Ngoại truyện 7: Đánh quyền anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Đáo Đáo không ngờ mình vừa mới hạ quyết tâm không cần em gái nữa để mẹ không vất vả, mẹ liền nói với cậu rằng trong bụng đã có em gái, không thể không cần nữa.

Trước kia lúc cô mang thai Kim Đáo Đáo đã được Kim Tại Hưởng xem như động vật quý hiếm mà bảo vệ, nâng niu, còn bây giờ không chỉ có Kim Tại Hưởng mà còn có thêm Kim Đáo Đáo, hai cha con cùng nhau chăm sóc cô.

Đặc biệt là Kim Đáo Đáo, còn chưa lên chức Hoàng thượng mà đã khiến cho cô cảm giác mình đã thành Hoàng Thái hậu luôn rồi.

Lúc ăn dưa hấu thì nhường cô phần ngọt nhất, ăn thịt viên cũng gắp cho cô, ngày thường đi đâu cũng nắm tay cô, như thể sợ cô sẽ bị té.

So với thai phụ Phác Tú Anh thì đứa nhỏ ba tuổi Kim Đáo Đáo còn dễ bị té hơn.

Hơn nữa, chỉ cần Phác Tú Anh ngồi xuống, Kim Đáo Đáo liền tự giác bò lên, dùng tay nhỏ mà xoa eo xoa chân cho cô, bận rộn mà vô cùng vui vẻ.

Làm một bà mẹ cảm tính, Phác Tú Anh bị con trai chăm sóc ngọt ngào như vậy, cảm động đến độ suýt chút nữa đã nói có sinh 10 em gái thì mẹ đây cũng đồng ý.

Tâm nguyện duy nhất của cô bây giờ là đứa bé trong bụng, nếu lỡ sinh ra em trai thì không biết phải báo cáo thế nào với Kim Đáo Đáo.

Phác Tú Anh vỗ về bụng mình, cảm nhận được tiểu gia hỏa trong bụng đang đạp, trong lòng cũng nôn nóng theo.

Nếu trước kia Kim Đáo Đáo ở trong bụng cô như tập thể dục theo đài thì đứa bé trong bụng cô bây giờ là đang chơi quyền anh.

Có đứa em gái nào mạnh mẽ như vậy chứ.

Vì thế, vào buổi tối, Phác Tú Anh kể cho Kim Tại Hưởng nghe sầu lo trong lòng mình.

Cô bây giờ nghi ngờ không biết đứa bé trong bụng mình có phải con trai không nữa.

Sinh con trai hay con gái đều là do người bố quyết định, nghĩ đến việc đứa bé có thể là con trai, Phác Tú Anh liền dùng chân đá Kim Tại Hưởng: "Đều tại anh hết."

"Để em xem lúc đó anh nói sao với Kim Đáo Đáo."

Kim Tại Hưởng biểu cảm cũng nghiêm túc, hai tay ôm lấy bụng của Phác Tú Anh, cảm nhận được tiểu gia hỏa bên trong đang vui vẻ đá đá.

Là người khởi xướng thì phải chịu trách nhiệm, Kim Tại Hưởng tự biết đuối lý, đành phải lái sang chuyện khác: "Đúng rồi, em đã nghĩ sẽ đặt tên gì chưa?"

Ý anh nói là tên ở nhà của con.

Phác Tú Anh ngáp một cái, lười nhác nói: "Còn sớm mà."

Kim Đáo Đáo là do cô đặt, để kỷ niệm đứa nhóc Kim Đáo Đáo ở trong bụng cô trễ 1 tuần mới chịu ra ngoài, cho nên với đứa thứ hai, Phác Tú Anh định đợi đến khi sinh ra mới đặt.

Kim Tại Hưởng cười cười, cúi đầu hôn bụng Phác Tú Anh một chút.

Có kinh nghiệm ở đứa thứ nhất, tuy rằng đứa thứ hai ầm ĩ trong bụng của Phác Tú Anh, nhưng mà quá trình vẫn rất thuận lợi, hơn nữa đứa nhỏ này không có lười biếng như anh trai của nó, trốn một hồi mới chịu ra, mà cách ngày dự sinh hai ngày đã bắt đầu nháo đòi ra ngoài.

Phác Tú Anh vốn có thể lúc ở nhà mẹ đẻ ở Hong Kong làm kiểm tra giới tính, nhưng mà cô vẫn Kim Tại Hưởng quyết định không làm nữa. Hai người đều cảm thấy chuyện này tuy rằng muốn biết nhưng mà đợi đến lúc sinh ra mới biết cũng rất có ý nghĩa.

Dù sao lúc đó mới là lúc đứa bé chính thức gặp mặt ba mẹ lần đầu tiên mà.

Lần này sinh đứa thứ hai nhanh hơn một chút so với đứa đầu, hai vợ chồng vẫn cảm thấy đứa nhỏ này quậy ầm ĩ thế này chắc là con trai rồi, kết quả không ngờ lại sinh ra con gái.

Hai người vừa mừng vừa sợ.

Phác Tú Anh nghe tiếng con gái khóc lảnh lót thì nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm cuối cùng có thể báo cáo kết quả với Kim Đáo Đáo rồi.

Kim Tại Hưởng từ lúc Phác Tú Anh mang thai Kim Đáo Đáo đã luôn muốn có một cô con gái ngọt ngào giỏi làm nũng, bây giờ thì được như ước nguyện, lại bắt đầu ảo tưởng Phác Tú Anh cùng con gái sẽ thay nhau tranh sủng với anh.

Chỉ cần nghĩ tới đó thôi, trên khóe miệng anh đã treo nụ cười rồi.

Không uổng công Kim Đáo Đáo lúc Phác Tú Anh mang thai đã biểu hiện rất tốt, bây giờ em gái đã được sinh ra rồi, cậu vào phòng bệnh của Phác Tú Anh ráng không đến xem em gái trước mà liền chạy lại chỗ mép giường Phác Tú Anh: "Mẹ vất vả rồi."

Phác Tú Anh cười cười duỗi tay xoa mặt Kim Đáo Đáo: "Cảm ơn cục cưng, con đi xem em gái đi."

Kim Đáo Đáo lúc này mới gật đầu: "Vâng ạ."

Con gái cũng đã sinh ra rồi, Phác Tú Anh muốn đặt tên ở nhà.

Bởi vì là con gái, thiếu nữ trong lòng Phác Tú Anh bùng nổ, rối rắm giữa "Kim Ngọt Ngào" và "Kim Ngoan Ngoãn",

Cô liền hỏi Kim Đáo Đáo nãy giờ cứ đứng nhìn em gái: "Con nói xem nên gọi em là Kim Ngọt Ngào hay Kim Ngoan Ngoãn?"

Con gái sinh sớm hai ngày, dựa vào tên Kim Đáo Đáo (đến trễ), thì con gái có thể kêu là Kim Sớm Sớm cho vừa vặn một đôi. Nhưng mà nhắc tới việc gọi Kim Sớm Sớm, Phác Tú Anh lại nghĩ đến mấy tình tiết máu chó trong các tiểu thuyết Mary Sue, thế nên quyết định bỏ qua cái tên này.

Kim Đáo Đáo nhìn em gái ngủ thật ngoan, tự hỏi: "Cái đó..."

Cậu còn chưa kịp nghĩ xong, em gái trong nôi đã xoa xoa mắt, mở mắt ba giây, sau đó há miệng khóc to.

Kim Đáo Đáo bị tiếng khóc làm cho sợ, nhìn về phía người lớn xin giúp đỡ.

Em gái không phải sẽ ngoan ngoãn, mềm mại, an tĩnh sao? Sao tự nhiên lúc khóc lại khóc to đến thế, cậu rất sợ.

Dì nhũ mẫu lại gần, sờ thấy tã không bị ướt, biết là tiểu thư đói bụng rồi.

Cô bé được ôm đến vào lòng Phác Tú Anh mà bú sữa.

Em gái đang khóc nhưng vừa uống đã đã không khóc nữa.

Kim Đáo Đáo lần đầu tiên thấy em gái bú sữa, tò mò lại gần xem, nhìn em gái vừa ăn vừa thở hổn hển, cậu còn nghe được tiếng liếm mút nữa, tay nhỏ nắm chặt lại.

So với Kim Đáo Đáo trước kia, Phác Tú Anh thấy con gái mình lúc bú sữa có hơi kích động, giống như đang có người chuẩn bị giành cô với bé.

Kim Đáo Đáo nhìn đến ngây người, hỏi: "Mẹ ơi, em gái đang uống sữa hả? Em gái có muốn ăn cơm không?"

Phác Tú Anh sờ cái đầu nhỏ của con gái: "Em gái bây giờ chưa ăn cơm được, sữa chính là cơm của em rồi."

"Ồ." Kim Đáo Đáo nhịn không được hô một tiếng, cảm thán: "Mẹ ơn, em gái ăn cơm thật lợi hại."

Phác Tú Anh cười cười: "Đúng rồi."

Đứa nhỏ này quả thật rất lợi hại, so với anh trai hồi xưa ăn còn nhiều hơn.

Hèn chi lúc còn trong bụng cô đã thích đánh quyền anh rồi.

Trong đầu của Kim Đáo Đáo bây giờ ngập tràn ý tưởng, trầm mặc một lúc, đột nhiên nói: "Thế gọi em gái là Kim Cơm Cơm có được không ạ?"

Phác Tú Anh: "......?"

Kim Tại Hưởng đang bưng trái cây đi lại, nghe Kim Đáo Đáo nói thế, cũng sửng sốt.

Sau đó, anh nhìn Phác Tú Anh, sau đó hai người đều nhìn vào đứa bé trong ngực Phác Tú Anh, quả thật đứa bé này lúc uống sữa rất dùng sức, giống như không ai có thể giành được với cô bé.

".................." Hai người lâm vào trầm mặc.

Thế thì kêu Kim Cơm Cơm vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro