Chương 14 : Nát tan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.
Nguyên nhân làm chuyện ấy với Chính Quốc .... cũng chẳng rõ nữa. Chỉ biết khi đó ham muốn bị châm ngòi, đàn ông đều là lũ động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, đạn đã lên nòng, không thể không bắn, nhịn chẳng nổi phải làm luôn, cũng đâu có gì kỳ lạ, phải không ?

Trước khoan bàn đến hậu quả, dù sao cái sự thực không thể trốn thoát hiện đang chình ình trước mặt hắn đây, chỉ cần hắn mở mắt ra sẽ liền thấy. Hắn đã cảm thấy nhịp thở hồi hộp của Chính Quốc kề sát bên mình từ lâu, hắn biết Chính Quốc đã vụng trộm nhìn hắn suốt. Cho nên hắn lại càng phiền muộn. Nói ra nghe thực khốn nạn, nhưng hắn thực sự không thích đàn ông. Giống như xưa nay hắn luôn ghét ăn sầu riêng vậy, chả lẽ chỉ vì một lần hứng chí không chịu nổi cám dỗ ăn một miếng, mà sau này phải ăn đời ở kiếp với quả sầu riêng thúi hoắc à ?

Thẩm nín thở, đoạn mở mắt. Quả nhiên Chính Quốc đang thẫn thờ cúi nhìn hắn, hắn đột ngột tỉnh giấc, anh hơi giật mình lắp bắp, chân tay luống cuống hết cả, vội vàng lảng nhìn sang nơi khác

" Chào ... Chào buổi sáng "

" Ừm " Thái Hanh lật chăn, Ngồi dậy, liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Chính Quốc, trong lòng càng thêm rối rắm phiền não. Hắn xuống giường đi thẳng tới buồng tắm thông với phòng ngủ, nhặt lấy quần áo vương vãi ở đó, dù có chút nhàu nhĩ nhưng vẫn có thể mặc tạm, chỉnh trang một chút, rồi quay người trở lại bình thường. Nếu hai người cùng trần truồng nói chuyện, sẽ kỳ cục lắm

" Chuyện đó ..."

" Việc đêm qua " hắn vội cướp lời, " Vô cùng xin lỗi cậu"

Vẻ mặt Chính Quốc thoáng cứng lại, dường như không hiểu hắn đang nói gì, bần thần à một tiếng, nom có chút thẫn thờ

" Đêm qua là tôi nhất thời kích động, cậu đừng nghĩ nhiều "

Chính Quốc lại à một tiếng, ngẩn ngơ nhìn tay mình đặt trên tấm chăn

" Cậu cũng biết, tôi đâu có thích đàn ông "

" ... Ừ " Chính Quốc vẫn nhìn chăm chăm vào tay mình, ráng hồng trên mặt cũng đã phai nhạt hết, thoạt nhìn lại càng nhợt nhạt hơn bình thường

" Chuyện này, tốt nhất là quên đi, coi như chưa từng xảy ra, cậu hiểu chứ ?"

Tim Chính Quốc như ngừng đập, hơn nửa ngày mới ho khan một tiếng, sau đó anh gật đầu

" Rất xin lỗi vì đã làm cậu đau "

" Không sao ..." Chính Quốc miễn cưỡng nhoẻn cười, cúi đầu kéo chăn, lát sau lại đẩy ra, dường như chẳng biết đem tay chân để vào đâu " Tôi đi ... Tắm rửa cái đã "

Tư thế xuống giường của anh không được thoải mái, rõ ràng bước đi hơi khập khiễng, vào phòng tắm khép lại cửa, sau đó chỉ còn tiếng nước chảy rào rạt to khác thường. Thái Hanh biết tối qua hắn như phát điên phát dại, giày vò Chính Quốc đến quá nửa đêm, trên giường còn vương vết máu

Chính Quốc tắm rửa rất lâu mới trở ra, có lẽ bởi vì bị xông hơi nóng lâu, nên hơi đỏ

" A, Tiểu Quốc, Xin lỗi cậu nhé, vốn định nán lại hai ngày, nhưng vừa rồi công ty bảo có việc gấp cần tôi về xử lý, cho nên hôm nay tôi phải về ngay rồi "

Chính Quốc mỉm cười, gật đầu, như nghĩ ngợi gì, bổ sung một câu " Đi đường cẩn thận nhé "

Nụ cười thấu hiểu và cảm thông trên mặt Chính Quốc khiến Thái Hanh cảm thấy bất an. Tuy rằng những lời vừa nói nghe như viện cớ đánh bài chuồn, nhưng thực sự là vậy

" Tôi đi đây "

" Ừ, tạm biệt " Nãy giờ Chính Quốc vẫn cụt mắt suốt, không biết là do quá sức mệt mỏi hay vì nguyên nhân nào khác, vẻ mặt đờ đẫn không có biểu tình này thoạt nhìn tựa như trống rỗng. Thoắt cái họ lại như chủ tớ bình thường. Chính Quốc giúp Thái Hanh mở cửa, tiễn hắn ra ngoài, tuy rằng bước đi xiêu vẹo, nhưng vẫn làm hết phận sự đưa hắn đến giao lộ, gọi taxi, chờ hắn lên xe, giúp hắn đóng cửa, giống như trước kia vẫn thường làm

Xe đi được vài giây, Thái Hanh thực sự nhịn không nổi ngoái đầu, xuyên qua tấm kính vẫn có thể thấy rõ người đứng ở bên kia đường, dáng người mảnh khảnh, lưng hơi khom, bả vai như sợ lạnh mà khẽ co lại. Bóng người chậm rãi biến thành một chấm. Cuối cùng, họ ngày càng xa nhau

___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro