14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“A?! Ba mẹ anh đã về?” Điền Chính Quốc ngẩn người, há to mồm nhìn chằm chằm hắn.

“Ừ, hôm qua họ gọi điện muốn đến đây, tôi không để họ tới, bảo hôm nay sẽ đưa em sang đó.” Kim Thái Hanh gật đầu, kiên nhẫn giải thích.

“Điện thoại?! Có phải cú điện thoại tối hôm qua chúng ta đang…?” Điền Chính Quốc biến sắc, dè dặt hỏi.

“Ừ.” Hắn lại gật đầu.

Làm sao bây giờ! Xấu hổ quá! Không biết ba mẹ Kim có phát hiện hai người đang… Kim Thái Hanh không nghe máy trong thời gian dài như vậy, bọn họ nhất định đã đoán được! Sao mình còn mặt mũi đối mặt với ba mẹ, hơn nữa hôm nay còn là lần đầu tiên gặp mặt… Điền Chính Quốc lo lắng, suy nghĩ miên man.

“Tiểu Quốc, có phải em không muốn đi?” Kim Thái Hanh thấy cậu vẫn âu lo không nói lời nào, thử dò hỏi.

“Không… Không có. Chỉ là lần đầu tiên… Gặp… Gặp… Cha mẹ chồng… Em… Em…” Điền Chính Quốc vội lắc đầu, lắp bắp nửa ngày không nói thành câu, còn đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu.

“Đừng lo, ba mẹ nhất định sẽ thích em.” Tiếng ‘ba mẹ chồng’ của cậu khiến hắn rất thỏa mãn, vươn tay xoa đầu an ủi.

“Dạ.” Điền Chính Quốc ngoan ngoãn đáp.

Cơm nước xong, cậu lôi tất cả quần áo ra ngoài, ướm từng bộ từng bộ.

“Ông xã, anh thấy cái này như thế nào?” Mỗi lần Điền Chính Quốc thử một bộ đều sẽ quay sang hỏi ý kiến của hắn.

“Rất đẹp.” Kim Thái Hanh gật đầu tán thưởng.

“Còn cái này?” Cậu lại thay đổi một bộ khác.

Kim Thái Hanh vẫn trả lời y như trước.

“Ông xã… Rốt cuộc em nên mặc bộ nào?” Điền Chính Quốc rầu rĩ nhìn đống quần áo.

“Mặc bộ này đi.” Kỳ thật trong mắt hắn, Điền Chính Quốc mặc gì cũng đẹp. Chỉ là hắn thấy cậu bối rối mới tùy tiện chọn một bộ quần áo đưa cho cậu.

Điền Chính Quốc lập tức mặc đồ Kim Thái Hanh chọn cho mình.

Hắn lái xe đưa cậu đến nhà ba mẹ.

“Tiểu Quốc tới rồi.” Hai người mới vào cửa, cậu lập tức bị mẹ Kim nhiệt tình túm cánh tay. Tuy rằng trước đó chưa từng gặp mặt, nhưng lúc này trong nhà chỉ có một đôi vợ chồng trung niên, Điền Chính Quốc không cần đoán cũng biết họ là ba mẹ Kim.

“Mẹ, mẹ dọa Tiểu Quốc.” Kim Thái Hanh nhíu mày oán trách.

“Không có, không có đâu! Ba, mẹ.” Điền Chính Quốc lắc đầu, đỏ mặt lí nhí.

“Ừ! Ừ!” Mẹ Kim liên tục ừ ừ, ba Kim đứng bên cạnh cũng gật đầu mỉm cười.

Sau đó Điền Chính Quốc không biết nên làm gì, đỏ mặt lo lắng đứng tại chỗ không dám lộn xộn.

“Tiểu Quốc, mau vào nhà đi.” Mẹ Kim đúng lúc xóa tan xấu hổ của cậu, kéo cậu vào phòng khách.

Bốn người ngồi trên sô pha phòng khách, ba mẹ Kim ngồi một bên, đôi phu phu ngồi một bên, bốn người chia làm hai cặp ngồi đối diện nhau.

“Tiểu Quốc dáng đẹp, tính tình lại ngoan ngoãn, hèn chi Kim Thái Hanh luôn nhớ thương, chờ đợi nhiều năm như vậy.” Sau khi mẹ Kim nhìn Điền Chính Quốc từ trên xuống dưới, bất chợt mở miệng nói.

“A! Nhiều năm gì cơ?!” Cậu nghi ngờ hỏi.

“Tiểu Quốc, con không biết Hanh nó…” Mẹ Kim lộ vẻ ngạc nhiên.

“Mẹ!” Kim Thái Hanh cau mày cắt lời.

“Được rồi được rồi, mẹ không nói.” Mẹ Kim khoát tay, đề tài này ngừng lại ở đây.

Tuy rằng Điền Chính Quốc mơ mơ hồ hồ, nhưng ở trước mặt ba mẹ Kim, cậu cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Sau đó mẹ Kim lại hỏi cậu về mấy chuyện thường ngày, Điền Chính Quốc đều ngoan ngoãn trả lời, ba mẹ hắn càng ngày càng thích cậu. Hai người nói xong, Kim Thái Hanh và ba bắt đầu nói đến chuyện công ty. Cậu nghe không hiểu nên yên tĩnh ngồi bên cạnh.

“Để hai ba con bọn họ từ từ nói chuyện, Tiểu Quốc, sau này đây cũng là nhà của con, mẹ dẫn con đi tham quan một chút..” Mẹ Kim vừa nói với cậu vừa đứng dậy.

Điền Chính Quốc cũng đứng lên theo.

Nhà của ba mẹ Kim là một ngôi biệt thự hai tầng, mẹ Kim dẫn cậu đi dạo xung quanh, sau đó đến vườn hoa ngồi xuống.

“Tiểu Quốc, sống với Thái Hanh chắc rất chán đúng không. Tính nó với ba nó y hệt nhau, cứng nhắc kiệm lời lại vô vị.” Mẹ Kim cười tủm tỉm nhìn cậu, tùy ý nói chuyện ngày thường.

“Không có chán đâu mẹ. Tuy rằng Hanh không thích nói chuyện nhưng đối xử với con rất tốt.” Điền Chính Quốc lập tức lắc đầu, giải thích thay chồng.

“Con đừng nói tốt cho nó, con mẹ sinh ra mẹ biết. Tuy nói ngoại hình nó coi như tạm được, nhà của chúng ta cũng coi như có chút tiền, mấy năm trước theo tuổi tác Thái Hanh càng ngày càng lớn nhưng nó lại không hẹn hò, càng không có dự định kết hôn. Mẹ và ba nó rất sốt ruột, bắt đầu cho nó đi xem mắt, nhưng cho dù là tuấn nam hay mỹ nữ, nó cũng không thèm nhìn người ta một cái. Làm ba mẹ đương nhiên rất lo lắng, ngày nào cũng thúc giục, cuối cùng nó bị ép nổi điên, nó nói thật với chúng ta, nó nói nó đang đợi một người lớn lên.” Mẹ Kim nói đến đây thì ngừng lại, lẳng lặng đợi phản ứng của chàng dâu.

“Chờ một người lớn lên?!” Điền Chính Quốc thì thào, lẩm bẩm câu nói kia.

“Ừ.” Mẹ Kim gật đầu khẳng định.

“Chẳng lẽ anh ấy… Chờ con?!” Điền Chính Quốc cẩn thận hỏi lại, cậu không quá chắc chắn điều này. Cậu không dám tin Kim Thái Hanh đang chờ mình, nhưng nghĩ đến lúc hai người mới kết hôn, anh ấy đã đối tốt với mình như thế lại khiến trong lòng cậu tràn đầy chờ mong.

“Tiểu Quốc, con cảm thấy thế nào?!” Mẹ Kim mỉm cười, hỏi ngược lại cậu.

“Nhưng… Nhưng trước đây con và Hanh không quen biết nhau.” Điền Chính Quốc nói ra nghi ngờ trong lòng.

“Con trai mẹ cứng nhắc ngay cả vợ cũng không biết theo đuổi. Thái Hanh nói mẹ biết năm năm trước nó đã từng gặp con, chính là cái loại vừa gặp đã yêu, hơn nữa còn là yêu thầm. Nhưng lúc đó con mới mười ba mười bốn tuổi, nó đành chờ con lớn. Có một ngày nọ nó đột nhiên gọi điện thoại tới, nói rằng hai đứa đã đăng ký kết hôn, vì lúc đó mẹ đang ở nước ngoài không thể về kịp, nhưng trong lòng mẹ rất vui, hỏi nó sao có thể theo đuổi được con. Kết quả là nó nói dùng thủ đoạn để công ty ba con xảy ra vấn đề, sau đó ép con kết hôn với nó… Aizz…” Mẹ Kim lắc đầu thở dài, thái độ bất đắc dĩ.

“Công ty của ba con… Là do anh ấy…” Điền Chính Quốc giật mình trợn mắt.

“Mẹ vẫn cho rằng sau khi kết hôn, nó sẽ nói tất cả mọi chuyện cho con biết, nhưng lúc nãy mẹ mới biết nó không hề nói gì. Tiểu Quốc, quả thật Thái Hanh đã làm sai, nhưng mẹ vẫn hy vọng con có thể tha thứ cho nó. Con cũng vừa mới nói nó đối xử với con rất tốt, mẹ mong hai đứa có thể hạnh phúc cả đời.” Mẹ Kim vỗ vỗ mu bàn tay cậu, tình sâu ý nặng.

“Mẹ… Dạ, con biết rồi!” Trong lòng Điền Chính Quốc ấm áp, kiên định gật đầu. Nếu mới kết hôn biết được việc này, cậu nhất định sẽ oán giận hắn. Nhưng hiện tại hai người đã sống chung một thời gian, Kim Thái Hanh cưng chiều mình, đối tốt với mình, Điền Chính Quốc đều ghi tạc trong lòng, cũng tin tưởng hắn thật sự thích mình. Hơn nữa bây giờ công ty của ba cũng không sao, có Kim Thái Hanh hỗ trợ còn phát triển tốt hơn. Cậu cũng không cần tính toán chi ly vì những chuyện quá khứ.

“Tiểu Quốc ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế, sau này nếu nó bắt nạt con, mẹ sẽ giúp con xử lý nó. Được rồi, hai ba con bọn họ chắc cũng nói chuyện xong rồi, chúng ta trở về đi.” Mẹ Kim thở phào nhẹ nhõm, kéo cậu quay về phòng khách.

“Tiểu Quốc…” Kim Thái Hanh vừa nhìn thấy người nhỏ lập tức ra đón, hắn biết mẹ nhất định sẽ nói hết mọi chuyện. Lại không biết thái độ của Điền Chính Quốc, vẻ mặt bất an nhìn cậu.

“Ông xã.” Điền Chính Quốc khẽ gọi, mỉm cười dịu dàng.

“Tiểu Quốc!” Kim Thái Hanh lập tức hiểu ra, cũng không cố kỵ ba mẹ đều ở đây, giang tay ôm cậu vào lòng.

Ba mẹ Kim nhìn nhau, mỉm cười hiểu ý.

Nếu mọi chuyện đã được nói rõ ràng, bầu không khí cũng trở nên thoải mái, sau khi cả nhà vui vẻ ăn cơm trưa xong, cả hai lập tức trở về nhà mình.

“Ưm…” Hai người mới vào cửa, Điền Chính Quốc đã bị đè lên tường, môi kề môi, Kim Thái Hanh trực tiếp đưa lưỡi vào miệng cậu.

Đừng nhìn hắn luôn trưng ra mặt than, dáng vẻ bình tĩnh vô lo, kỳ thật trong lòng rất thấp thỏm bất an. Kim Thái Hanh sợ sau khi Điền Chính Quốc biết được chân tướng sẽ ghét sẽ hận mình, nhưng không ngờ cậu lại không tức giận. Lúc nãy một tiếng ông xã khiến hắn cảm động muốn điên, chỉ là ngại ba mẹ nên không có tiến thêm một bước. Bây giờ về đến nhà, đương nhiên là lập tức chuyển cảm động thành ‘hành động thực tế’.

Hai người vừa hôn môi vừa cởi quần áo, cậu cũng rất ngoan ngoãn, không phản kháng, bị Kim Thái Hanh cởi áo, cởi dây nịt, tuột quần… Chỉ ở cửa, Điền Chính Quốc đã bị lột sạch không còn một mảnh.

Kim Thái Hanh vuốt ve khắp nơi trên da thịt nhẵn nhụi kia, Điền Chính Quốc bị sờ soạng đến mềm nhũn, tựa lưng vào tường, cả người tuột xuống. Hắn thấy thế nhanh chóng cúi người ôm Điền Chính Quốc về phòng ngủ.

Hắn đặt cậu lên giường, nhanh chóng cởi sạch quần áo rồi lập tức đè lên.

Hôn môi, vuốt ve, mở rộng, tiến vào, đâm rút… Cho đến khi hai người cùng đạt cao trào.

“Ông xã!” Sau cơn tình ái, Điền Chính Quốc mệt xỉu bị Kim Thái Hanh ôm vào lòng. Ý thức của cậu dần dần mơ hồ, nhưng đột nhiên cậu nghĩ đến thứ gì đó nên vội ngẩng đầu nhìn hắn.

“Ừ.”

“Em yêu anh!” Âm thanh vang dội mà trong trẻo.

“Tôi cũng yêu em.” Trong nháy mắt, trái tim Kim Thái Hanh mềm nhũn, ánh mắt lóe lên ý cười ấm áp mềm mại.





end.

https://onlyusaya.wordpress.com/2021/05/10/muc-luc-cuoc-song-muon-mau-cua-anh-chang-mat-than/ link gốc đây nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro