11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Chờ cuối tuần tôi với em cùng về.” Kim Thái Hanh lập tức trả lời.

“Cám ơn ông xã.” Điền Chính Quốc vui vẻ, ngồi dậy hôn một cái thật kêu lên mặt hắn.

Kim Thái Hanh vươn tay ôm vai cậu kéo vào lòng mình.

Cuối tuần đã đến, hai người lái xe về nhà. Điền Chính Quốc chỉ lo vui vẻ, không nhớ tới lần đầu về nhà sau khi kết hôn phải mua đồ cho ba mẹ. Mãi đến khi tới cửa nhà, thấy Kim Thái Hanh xách một đống quà từ trong cốp xe, cậu mới nhớ mình không chuẩn bị thứ gì, không khỏi giật mình vì sự cẩn thận tỉ mỉ của hắn.

“Mẹ!” Điền Chính Quốc vừa vào nhà đã nhào vào lòng mẹ đang mở cửa.

“Nhanh đứng thẳng nào, để mẹ nhìn con thử xem.” Mẹ Điền bảo cậu đứng thẳng, ngắm kỹ từ trên xuống dưới. Điền Chính Quốc bị ép kết hôn với Kim Thái Hanh, ba mẹ vẫn luôn lo lắng, sợ cậu còn bé bị ức hiếp. Gần hai tháng nay, Điền Chính Quốc chỉ gọi điện về nhà nói mình sống rất tốt, nhưng dù sao nói miệng không bằng chứng, ba mẹ phải thấy tận mắt mới yên tâm được.

Mẹ Điền nhìn trước nhìn sau con trai, dáng vẻ không thay đổi bao nhiêu, nhưng trên mặt lại nhiều thêm ngọt ngào cùng hạnh phúc.

“Ba, mẹ.” Giữa lúc cậu đang trong cơn vui sướng khi gặp được ba mẹ, Kim Thái Hanh đứng phía sau đột nhiên mở miệng gọi.

“Ừ.” Ba mẹ Điền do dự một lúc mới trả lời. Đối với Kim Thái Hanh, ba mẹ Điền biết ơn hắn giúp Điền gia vượt qua cửa ải khó khăn, nhưng lại hận hắn ép buộc con trai cưng kết hôn, cũng không biết là biết ơn nhiều hơn hay oán hận nhiều hơn, hơn nữa hắn đột nhiên mở miệng cũng khiến ba mẹ Điền không phản ứng kịp.

“Xin lỗi ông xã, em vui quá quên mất anh.” Điền Chính Quốc chạy vội tới bên cạnh chồng, khoác tay hắn kéo hắn đến trước mặt ba mẹ.

Một tiếng ‘ông xã’ của cậu khiến ba mẹ chú ý thêm một chút, nhìn lúc này Điền Chính Quốc dựa sát Kim Thái Hanh, vẻ mặt ngọt ngào không giống giả vờ. Ba mẹ Điền đoán rằng gần hai tháng nay con trai sống rất tốt, thiện cảm đối với Kim Thái Hanh cũng tăng thêm vài phần.

“Đừng đứng đó nữa, mau vào nhà đi.” Mẹ Điền gọi cả hai vào nhà.

“Chính Quốc, con về nhà còn mua nhiều thứ như vậy làm gì.” Ba Điền thấy hai đứa xách túi lớn túi nhỏ vào phòng khách, mở miệng oán trách một câu.

“Ba, không phải con mua, mấy thứ này đều do Hanh mua, anh ấy muốn hiếu kính hai người. Hơn nữa anh ấy đã mua từ trước, không nói cho con biết.” Điền Chính Quốc giải thích với ba, thuận tiện nói vài lời tốt đẹp cho hắn.

“Ba, mẹ, chỉ là chút tâm ý nho nhỏ.” Kim Thái Hanh tiếp lời.

“Kim...Thái Hanh con, sau này thường xuyên đưa Chính Quốc về nhà là được, đừng… Mua nhiều đồ vậy nữa, người một nhà không cần khách khí.” Ba Điền nói lời khách sáo, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất vui vì hành vi của hắn.

Người một nhà vào phòng khách, ngồi trên sô pha trò chuyện. Kim Thái Hanh vẫn kiệm lời như trước, đa phần đều là Điền Chính Quốc ríu rít không ngừng. Bởi vì ở nhà mình, có ba mẹ yêu thương, ông xã cưng chiều, cậu vui vẻ luôn cười toe toét.

“Mọi người cứ nói chuyện đi, tôi đi chuẩn bị bữa trưa.” Tới gần trưa, mẹ Điền đứng dậy.

“Mẹ, con giúp mẹ.” Điền Chính Quốc cũng đứng lên theo, vào nhà bếp với mẹ mình.

“Con không biết nấu ăn, đừng gây thêm rắc rối!” Mẹ Điền quay đầu quở trách.

“Mẹ, con đã học nấu ăn, hơn nữa ngày nào cũng nấu cho Hanh. Ông xã, em nấu ăn ngon không?” Vì để chứng minh mình thật sự biết nấu ăn, cậu còn quay đầu hỏi hắn một câu.

“Ngon.” Kim Thái Hanh nghiêm túc trả lời.

“Mẹ, mẹ nghe thấy không? Anh ấy nói con nấu ăn ngon.” Điền Chính Quốc kiêu ngạo khoe khoang.

“Nghe rồi nghe rồi, Chính Quốc nhà chúng ta nấu ăn ngon nhất thế giới, như vậy được chưa? Con ra phòng khách nói chuyện với Thái Hanh đi, một mình mẹ làm được.” Mẹ Điền cưng chiều cười cười, vỗ vai ý bảo cậu ra phòng khách với hắn.

Điền Chính Quốc nghĩ Kim Thái Hanh không thích nói chuyện, để hắn ngồi với ba khó tránh khỏi xấu hổ, cậu lập tức nghe lời mẹ, ngoan ngoãn ra phòng khách.

Sau khi cơm nước xong, ba mẹ về phòng ngủ trưa, cậu cùng ông xã về phòng ngủ của mình.

“Ông xã, anh xem nè, đây là ảnh chụp của em từ nhỏ đến lớn.” Điền Chính Quốc lục tủ tìm một quyển album thật dày đặt trước mặt hắn.

Kim Thái Hanh lật từng trang, từ bé con mông trần đến khi tập tễnh tập đi rồi trở thành thiếu niên ngây ngô… Quyển album ghi chép hoàn chỉnh quá trình trưởng thành của Điền Chính Quốc. Mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười trên ảnh đều in sâu vào lòng Kim Thái Hanh. Hắn nghĩ cậu cũng thật sự thích mình, bằng không sẽ không chia sẻ những kỷ niệm này với hắn.

“Có thể cho tôi tấm hình này không?” Khi Kim Thái Hanh lật xem một trang album thì đột nhiên chỉ vào một tấm hình, hỏi.

“Đương nhiên có thể, nhưng ông xã lấy hình em làm gì?” Điền Chính Quốc nghi ngờ nhìn tấm hình hắn chỉ, trong ảnh là cậu đi du lịch ở nơi nào đó, phong cảnh non xanh nước biếc rất đẹp, nhưng cậu lại chống nạnh ngửa mặt lên trời cười vang, dáng vẻ vừa ngốc vừa khùng.

Kim Thái Hanh không trả lời, hắn lấy ví ra, sau đó rút ảnh từ trong alum rồi cẩn thận kẹp vào ví mình.

“Ông xã… Ai nha, đừng nhìn ảnh nữa, nhìn em nhìn em nè!” Hành động của hắn khiến cậu cảm thấy thật ngọt ngào, nhưng thấy Kim Thái Hanh cứ chăm chú nhìn tấm ảnh, cậu mất hứng, hai tay ôm đầu hắn xoay qua nhìn mặt cậu.

Đến khi Kim Thái Hanh thật sự chăm chú nhìn, cậu lại xấu hổ, dần đỏ mặt dưới ánh mắt hắn.

Trong mắt hắn lấp ló ý cười nhàn nhạt.

“Ông xã!” Trước kia Kim Thái Hanh cũng từng cười, chẳng qua Điền Chính Quốc không chú ý mà thôi. Bây giờ hai người hầu như mặt kề mặt, cậu không bỏ sót nụ cười của hắn, lập tức ngạc nhiên kêu lên.

Cho dù Kim Thái Hanh cười, cơ mặt cũng không có dao động quá lớn, nhưng khóe mắt đuôi mày nhuốm đầy ôn nhu lại khiến trái tim Điền Chính Quốc mềm nhũn. Cậu ôm eo hắn, vùi đầu vào hõm cổ hắn.

Kim Thái Hanh buông album, ôm chặt cậu vào lòng.

Đã lâu rồi Điền Chính Quốc mới về nhà một chuyến, ăn cơm tối xong cứ kì kèo mãi không muốn đi. Kim Thái Hanh thấy thế chủ động hỏi cậu muốn ngủ ở nhà một đêm không, cậu vội vàng gật đầu đáp ứng, nhưng lại lưu luyến nhìn hắn. Kim Thái Hanh lại hỏi ba mẹ Điền mình có thể quấy rầy một đêm không, ba mẹ Điền đương nhiên sẽ không từ chối, bảo hắn xem đây là nhà mình là được.

Đến tối sắp đi ngủ, bởi vì lúc đến đây Kim Thái Hanh mới quyết định ở lại nên sau khi hắn tắm rửa xong cũng không mặc đồ ngủ, quần áo của Điền Chính Quốc đều rất chật, hắn trực tiếp trần truồng lên giường. Điền Chính Quốc thấy thế cũng không mặc quần áo, nude toàn thân chui vào chăn, rúc vào lòng chồng.

“Ông xã, cám ơn anh theo em về nhà, cám ơn anh ở lại…” Hai người mặt đối mặt, Điền Chính Quốc dán môi lên môi Kim Thái Hanh thì thào, nói một câu hôn nhẹ một cái.

Hai thân thể nóng hổi dán chặt lấy nhau, hôn hôn đến mức thứ giữa háng đều ngỏng đầu lên.

“Ông xã, em khó chịu…” Cậu kéo tay hắn đặt lên dương vật mình.

Kim Thái Hanh kéo hai dương vật kề sát lại, xoa nắn trên dưới.

“Ông xã… Ông xã…” Điền Chính Quốc không ngừng hôn môi Kim Thái Hanh, phát ra tiếng ngâm khẽ sướng rơn.

Tiếng trao đổi nước bọt vang vọng trong phòng ngủ, bầu không khí ấm áp mà diễm lệ.

“Ông xã, phía sau cũng khó chịu, em muốn dương vật…” Phía trước thoải mái, hậu huyệt đã quen bị dương vật chơi đùa trở nên trống rỗng, cậu bĩu môi làm nũng.

“Ừ, Tiểu Quốc xoay người lại.” Kim Thái Hanh ừ một tiếng, buông dương vật hai người ra, lệnh cậu xoay người ra sau.

Điền Chính Quốc lập tức nghe lời, đưa lưng về phía hắn.

Ngọn đèn đầu giường mờ mờ ảo ảo, Kim Thái Hanh nhìn xung quanh, trong phòng ngủ không có thứ gì có thể bôi trơn. Hắn hơi suy tư rồi với ngón tay vào miệng, dùng nước bọt thấm ướt rồi đút ngón tay vào giữa kẽ mông.

Sau khi hai người kết hôn hầu như ngày nào cũng làm tình, thân thể người nhỏ vốn mẫn cảm, phía sau luôn bị dương vật đâm thọc cũng trở nên dễ mở rộng, ngón tay ra ra vào vào vài cái, bên trong hậu huyệt đã mềm mại, ẩm ướt.

Kim Thái Hanh cảm thấy mở rộng gần như ổn thỏa, lập tức rút ngón tay ra, xoay người cậu lại rồi đặt lên giường. Hắn đè lên người Điền Chính Quốc, cậu vốn đã hứng tình, nhanh chóng dùng hai chân kẹp chặt eo hắn, cái mông đỉnh về phía trước, miệng huyệt trùng hợp hút lấy đầu khất dương vật, Kim Thái Hanh lập tức chậm rãi đỉnh vào trong.

Dù sao đang ở nhà ba mẹ Điền, hai người không dám điên cuồng như ở nhà mình. Kim Thái Hanh thả chậm tốc độ đâm rút, cố gắng không làm ra âm thanh quá lớn, nhưng bên trong Điền Chính Quốc phân bố dịch ruột tuy không nhiều như suối phun nhưng làm bên trong ướt nhẹp, dương vật ra ra vào vào sẽ luôn có tiếng nước lép nhép, vang vọng trong phòng ngủ yên tĩnh có vẻ vô cùng dâm mỹ.

“Ông xã ông xã… Thật thoải mải… Mông thích bị dương vật chơi đùa… Thích ông xã chơi em…” Điền Chính Quốc cũng không dám kêu rên dâm đãng như bình thường, tiếng nức nở khe khẽ, dùng sức nâng mông lên hùa theo va chạm của hắn…

Sau khi cậu bị dương vật đâm bắn, Kim Thái Hanh cũng phóng tinh vào trong ẩm ướt, sau khi rửa sạch thân thể thì ôm nhau cùng mơ giấc mộng đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro