Chương 21 : Hẹn hò !!??

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.
" Tôi là Kha Lạc " Kha Lạc ưỡn thẳng lưng, rõ ràng chẳng thấp hơn là bao

" À ..." Thái Hanh nhớ ra cậu nhóc đang là đề tài bàn tán của nhà họ Kha, chỉ cảm thấy khuôn mặt tuy tươi sáng xinh đẹp, nhưng lại khiến người ta có cảm giác sắc bén, không khỏi lưu tâm quan sát cậu. Chính Quốc ngẩn ra nhìn hai người đối diện, bắt tay, gật đầu chào hỏi, rồi lại tách ra, không hiểu vì sao lại khiến anh liên tưởng tới một màn trước khi bắt đầu trận đấu quyền anh, thấy hơi buồn cười

Vừa định quay người đi, Kha Lạc đột nhiên giơ tay kéo anh lại " Này, khoan đã " Sau đó từ túi áo lấy ra một chiếc bút dạ, mở bàn tay Chính Quốc, viết nhanh một dãy số

" Của em đó " Điệu bộ cậu nhe răng cười thực đúng là khiến người ta có chút xao động " Phải nhớ đấy "

" Được, cảm ơn nhiều " Chính Quốc biết cậu muốn ám chỉ việc hai ngày nữa lấy quần áo đã đem đi giặt, rồi cả việc bồi thường bộ âu phục bị bẩn, liền gật đầu, cảm thấy đứa trẻ này thực hiểu chuyện

Thái Hanh lập tức cau mày, hồi lâu chẳng nói năng gì, chỉ chăm chăm nhìn Kha Lạc, đoạn kéo Chính Quốc đi. Chính Quốc nhìn bàn tay bị nắm chặt của mình, khẽ cười khổ. Thiếu gia nhà anh, làm việc cứ luôn nhập nhằng khó đoán thế này đây. Trước kia chỉ vì những hành vi này mà anh mới dám dệt bao mộng tưởng đáng thương. Nay đã nếm trải, đương nhiên cũng đã thông suốt mọi chuyện


____
" Quản lí Quốc, có người tìm anh "

" Ai vậy ?"

" Cậu ta nói mang đồ đến cho anh "

" Được, cứ để cậu ta vào "

Ban sáng anh mới gọi tới số máy của Kha Lạc nói địa chỉ công ty, buổi chiều đã lập tức cho người mang đồ tới, làm việc vô cùng nhanh nhẹn

" Hi, Chính Quốc ..."

Chính Quốc vội ngẩng đầu, người vừa đầy cửa vào chào anh lại không phải nhân viên ở cửa tiệm giặt là như dự đoán, mà là Kha Lạc sùm sụp chiếc mũ trên đầu như bữa trước

" Sao em lại tới đây vậy ?" Chính Quốc ngạc nhiên cười, vội đứng lên kéo chiếc ghế đối diện mời cậu ta ngồi

" À ... Em tan học, tiện đường đó mà ..." Kha Lạc bỏ mũ xuống, ngượng ngập cười

" Ra thế ..." Tuy rằng Chính Quốc cảm thấy hơi kỳ quái vì cậu ta vừa tan học nhưng lại không mặc đồng phục, nhưng anh cũng không thắc mắc " Cảm ơn em. Chút nữa tôi tan làm rồi, có muốn lái xe đưa em về không ?"

" Được " Kha Lạc tức khắc  gật đầu thật mạnh, nhìn thẳng anh nở nụ cười ra chiều thích thú

Lần trước gặp nhau, Kha Lạc vừa chơi bóng chày về, người ngợm ướt mồ hôi lùm bụi bẩn, mặt mày thì u ám. Hôm nay cậu lại có dáng vẻ vui tươi thoải mái, mặt mày phấn chấn, áo khoác thể thao Adidas kết hợp quần jeans vừa vặn gọn gàng, thoạt nhìn cực kỳ rạng rỡ . Tuy rằng vẫn còn nét ngây ngô, nhưng dễ dàng có thể nhìn ra, chỉ tầm vài năm nữa thôi cậu chàng sẽ trở thành một thanh niên đẹp trai hấp dẫn chết người. Tuổi trẻ mới tốt đẹp làm sao, Chính Quốc thoáng ghen tỵ

Vừa nghĩ vừa giở tập tài liệu, đột nhiên lại thấy thứ gì đó loé lên sau cổ áo Kha Lạc khi cậu cúi đầu, anh chăm chú nhìn kí hơn, không khỏi bật cười " Kha Lạc à... Cả nhãn áo của em cũng mặc luôn sao "

Kha Lạc cuống cuồng túm lấy đống tag sau gáy quên chưa cắt đi, lính quýnh lửa ngày cũng chẳng nói được tiếng nào, nhất thời bối rối đến độ cả hai tai đều đỏ ké. Chính Quốc vội vàng tìm sau rọc giấy giúp cậu cắt bỏ đống tag, cảm thấy dáng vẻ của cậu rất thú vị

" Cố tình mua đồ mới tới gặp tôi à " Nhìn vẻ mặt đỏ như tôm luộc xấu hổ muốn chết của cậu ta, anh nhịn chẳng được muốn trêu chọc vài câu " Đáng yêu ghê nha, cậu bạn nhỏ muốn hẹn hò với chú sao "

Kha Lạc mím môi, sắc đỏ lan xuống cả cổ, chỉ biết cụp mắt chăm chăm nhìn vào mấy món đồ trang trí nhỏ trên bàn. Đột nhiên Chính Quốc có cảm giác chính mình là một ông chú trung niên bất lương

" Đúng thế "

" Hả ?"

______
Bất ngờ chưa ông zà 😇

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro