo hoạt nhìn anh.

Kim Tại Hưởng bất đắc dĩ chống nạnh, nhìn kén tằm trên giường: "Lê Lê, ra đây."

Vừa rồi trêu chọc trong phòng tắm cả buổi là thế nhưng mà cô vẫn chưa cho anh ăn.

Phác Tú Anh khịt mũi, không chịu ra.

Đôi lúc cô cũng hay chơi chiêu mỡ treo miệng mèo, không cho anh ăn, dù kết quả cuối cùng vẫn bị cắn nuốt ăn sạch thôi, nhưng cô vẫn thích chơi như thế, nhìn anh sốt ruột.

Đã là mẹ hai con rồi mà vẫn trẻ trâu như thế.

Nhưng mà rõ ràng Kim Tại Hưởng cũng thích Phác Tú Anh trẻ trâu như vậy.

"Đồ quỷ này." Anh giận một tiếng, Phác Tú Anh không ra, anh đành phải nhào tới, chặn không cho đường lui.

Phác Tú Anh cười trốn.

Anh liền lật chăn lên chui vào kén tằm, đem chăn đắp lên cả hai người.

Áo choàng tắm của Phác Tú Anh bị quăng ra ngoài.

Cô còn khanh khách cười nữa.

Thật ra ở trong phòng tắm lúc nãy cũng đã chuẩn bị tốt rồi, hai người đều thở dài một tiếng.

"Ông xã." Phác Tú Anh ánh mắt quyến rũ gọi anh.

Kim Tại Hưởng cắn chặt răng, đêm nay quyết định phải đem cô tử hình vô số lần: "Yêu tinh."

Đến lúc kết thúc đã là nửa đêm.

Phác Tú Anh gối đầu lên tay Kim Tại Hưởng ngủ say.

Giấc mơ này, bối cảnh là trường học, cô và Kim Tại Hưởng học chung một trường, từ đầu đã quen biết, cô gọi anh là Kim học trưởng.

Giấc mơ này lúc bắt đầu còn bình thường, đều là cảnh trong trường học, Kim học trưởng là học sinh lớp 12, vẫn luôn quan tâm chăm sóc cô.

Nhưng mà hồi sau của giấc mơ này liền thay đổi cốt truyện.

Phác Tú Anh mơ thấy vào sinh nhật mười tám tuổi của cô, Kim học trưởng tới chúc mừng sinh nhật cô, sau đó chúc một hồi thế nào lại thành ra Kim học trưởng đem cô đi làm chuyện không tiện nói ra.

Trán anh hơi giãn ra, đâm vào bên trong một cái, cô chỉ biết nức nở khóc, sau đó anh nói một câu vô cùng đáng sợ:

"Em có biết Kim học trưởng đã đợi ngày này bao lâu rồi không?"

Phác Tú Anh mơ tới đây, liền bừng tỉnh, sau đó nhìn thấy Kim Tại Hưởng bên cạnh vì cô tỉnh mà cũng tỉnh dậy theo.

Kim Tại Hưởng: "Sao thế?"

Phác Tú Anh kể lại giấc mơ này cho anh, sau đó nuốt nước miếng, hỏi: "Anh sẽ thật sự như thế à?"

Kim Tại Hưởng nghe xong cười rất có ý vị, nhớ tới giấc ngủ trưa hôm nào đó, anh bắt vợ anh mặc bộ đồ đồng phục, sau đó lăn lộn trước gương trong phòng quần áo.

Anh lúc đó đã biết cô đối với anh có bao nhiêu dụ hoặc rồi.

Kim Tại Hưởng không trả lời.

Nhưng mà Phác Tú Anh cũng biết đáp án của anh, đồng cảm với hoàn cảnh đáng thương trong mơ cũng bị ăn sạch sẽ của mình, liền giương nanh múa vuốt mà nháo trong lòng anh.

Kim học trưởng, Kim học trưởng cái rắm á!

Biến thái!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro