12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau khi Kim Thái Hanh đưa Điền Chính Quốc về thăm nhà, quan hệ hai người càng thêm thân mật, hắn đặt cậu ở đầu quả tim mà yêu thương cưng chiều, Điền Chính Quốc cũng cam tâm tình nguyện giặt quần áo nấu cơm cho hắn, vui vẻ làm ‘cô vợ nhỏ’. Nhưng dù sao cậu cũng là học sinh 18 tuổi, rất nhanh đến ngày tựu trường.

Trước kia Điền Chính Quốc vì nhà gần mà không ở ký túc xá của trường, bây giờ cũng tiện mỗi ngày về nhà, mắc công đột nhiên không ở ký túc xá sẽ khiến bạn học hoài nghi. Ngày khai giảng, Kim Thái Hanh đưa cậu đến trường, cậu bảo hắn đưa đến trường nhớ dừng xe ở xa xa. Kim Thái Hanh hơi nghi ngờ, Điền Chính Quốc vội vàng giải thích vì thân phận hắn quá hiển hách, bị bạn học nhìn thấy hai người ở bên nhau khó tránh khỏi bị nói này nói nọ. Cậu cũng không ngại bị lộ chuyện mình kết hôn, chỉ là bị người ta bàn tán sau lưng không thoải mái lắm mà thôi. Kim Thái Hanh nghe xong cũng không trách cứ, trái lại vì mình mang đến phiền phức cho cậu mà hơi áy náy.

Sau đó, ngày nào hắn cũng đưa Điền Chính Quốc đến trường, nhưng đều đỗ xe ở gần trường học. Hơn nữa chương trình đại học khá nhẹ nhàng, cậu tan học sớm cũng không cần Kim Thái Hanh đến đón, cậu tự đón xe bus về nhà trước nấu cơm. Ở trong mắt những người bạn học, Điền Chính Quốc vẫn bình thường như trước, cậu cũng vui vẻ tự tại với cuộc sống hôn nhân hạnh phúc và khiêm tốn.

“Điền Chính Quốc! Điền Chính Quốc! Chờ một chút!” Chiều hôm đó tan học, cậu đang vội về nhà nấu cơm, phía sau đột nhiên vang lên tiếng gọi ầm ĩ.

“Chị?!” Điền Chính Quốc xoay người, thấy một nữ sinh tóc dài phấp phới chạy về phía mình.

“Điền Chính Quốc… Phù ~” Nữ sinh chạy đến trước mặt cậu, vỗ vỗ ngực.

Nữ sinh rất đẹp, mắt hoa đào to tròn, mặt trái xoan tinh tảo, tóc đen dài bay bay, có lẽ vì chạy quá nhanh nên hai gò má ửng hồng, càng thêm xinh đẹp động lòng. Nữ sinh tên là Điền Điềm, chính là người chị khóa trên mà cậu thầm mến.

“Chị tìm em có chuyện gì sao?” Cậu khách sáo hỏi, trước đây nếu   thấy Điền Điềm, nhất định tim sẽ đập rộn lên, mặt nóng bừng, thậm chí ngay cả lời nói cũng lắp bắp. Nhưng lúc này Điền Chính Quốc lại cảm thấy tâm tĩnh như nước, không có chút phập phồng nào. Bây giờ trong lòng cậu chỉ có Kim Thái Hanh, thầm mến trước kia đã vô tình kết thúc.

“Điền Chính Quốc, cuối tuần trường tổ chức lễ nghệ thuật sẽ công diễn múa ballet, chị múa dẫn đầu, mong lúc đó em có thể tới xem.” Điền Điềm cười híp mắt mời cậu, dĩ nhiên không phải vì thích mới mời cậu đi xem mình biểu diễn. Điền Điềm xinh đẹp, hơn nữa lại học ballet, eo nhỏ dáng xinh, nam sinh theo đuổi cô đếm không hết, sao có thể để mắt đến Điền Chính Quốc không có tiếng tăm gì, Điền Điềm chỉ muốn cậu đi khiêng đồ, giúp chút việc vặt mà thôi. Thật ra Điền Điềm luôn biết Điền Chính Quốc thích mình, cô luôn lợi dụng điểm này để nhờ cậu giúp đỡ.

“Cám ơn chị, nếu em rảnh sẽ đi xem.” Điền Chính Quốc trả lời theo khuôn mẫu, khá lạnh nhạt. Thật ra cậu cũng không muốn đi, chỉ là không muốn từ chối trước mặt Điền Điềm mà thôi. Cậu nghĩ xem ballet còn không bằng về nhà với Kim Thái Hanh, ngọt ngọt ngào ngào với ông xã mình mới gọi là hạnh phúc.

“Đến lúc đó em ra hậu trường tìm chị là được.” Điền Điềm còn dặn dò riêng, muốn cậu đến hậu trường hỗ trợ.

“Em biết rồi. Chị, em có việc phải về nhà, đi trước đây.” Điền Chính Quốc phải về nhà nấu cơm cho Kim Thái Hanh nên vội vàng tạm biệt rồi rời đi ngay tức khắc.

“Tiểu Quốc.” Bởi vì lần trước tập kích bất ngờ khiến cậu hoảng sợ, hiện tại Kim Thái Hanh vừa vào nhà sẽ gọi một tiếng.

“Ông xã, em ở nhà bếp.” Cậu đang nấu bữa tối cao giọng đáp.

Hắn thay giày xong lập tức vào nhà bếp đến phía sau, hai tay vòng quanh eo cậu.

“Ông xã…” Điền Chính Quốc cảm nhận được ấm áp trong lòng hắn, giọng mềm nhũn khẽ gọi.

Kim Thái Hanh siết chặt tay ôm eo, quay đầu hôn lên tai cậu.

“Ông xã đừng… Để em nấu ăn đã…” Điền Chính Quốc sợ sẽ rối beng như lần trước, vội quay đầu tránh nụ hôn.

“Ừ.” Kim Thái Hanh không xấn xổ tới, buông cậu ra, tới bên cạnh cùng nhau nấu ăn.

Hai người sóng vai dựa vào nhau, bầu không khí bên trong ngọt ngào ấm áp.

“Tiểu Quốc, có phải cuối tuần này trường em sẽ tổ chức lễ nghệ thuật?” Kim Thái Hanh luôn yên lặng đột nhiên mở miệng hỏi.

“Đúng vậy, sao ông xã biết? A! Có phải trường em mời anh tham gia?” Ban đầu cậu rất kinh ngạc, nhưng sau đó nghĩ đến lễ nghệ thuật năm nào trường cũng mời một vài nhân vật tiếng tăm trong xã hội, dựa vào thân phận địa vị của Kim Thái Hanh, được mời cũng chẳng có gì lạ.

“Ừ, nếu em không thích thì tôi không đi.” Trước đây hắn cũng không tham gia mấy hoạt động như thế này, chỉ vì lần này là trường của Điền Chính Quốc, hắn muốn nhìn xem trường của cậu như thế nào, thế nhưng lại lo lắng mình xuất hiện sẽ mang đến phiền phức cho cậu.

“Không có gì không có gì! Ông xã anh tới đi, dù sao người ta cũng không biết quan hệ của chúng ta!” Kim Thái Hanh săn sóc khiến cậu áy náy, vội lắc đầu tỏ vẻ mình không ngại hắn đến trường.

“Ừ.”  Hắn đáp lời, chuyện đến trường Trần Thải được quyết định như thế.

“Ông xã, ngày nào anh đến trường? Đến lúc đó em tới nhìn anh.” Lễ nghệ thuật hàng năm sẽ mời người có tiếng tăm trong xã hội, hiệu trưởng sẽ đi cùng. Suy cho cùng Điền Chính Quốc còn nhỏ có chút hư vinh, muốn xem ông xã mình được mọi người vây quanh ngưỡng mộ. Nhưng lễ nghệ thuật tổ chức gần một tháng, hỏi hắn ngày nào đến trường.

“Ngày 5 cuối tuần, hiệu trưởng nói ngày đó có một tiết mục múa ballet, mời tôi đi xem.”

“A! Đúng lúc có một người bạn cũng mời em xem ballet. Em vốn không đi, nhưng nếu ông xã muốn, ngày đó em sẽ lên trường!” Điền Chính Quốc vừa nghe ngày đó hắn lên trường xem công diễn múa ballet, lập tức thay đổi kế hoạch lúc trước.

“Ừ.” Kim Thái Hanh gật đầu, thầm nghĩ mượn cơ hội này xem thử cậu ở trường học như thế nào.

Rất nhanh đến ngày công diễn ballet, Điền Chính Quốc ở trong phòng học làm bài tập, nghe bạn học nói hiệu trưởng đang cùng danh lưu xã hội* được mời đến tham quan trường học. Cậu biết trong những người này có chồng mình, vội vàng ra ngoài xem.

(Danh lưu xã hội: người có tiếng tăm trong xã hội)

“Kim đổng, mời sang bên này.” Hiệu trưởng cúi người chỉ đường cho Kim Thái Hanh. Hắn là nhân vật nặng ký nhất trong những người nổi tiếng được mời, bình thường hắn không tham gia mấy kiểu hoạt động này, hiệu trưởng cũng không biết mình đạp vận cứt chó gì mời được hắn. Nhưng nếu Kim Thái Hanh đã tới, hiệu trưởng phải dùng lễ nghi đối đãi.

Kim Thái Hanh lạnh lùng gật đầu, mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng hình trong đám đông.

“Oa! Kim Thái Hanh kia thật đẹp trai! Người thật còn đẹp trai hơn trên tivi!”

“Đúng vậy đúng vậy! A a a! Anh ấy nhìn sang chúng ta kìa!”

“Xin lỗi xin lỗi, xin nhường đường…” Điền Chính Quốc cúi đầu cố gắng len lỏi, khó khăn lắm mới chen lên phía trước, lúc ngẩng đầu lên trùng hợp đối diện với hắn đang nhìn sang.

Ông xã… Điền Chính Quốc mỉm cười nhìn hắn, mấp máy môi kêu hai chữ này.

Có lẽ bình thường nghe nhiều, Kim Thái Hanh hiểu được môi ngữ của cậu, trên gương mặt vô cảm đột nhiên xuất hiện ý cười.

“A a! Mau nhìn mau nhìn! Kim Thái Hanh cười với mình, anh ấy cười lên thật đẹp trai!”

“Bà bị đui à, rõ ràng anh ấy cười với tôi! Hu hu hu! Đẹp trai xỉu!”

Đó là ông xã của tôi! Anh ấy cười với tôi! Trong lòng cậu vô cùng đắc ý.

Sau đó Kim Thái Hanh được hiệu trưởng mời đi xem múa ballet, cậu cũng nhanh chóng đi theo.

Bởi vì trước đó không sắp xếp chỗ ngồi, Điền Chính Quốc không thể làm gì khác hơn là dựa theo lời mời trước đó đến hậu trường tìm Điền Điềm, đương nhiên bị Điền Điềm sai chút việc, nhưng bởi vì vừa gặp Kim Thái Hanh, cậu rất vui vẻ làm theo, không tính toán gì.

Lúc bắt đầu biểu diễn, Điền Điềm tìm cho cậu một vị trí gần hậu đài, Kim Thái Hanh đương nhiên ngồi hàng đầu, Điền Chính Quốc chỉ có thể đứng xa xa nhìn gáy hắn.

Điền Điềm múa dẫn đầu rất tốt, dáng vẻ mềm mại, điệu múa linh động, thỉnh thoảng sẽ được cả sảnh vỗ tay hoan hô. Nhưng bởi vì Điền Chính Quốc đã không còn thầm mến Điền Điềm, cho dù cô ta múa đẹp như thế nào cũng không khiến cậu hứng thú. Cậu vẫn luôn rướn cổ cố nhìn Kim Thái Hanh ngồi ở phía trước.

“Chị Điền múa rất tốt, nhưng sao cảm thấy biểu cảm của chị ấy hơi khác thường. Đây vốn là một bài múa đau thương, nhưng sao chị Điền luôn nhìn xuống dưới đài mỉm cười vậy?”

“Cậu ngốc à! Cậu nghĩ xem người ngồi hàng đầu là ai, họ đều là người có tiếng tăm trong xã hội được hiệu trưởng mời tới, nhất là Kim Thái Hanh kia, vừa đẹp trai còn giàu có. Cậu không phát hiện Điền Điềm luôn cười với hắn sao, nhất định là muốn quyến rũ Kim Thái Hanh!”

Phía sau Điền Chính Quốc đột nhiên truyền đến tiếng bàn tán rì rầm.

Lúc này Điền Chính Quốc mới nghiêm túc nhìn Điền Điềm múa, thấy Điền Điềm thật sự có gì đó bất thường, trên mặt luôn mang theo nụ cười ngọt ngào không nói, còn luôn cố ý nhìn sang Kim Thái Hanh.

Sau đó Điền Chính Quốc lo lắng. Cậu nhìn Điền Điềm rồi lại nhìn mình, người ta trước ngực nhấp nhô, eo nhỏ một vòng tay là có thể ôm hết. Cậu nhìn lại mình phía trước bằng phẳng, tuy eo cũng mảnh mai nhưng nhất định không bằng nữ sinh múa ballet.

Thật ra Điền Chính Quốc chỉ lo lắng viển vông, cậu không nghĩ tới ban đầu Kim Thái Hanh kết hôn với cậu đã thể hiện hắn không thích con gái. Nhưng hiện tại lại rất đố kỵ Điền Điềm nhưng không thể làm gì, ngồi tại chỗ lòng như lửa đốt, vất vả lắm mới chờ đến khi biểu diễn kết thúc.

Buổi biểu diễn vừa kết thúc, Kim Thái Hanh đã bị lãnh đạo trường học vây quanh rời đi, Điền Chính Quốc cũng chỉ có thể rầu rĩ tự về một mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro