Chương 117 : Anh chưa xin lỗi, em làm sao tha lỗi cho anh được.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeon JungKook chưa bao giờ thấy đầu óc của mình thiếu linh hoạt như lúc này.

Trong ấn tượng của cậu, ngoài lúc họp, thuyết trình ra, đây là lần đầu Kim Taehyung nói một hơi nhiều lời như thế.

Bình thường cậu nói rất nhiều, một chuyện nào đó cậu có thể lải nhải mãi không ngừng, nhưng trọng điểm chỉ có một hai câu, hoặc là một hai câu đó sẽ bị cậu nhắc đi nhắc lại, hoặc là toàn mấy lời lạc đề thừa thãi.

Hiển nhiên Kim Taehyung tài giỏi hơn cậu nhiều, nhả ra cả một tràng dài, đừng nói là một câu, ngay cả một chữ, một dấu câu bị thừa ra cũng không có.

Mỗi một câu, mỗi một từ, mỗi một chữ anh nói ra đều chứa đựng lượng thông tin cực lớn, khuấy động lồng ngực cậu khiến nó phập phồng không thôi, cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Kim Taehyung cũng không ngờ mình lại có thể nói một cách gọn ghẽ, thẳng thừng như vậy.

Không phải anh chưa từng nghĩ lúc tỏ tình sẽ chọn nơi lãng mạn một chút, món quà xinh xắn một chút, ăn mặc lịch sự một chút.

Tóm lại phải học theo mấy trò trong phim ảnh, người được tỏ tình thích thế nào thì làm thế ấy.

Anh cũng muốn theo đuổi cậu lâu hơn, lần cuối cùng được người khác theo đuổi nên khắc cốt ghi tâm một chút, để lại vài hồi ức đẹp trong đời cho cậu.

Nhưng sau khi nghe những lời Do Mun Seong nói, đọc được bài viết trên diễn đàn của cậu, anh không thể chờ đợi thêm nữa.

Địa điểm gì đó, quà gì đó, lịch sự gì đó, vứt hết cả đi.

Anh chỉ muốn để cậu biết rằng anh chưa bao giờ rời khỏi cậu.

Một ngày, một tiếng, một phút, một giây anh cũng không đợi được.

Anh muốn để cậu biết, anh vẫn luôn ở đây.

Nhà họ Jeon gì đó, ông bố khốn nạn gì đó, họ không cần cậu, anh cần; họ không thương cậu, anh thương; họ không cho cậu được một mái nhà, anh cho.

Anh từng nói, Kim đại ca ăn đứt tất cả bọn họ, thì sẽ ăn đứt tất cả bọn họ.

Nhà vệ sinh trong phòng chờ sân bay vốn không lớn, hai người chen chúc với nhau càng chật chội hơn.

Kim Taehyung kiên nhẫn cho cậu nhóc thời gian để bình tâm lại.

Nhưng trên thực tế, Jeon JungKook đã bị treo máy.

Cậu nhóc đeo khẩu trang che mất non nửa khuôn mặt vốn nhỏ nhắn của mình, chỉ để lộ đôi mắt chứa cả vũ trụ ra ngoài.

Kim Taehyung nhìn hồi lâu, cậu nhóc vẫn còn ngơ ngác, anh không khỏi cười khẽ, kéo khẩu trang của cậu xuống: "Không định nói gì à?"

Anh làm cậu giật mình, thảng thốt giật lùi về sau, khi lưng dán lên cửa nhà vệ sinh mới ngẩng đầu nhìn anh.

Cậu nên nói gì đó, nhưng đầu óc cậu rối bời, không sắp xếp được một câu hoàn chỉnh.

Cậu nghĩ ngợi, đến khi ngón tay chạm vào cánh cửa sau lưng mình mới sực nhớ ra, cậu đang ở trong nhà vệ sinh: "Anh dẫn em vào đúng nhà vệ sinh nam không hay là vào nhầm nhà vệ sinh nữ thế?"

Cái này là trọng điểm đấy à?

Kim Taehyung khàn giọng cười rồi nói: "Chắc là của nam."

Jeon JungKook giương mắt nhìn anh.

Kim Taehyung bị dáng vẻ của cậu chọc cười, chậm rãi nói: "Không thích ở đây à? Hay là bây giờ anh ra ngoài xem thử, nếu bên ngoài không có ai, chúng ta chuyển sang nhà vệ sinh nữ nhé?"

Jeon JungKook: "..."

"Có chuyển hay không?"

Jeon JungKook bĩu môi, nhỏ giọng cằn nhằn: "Chuyển rồi vẫn là nhà vệ sinh thôi, đâu có ai lại tỏ tỉnh trong nhà vệ sinh."

Kim Taehyung khẽ cười: "Em còn biết anh đang tỏ tình cơ đấy."

"Anh thấy em vòng vo qua lại, vòng cả nửa ngày vẫn không tiếp mấy lời anh vừa nói, anh suýt phải tỏ tình lần thứ hai luôn rồi."

Jeon JungKook bĩu môi, không lên tiếng.

Kim Taehyung nhìn cậu nhóc trước mặt mình không dời mắt, hơi căng thẳng: "Jeon Geun, em xem chúng ta yêu nhau có được không?"

"Nếu không được, em cứ nói cho anh biết."

Giọng của Kim Taehyung cực kỳ nghiêm túc, tim Jeon JungKook bất giác thắt lại.

Nếu không được, anh sẽ làm thế nào? Sau này sẽ không bám theo cậu nữa?

Jeon JungKook mím môi, hỏi: "Nếu em nói không được, anh sẽ làm thế nào?"

Kim Taehyung nhếch môi, ngả ngớn nói: "Còn thế nào nữa, anh sẽ tiếp tục theo đuổi em, có gì đâu."

Người này rõ là đang mạnh miệng, lời nói ra nghe sao nhụt chí thế này.

Cậu lườm anh: "Thần kinh."

Kim Taehyung bị mắng lại khẽ cười: "Tiếp tục theo đuổi em sao lại thành thần kinh rồi?"

Jeon JungKook: "Anh thần kinh đấy."

Jeon JungKook: "Em chưa từng thấy người nào thần kinh hơn anh cả."

Kim Taehyung bị mắng liên tục hai câu, lại cười, anh vừa định cất lời, Jeon JungKook đột nhiên ngước nhìn vào mắt anh: "Trước khi em nhận được điện thoại của anh, em đã gặp Goo Nam Nam."

Nét mặt Kim Taehyung đông cứng.

Chưa đến ba giây, anh đã thốt lên theo phản xạ có điều kiện: "Mấy năm qua anh và cô ta không có bất cứ mối liên hệ nào. Đêm đó anh không đi gặp cô ta. Anh cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ đi gặp cô ta.

Năm xưa anh và cô ta hoàn toàn không có quan hệ gì, anh chỉ muốn khiến em ghen nên mới cố ý nhắc đến cô ta, anh..."

"Tóm lại, năm xưa là anh khốn nạn, anh không nên thử lòng em, anh... anh... "

Lúc đó anh không biết cách yêu.

Jeon JungKook nhìn Kim Taehyung căng thẳng đến mức nói lắp, không hiểu sao lại thấy rất vui.

Không phải kiểu vui khi thấy người khác gặp họa, chỉ là niềm vui rất đơn thuần.

Cậu nhớ đến những suy nghĩ nảy ra trong đầu cậu khi Kim Taehyung đang trên đường đến đây.

Chuyện đến nước này, trốn cũng không trốn được, tránh cũng tránh không thoát, nay đã khác xưa, anh có thể tỏ tình trong nhà vệ sinh, tại sao cậu không thể trả đòn anh trong nhà vệ sinh?

"Anh là đồ khốn nạn."

"Còn là đồ siêu khốn nạn."

"Khốn nạn nhất trong những kẻ khốn nạn."

Jeon JungKook mắng ba câu xong, ánh mắt trở nên nghiêm túc: "Kim Taehyung."

"Goo Nam Nam kết hôn rồi, sinh được một cặp song sinh rất đáng yêu, cô ấy và chồng dẫn hai đưa nhỏ đến đảo Bali nghỉ mát, tình cờ gặp được em."

"Goo Nam Nam nói với em rất nhiều, nhưng những lời khác em đều không để trong lòng, chỉ có một câu khiến em phải suy nghĩ rất lâu."

"Lúc anh gọi điện thoại cho em, thật ra em muốn đợi anh đến rồi sẽ hỏi anh cho rõ."

"Nhưng em chưa kịp hỏi, anh đã tự nói trước rồi."

"Câu khiến em suy nghĩ rất lâu đó là... Anh ấy đứng ngoài cửa đợi suốt cả đêm."

"Anh không biết thôi, trên đường anh đến đây, càng nghĩ về câu nói này em càng thấy khó chịu."

"Em cảm thấy hai ta chẳng ai trách được ai, đều là tự mình gây ra, ông trời nhìn không vừa mắt nên mới tách chúng ta ra."

Jeon JungKook dời mắt, nhìn chằm chằm vách tường màu trắng của nhà vệ sinh một lúc: "Đêm hôm đó, em đến trước cửa, đã đặt tay lên nắm cửa rồi, nhưng em không có dũng khí."

Mấy năm nay, cậu rất hận Goo Nam Nam.

Rất nhiều lần hồi tưởng lại chuyện cũ, cậu lại nghĩ nếu không có Goo Nam Nam, mình và Kim Taehyung liệu có chia tay không? Về sau cậu mới nghĩ ra rằng, dù chẳng có Goo Nam Nam, ngày sau cũng sẽ có Park Nam Nam, Han Nam Nam, Song Nam Nam...

Kẻ khiến cậu và Kim Taehyung chia tay không phải Goo Nam Nam mà là Jeon JungKook thời trẻ và Kim Taehyung thời trẻ.

Giờ nghĩ lại, Goo Nam Nam thời trẻ can đảm hơn Kim Taehyung và Jeon JungKook thời trẻ, có lẽ chính là vì cô ta yêu là theo đuổi, dù phải dốc hết toàn lực cũng ra sức theo đuổi, những thủ đoạn gì cần giở đều giở ra cả, tới khi cần trao đi cô ta có thể trao đi tất cả, nên cuối cùng không theo đuổi được cũng có thể buông bỏ.

Trái lại, cậu và Kim Taehyung lại cứ dùng dằng như thế.

Có điều tình yêu chính là một sự giằng co.

Nếu lý trí của ai cũng chiến thắng được tình cảm thì có lẽ đã chẳng có nhiều người tan nát cõi lòng đến thế, dĩ nhiên cũng chẳng lấy đâu ra lắm người vui vẻ sung sướng như vậy.

"Kim Taehyung anh nhìn xem, năm ấy chúng mình chỉ cách một cánh cửa, thế mà một cánh cửa đó lại là sáu năm."

"Trên đường anh tới, em đã nghĩ rất nhiều, muốn hỏi anh vì sao năm xưa không chịu tin em thật lòng muốn cùng anh về Daegu dự tiệc mừng thọ ông, vì sao lại nói lời chia tay, anh muốn chia tay thật sao, vì sao anh không dứt khoát với Goo Nam Nam như với Kyung-Hu, muốn hỏi anh nhiều điều lắm, nhưng khi trông thấy anh, em lại cảm thấy những câu ấy không còn quan trọng nữa, em chỉ muốn hỏi anh một câu thôi..."

Jeon JungKook từ từ quay lại, nhìn thẳng vào mắt Kim Taehyung: "Anh có hối hận không?"

"Mấy năm nay anh có hối hận không?"

Mấy năm nay em rất hối hận.

Kim Taehyung nhìn cậu, một lúc lâu sau mới cất tiếng.

Giọng anh hơi khàn.

Anh nói: "Có."

Mấy năm nay, anh vẫn luôn hối hận.

Jeon JungKoook chợt mỉm cười: "Vậy thì được rồi."

Thế nào là vậy thì được rồi?

Nhà vệ sinh này rõ ràng là hiện trường tự thú quy mô lớn, sao lại thành phòng xưng tội rồi?

Được cái gì mà được.

Kim Taehyung vừa định lên tiếng thì Jeon JungKook đã ngắt lời: "Anh đừng nói vội, em còn có việc muốn hỏi anh đây."

Kim Taehyung mấp máy môi nhưng cuối cùng vẫn nghe lời ngậm miệng lại.

"Vừa rồi anh nói sau khi nghiên cứu chế tạo robot xong, anh cố ý đăng ảnh lên mạng, hot-search cũng là anh cố tình muốn lên, tin đồn là anh tìm người tung ra, anh cũng cố ý tìm người phỏng vấn..."

Jeon JungKook hất hàm hỏi Kim Taehyung: "Anh có ý gì vậy?"

Kim Taehyung nghĩ thầm cậu nhóc đúng là dân chuyên học thoại, vừa rồi anh chỉ nói một lần, lại nói rất nhanh vậy mà cậu vẫn nhớ không sót một chữ.

"Anh nói đi, anh có ý gì?" Thấy Kim Taehyung không lên tiếng, Jeon Jungook lại gặng hỏi.

Kim Taehyung né tránh ánh mắt cậu, hắng giọng, vẫn chưa định lên tiếng.

Jeon JungKook đá vào mũi giày Kim Taehyung: "Câm rồi à?"

Nhìn thái độ giả chết ngang nhiên của tên khốn trước mặt, Jeon JungKook lại đá vào mũi giày anh, rồi như còn chưa đã, lại giẫm thêm vào chân anh thêm cái nữa, in hằn cả dấu chân, bấy giờ mới cười nói: "Anh giỏi nhỉ!"

"Trước kia anh quá ngây thơ, không nghĩ nhiều như vậy. Cũng phải, anh không phải hạng người đi lòe thiên hạ, nếu không muốn ảnh của mình xuất hiện trên mạng thì sao có thể xuất hiện được? Hóa ra toàn là bẫy cả, còn là bẫy rập, ngay phim nổi tiếng cũng không thể ngồi im chẳng làm gì mà vẫn trụ vững trên hot-search mãi không tụt xuống, anh thì hay rồi, một lần lên hot-search là trụ suốt cả tháng, cái gì mà di động hỏng, biệt thự cao cấp, thịnh thế mỹ nhan... chỉ cần dính đến hai chữ Kim Taehyung nhà anh là cầm chắc lên hot-search, còn trụ mãi không rớt... Nhảm nhí nhất là cái gì eo của Kim Taehyung... Anh có buồn nôn không?"

Ánh mắt Jeon JungKook từ từ lướt xuống dưới, tới eo lưng Kim Taehyung, cậu chẳng ngại ngần mà vỗ vỗ mấy cái: "Trước kia em cũng ngây thơ như đám cư dân mạng, tưởng là anh nổi tiếng nhờ cái mặt, giờ nghĩ lại mới thấy, hóa ra là nổi nhờ không cần mặt mũi."

Jeon JungKook buộc phải thừa nhận Kim Taehyung quá nham hiểm, anh đã tính toán đâu vào đấy, chỉ cần anh nổi tiếng thì nhất định sẽ có người tìm hiểu về anh, anh chẳng cần làm gì, đám cư dân mạng ấy cũng sẽ đào bới ra quá khứ giữa anh và cậu.

Có điều, nói đi cũng phải nói lại...

"Tấm ảnh em và anh chụp chung đó là sao? Người trong đó là ai? Nếu không phải hồi đó em còn chưa gặp anh, em cũng tưởng đó là em đấy!"

"Đó là..." Kim Taehyung tủm tỉm cười: "...một cậu em họ của anh, phải ép nó giảm hai mươi cân mới chụp được như thế đấy."

"Anh còn cười được à, anh có biết hồi ấy em bị chửi thê thảm đến mức nào không, còn nữa, anh còn dám nói với em rằng anh cố ý tìm người phỏng vấn, không phải cậu ấy, không tái hợp, không kết hôn, làm em bẽ mặt trước cả thế giới..." Jeon JungKook không ngốc, tên khốn này thật sự quá hiểu cậu, anh dám trả lời phóng viên như vậy, rõ ràng là biết cậu sẽ trách móc anh.

"Thế nên anh đã đoán được em sẽ hủy tất cả quảng cáo vì giận anh à?"

Jeon JungKook nhớ tới kịch bản mà Kim Chung Cha đưa cho Ji Yoo: "Cũng có nghĩa là kịch bản mà trước kia cô anh đưa cho Ji Yoo, là do các vị chuẩn bị từ trước ư?"

Kim Taehyung không kìm được giơ tay ra xoa đầu Jeon JungKook, "Xem ra em cũng thông minh đấy."

Từ lúc ấy anh đã tính toán để cậu hủy bỏ tất cả quảng cáo, sau đó để cô mình ném cành ô liu cho cậu, sau đó lại để cô mình kéo cậu nhóc tới KC Media. Với tính tình của Jeon Jungkook, giám đốc công ty cậu sẽ không đối xử tử tế với cậu, nhưng sang KC Media, cô anh đích thân trông nom, có lẽ cậu sẽ dễ chịu hơn.

Tiếc rằng cậu lại từ chối kịch bản của cô anh, đòi nhận "Sinh mệnh", thấy dụ không được, anh cũng thôi.

Bấy giờ cô anh còn gặng hỏi... rốt cuộc anh vẫn không nỡ.

Tuy Kim Taehyung không nói trắng ra nhưng Jeon JungKook vẫn đoán được.

Tên Kim Taehyung này đúng là gian trá!

Kim Taehyung lùi lại hai bước, chống hai tay lên cạnh tai Jeon JungKook, hơi đổ người về phía trước, vẫn nhìn thẳng vào mắt cậu rồi hỏi: "Thấy anh lao tâm lao lực như vậy có cảm động không?"

Jeon JungKook lườm Kim Taehyung, nhủ thầm, cảm động quái gì!

Nhìn cậu mấy giây, biết cậu có chết vẫn cố nói cứng, chẳng đời nào chịu nói thực lòng, anh lại hỏi: "Những chuyện cần nói đã nói cả rồi, giờ quay về chủ đề chính được chưa?"

Hiểu ý anh muốn nói gì, Jeon JungKook cắn môi, không đáp.

Kim Taehyung: "Jeon Geun, làm hòa nhé?"

Bầu không khí trong nhà vệ sinh im phăng phắc thật lâu, lâu đến mức Kim Taehyung nãy giờ vẫn chăm chú nhìn Jeon JungKook không kìm được mà chớp chớp mắt rồi nhẹ nhàng lên tiếng như dỗ trẻ con: "Làm hòa nhé, được không?"

Hai người lại lặng đi thật lâu, tới khi Kim Taehyung ngỡ rằng Jeon JungKook sẽ không chịu xuống nước thì Jeon JungKook đỏ bừng cả tai, hùng hồn nói: "Anh vẫn chưa xin lỗi đâu."

"Hửm?"

"Trước kia chính anh nói chia tay mà, anh vẫn chưa xin lỗi đâu. Anh chưa xin lỗi, em làm sao tha lỗi cho anh được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro