13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi cậu quay lại phòng học vẫn luôn nghĩ đến chuyện Điền Điềm quyến rũ Kim Thái Hanh, càng nghĩ càng thấy diện mạo vóc dáng mình đều kém Điền Điềm, tâm tình cũng càng chùng xuống.

Sau khi tan học, Điền Chính Quốc thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà thì di động đột nhiên vang lên, lấy di động ra thì thấy là hắn gọi tới.

“Alo…” Bởi vì bên cạnh còn có những người khác, cậu không tiện mở miệng gọi ông xã, không thể làm gì khác hơn là ậm ờ alo một tiếng.

“Tiểu Quốc, em tan học chưa?” Kim Thái Hanh không quá chú ý xưng hô kia.

“Dạ rồi.”

“Tôi chờ em chỗ đậu xe cũ, bây giờ em xuống đi, chúng ta cùng về nhà.” Hắn nói muốn đón cậu về nhà.

“Dạ!” Điền Chính Quốc trả lời thật kêu, tâm tình u ám lập tức trở nên vui vẻ.

Cậu đến nơi đã hẹn, thấy hắn đang tựa bên hông xe chờ mình.

“Ông xã!” Điền Chính Quốc nhìn xung quanh không có ai, hưng phấn lao vào lòng hắn.

“Ừ.” Kim Thái Hanh vươn tay ôm chặt cậu.

“Ông xã, sao anh trở về sớm vậy, em tưởng anh phải dùng cơm tối với hiệu trưởng.” Cậu đột nhiên ngẩng đầu từ trong lòng hắn.

“Tôi nói còn có việc phải đi sớm.” Kim Thái Hanh trả lời qua loa. Kỳ thật là vì hắn nghĩ cậu sắp tan lớp, cố ý từ chối dùng cơm, muốn đón cậu về nhà.

“Ông xã…” Điền Chính Quốc cũng biết hắn đối tốt với mình, ngọt ngào tựa vào lòng hắn.

Hai người về nhà, cơm nước xong xem tivi, sau đó cùng về phòng ngủ nghỉ ngơi, tâm tình Điền Chính Quốc vẫn rất tốt. Cho đến khi đi tắm, cậu tìm quần áo ngày mai đến trường, lúc đứng trước gương khoa tay múa chân thì lại nghĩ đến chuyện Điền Điềm, lại nhìn mình trong gương như cái bàn giặt quần áo, trong lòng bắt đầu tự ti.

Điền Chính Quốc buồn bực sờ sờ trước ngực mình, đầu ti hoàn toàn phẳng, lại tức giận dùng ngón tay nhéo một cái.

“A!” Điền Chính Quốc kêu đau, đầu ti không bị nhéo sưng nhưng ngực lại ửng đỏ.

Cậu não úng nước lại đi so sánh dáng người với nữ sinh, nhưng nghĩ tới lúc Điền Điềm múa ballet luôn nhìn Kim Thái Hanh, trong lòng cậu vô cùng đố kỵ, cần phải so sánh với Điền Điềm mới được.

Cậu không dằn vặt ngực mình nữa, cậu ngẩng đầu nhìn gương. Điền Chính Quốc cảm thấy mình eo nhỏ coi như tạm được, đường cong lả lướt hấp dẫn, tuy không có cơ bụng nhưng cũng không có thịt thừa. Thế nhưng nhìn xuống chút nữa, cái thứ giữa háng không hùng tráng uy vũ, nhưng bây giờ cậu đã nghĩ thông, làm một tiểu 0, phía trước chỉ cần có thể bắn là được, cũng không cần quá so đo dài ngắn lớn nhỏ làm gì, nhưng tính ra phía sau quan trọng hơn nhiều, ví dụ như mông phải mềm mại, hậu huyệt phải ẩm ướt…

Nghĩ như vậy, Điền Chính Quốc vô thức đưa tay ra sau bóp mông.

“Tiểu Quốc…” Sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói khàn khàn của Kim Thái Hanh. Hắn đã sớm tắm rửa xong, ra ngoài đứng sau lưng, nhìn cậu chằm chằm hơn nửa ngày, thấy cậu trần truồng đứng trước gương vừa nhéo đầu ti vừa bóp mông, thứ giữa hai chân hắn lập tức dựng đứng.

“Ông xã!” Điền Chính Quốc bị âm thanh của hắn làm hoảng sợ, nhất thời sửng sốt không biết nên phản ứng gì.

“Tiểu Quốc, em đang làm gì vậy?” Kim Thái Hanh cởi áo choàng tắm vứt sang một bên, lõa thể đi tới, từ sau lưng ôm Điền Chính Quốc cũng lõa thể vào ngực mình.

“Em… Em…” Cậu lắp bắp không nói rõ được. Chuyện của Điền Điềm là do cậu ích kỷ ghen ghét, có lẽ hắn không biết, Điền Chính Quốc sao có thể mặt dày nói ra chuyện mình ăn dấm bậy bạ.

“Hử?” Kim Thái Hanh luôn ít nói hôm nay lại vô cùng cố chấp, cao giọng tiếp tục hỏi tới.

“Em… Em cảm thấy mình không đẹp… A… Ông xã…” Cậu không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nhắm mũi trả lời, lại đột nhiên cảm thấy Kim Thái Hanh chen dương vật nóng hổi vào giữa hai cánh mông, kề sát miệng động không ngừng cọ xát, Điền Chính Quốc không kiềm chế được, bật ra từng tiếng rên rỉ.

“Tiểu Quốc, nhìn gương.” Kim Thái Hanh đưa tay ra phía trước xoa nắn thân thể cậu.

Điền Chính Quốc dựa theo yêu cầu của hắn nhìn trước gương, chỉ thấy bàn tay hắn dọc theo cần cổ trượt xuống dưới, cậu không chỉ cảm thấy thân thể nóng lên, ngay cả da thịt trắng nõn cũng nhuốm một màu hồng nhạt. Khi Kim Thái Hanh dùng hai ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn đầu ti, cậu phát hiện lúc nãy nhéo đầu ti mà nó không biến lớn, bây giờ lại căng tròn, tuy rằng dáng vẻ không quá lớn nhưng màu sắc đỏ tươi, đứng thẳng trước ngực vô cùng bắt mắt, cũng đặc biệt mê người. Kim Thái Hanh xê dịch tay xuống chút nữa, vừa trượt đến bụng thì dương vật của cậu đã hoàn toàn cương lên, dương vật màu hồng run rẩy ngẩng cao đầu…

Điền Chính Quốc thấy dáng vẻ động tình của mình trong gương, mắt ngập nước, gò má ửng đỏ, môi khẽ nhếch… Trước giờ cậu chưa từng cảm thấy mình đẹp, nhưng lúc này cả khuôn mặt cậu thoạt nhìn rất diễm lệ động lòng người.

“Tiểu Quốc đẹp nhất.” Kim Thái Hanh ngậm vành tai cậu nói nhỏ, vươn tay cầm phía trước của cậu.

“Ông xã đừng… Sẽ bắn…” Tay hắn không ngừng chà xát trên dưới dương vật của Điền Chính Quốc. Cậu nhìn trong gương thấy trên lỗ nhỏ đã tràn ra một ít tinh dịch, chất lỏng trắng đục dính nhớp này chảy xuống dưới hình thành một sợi chỉ bạc. Cảnh tượng dâm mỹ kích thích tình dục tăng vọt, giữa kẽ mông còn kẹp theo dương vật của hắn. Kim Thái Hanh lo lắng vẫn chưa mở rộng hậu huyệt, không dám lập tức đâm vào nên không ngừng chuyển động dương vật cọ xát miệng lỗ sau, Điền Chính Quốc bị cọ đến vặn vẹo mông, cảm thấy bên trong thân thể ngứa ngáy khó nhịn.

Kim Thái Hanh từ trong gương nhìn dáng dấp sốt ruột lại không kiềm chế được của cậu, cố ý đẩy nhanh tốc độ cọ xát dương vật.

“Ông xã!” Điền Chính Quốc thét lên một tiếng chói tai, tinh dịch màu trắng phun ra, thậm chí còn bắn lên cái gương phía trước.

“Tiểu Quốc, chúng ta về giường.” Kim Thái Hanh làm cậu bắn một lần, mình cũng đã là tên đã lên dây. Tuy rằng làm tình trước gương rất kích thích, nhưng lại không nỡ để người nhỏ mệt mỏi, vẫn quyết định về giường rồi tiếp tục. Hắn không quan tâm dương vật cậu vẫn đang chảy tinh dịch, cúi người ôm công chúa đi tới bên giường.

Kim Thái Hanh đặt cậu lên giường, tách đôi chân dài của cậu sang hai bên, ngón tay xâm nhập phía sau khuếch trương vài cái, sau đó hắn điều chỉnh tư thế, vội vàng đâm dương vật đã cương cứng vào trong.

Điền Chính Quốc dang rộng hai chân nằm trên giường, thân thể bị hắn đỉnh nhấp nhô nhấp nhô. Hậu huyệt bị dương vật ma sát vừa tê vừa ngứa, khoái cảm dâng cao quét qua từng tế bào trong cơ thể, cậu khóc lóc muốn hắn chơi đùa mạnh bạo, cậu đã sớm sung sướng đến mức vứt chuyện của Điềm Điềm ra sau đầu…

Nhưng ngay khi hai người đang chìm sâu vào bể dục, di động của hắn lại sát phong cảnh vang lên.

“Ông.. Ông xã… Điện thoại… Hức hức… Đừng đỉnh vào chỗ đó…” Giọng nói rầm rì đứt quãng của cậu nhắc nhở Kim Thái Hanh nghe điện thoại.

“Không nghe.” Hắn khàn khàn trả lời qua loa, hai tay giữ chặt eo nhỏ, dương vật đâm thô bạo vào nơi ấy.

Di động vẫn cố chấp đổ chuông liên tục.

“A a… Sướng quá, thật sướng quá… Bị dương vật của ông xã chơi chết… Ông xã… Nghe… Nghe điện thoại…” Điền Chính Quốc khóc la rát cổ, nhưng chuông điện thoại không thể khiến cậu hoàn toàn trầm mê trong tình dục.

“Tiểu Quốc, em chờ một chút.” Tuy rằng Kim Thái Hanh không muốn để ý tới, nhưng di động cứ tiếp tục reo như thế sẽ ảnh hưởng tính dục của hai người. Kim Thái Hanh không thể làm gì khác hơn là dừng làm tình, vươn tay cầm điện thoại nghe máy.

“A…” Hậu huyệt đang được chơi sảng khoái, hắn đột nhiên dừng lại khiến người nhỏ khó chịu hừ hừ, nhưng cậu lại nhanh chóng che miệng, sợ âm thanh của mình bị người trong di động nghe được.

“Bây giờ đừng tới, ngày mai con sẽ dẫn em ấy đến. Được rồi, cứ như vậy đi, con cúp máy đây.” Không biết là ai gọi tới, Kim Thái Hanh cau mày nói một hai câu lập tức cúp điện thoại.

“Ông xã, là ai gọi tới…A!” Điền Chính Quốc mới mở miệng hỏi, nhưng chưa nói xong đã bị đỉnh sâu một cái khiến thay đổi âm điệu.

Không có chuông điện thoại quấy nhiễu, thay vào đó là âm thanh va chạm mãnh liệt của hai khối thân thể trần truồng. Dưới sự đâm rút điên cuồng của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc lập tức quên mất chuyện điện thoại, toàn bộ thể xác và tinh thần đều chìm đắm trong khoái lạc…

Sau khi làm tình xong, hắn vệ sinh sạch sẽ rồi ôm cậu lên giường bọc chăn kín kẽ. Kim Thái Hanh cũng lập tức lên giường, chui vào chăn, kéo cậu vào ngực mình.

“Ông xã…” Điền Chính Quốc vùi đầu vào hõm cổ Kim Thái Hanh, lầu bầu một tiếng mơ hồ.

“Tiểu Quốc ngủ ngon.” Hắn đắp chăn cho cậu, siết cánh tay ôm chặt cậu, cả căn phòng ngủ nhanh chóng chìm vào tĩnh lặng.

“Ông xã…” Sáng sớm hôm sau, Điền Chính Quốc dụi mắt ra ngoài, men theo âm thanh đi vào nhà bếp, cả người như con gấu túi bám lên lưng hắn.

“Hôm nay là cuối tuần, sao em không ngủ thêm chút nữa?” Kim Thái Hanh tiếp tục bận bịu làm bữa sáng, lấy bánh trứng đã vàng ruộm từ trong nồi đặt lên đĩa.

“Đói bụng rồi. Thơm quá…” Điền Chính Quốc nhăn mũi hít sâu một hơi.

“Đi rửa mặt đi, sắp ăn được rồi.” Kim Thái Hanh quay đầu lại thấy cậu còn đang buồn ngủ mơ màng, căn dặn một tiếng rồi tiếp tục bận rộn.

“Dạ.” Điền Chính Quốc vội chạy lên phòng ngủ rửa mặt.

Lúc cậu đi xuống, Kim Thái Hanh đã dọn bữa sáng ra bàn. Cậu ngồi vào bàn, cúi đầu ăn ngấu nghiến.

“Tiểu Quốc.” Lúc cậu đang vùi đầu ăn bữa sáng, hắn đột nhiên gọi.

“Dạ?” Điền Chính Quốc ngẩng đầu lên, khóe miệng còn dính sữa đậu nành trăng trắng.

“Ba mẹ tôi từ nước ngoài trở về, hôm nay tôi muốn dẫn em đi gặp bọn họ.” Kim Thái Hanh rút khăn giấy lau miệng cho cậu, giọng bình thản tùy tiện nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro