Chương 144 : Em yêu anh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeon JungKook: "Ông chỉ không biết chuyện liên quan đến tôi thôi."

Trước đây cậu quá ngang bướng, quá khát khao tình yêu của Jeon Geon. Sau này cậu mới hiểu, Jeon Geon không phải là người xấu, ông chỉ đối xử tệ với cậu mà thôi.

Trong trí nhớ của cậu, Jeon Geon đối xử với Jeon Ha Yoon và Jeon Ah-In rất tốt. Ông ta là một người bố tốt, chỉ có điều không phải là người bố tốt với cậu.

Ông ta có thể coi cậu như món đồ giao dịch vì ông ta chưa từng yêu thương cậu, nhưng ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ coi Jeon Ha Yoon như món đồ giao dịch.

Có một vài người chỉ cắt ngang cuộc đời bạn mà thôi, có những tình yêu không cần là không cần nữa.

Không thể bắt đầu lại lần nữa, cũng không thể làm lại từ đầu.

Jeon JungKook không muốn vòng vo thêm với Jeon Geon, cũng cảm thấy không cần thiết phải vòng vo.

Huống chi đến bây giờ Jeon Geon vẫn không quan tâm gì đến cậu. Nếu ông ta thật sự quan tâm đến đứa con này thì sẽ không nghe theo sự sắp xếp của Lee SooKi, ông ta là một thương nhân thông minh như thế, trong chuyện này sao có thể thất bại được, chẳng qua ông ta không để tâm mà thôi.

"Tôi không nhận chiếc túi này, tôi thích hay không không quan trọng, quan trọng là tôi không cần."

Nếu là trước đây, dù ông ta thật sự không quan tâm đến cậu, nhưng chỉ cần để ý lấy lệ một hai lần, có lẽ mối quan hệ giữa ông ta và cậu sẽ không đến mức như hiện tại.

"Hôm nay tôi đồng ý gặp ông, ngoài chuyện sổ hộ khẩu ra thì cũng không có chuyện gì khác."

"Tôi muốn kết hôn với Kim Taehyung, nhưng tôi không thể lấy thân phận người nhà họ Jeon để kết hôn với anh ấy."

Jeon Geon nghẹn họng từ nãy đến giờ rốt cuộc cũng không chịu đựng được nữa, ông ta nổi điên: "Mày không muốn lấy thân phận người nhà họ Jeon để kết hôn với Kim Taehyung, thế mày lấy thân phận gì? Mày đừng quên, không có tao thì cũng không có mày, trong người mày đang chảy dòng máu của tao, mày có thể sống đến hiện giờ là do tao nuôi dưỡng."

"Đúng, mười mấy năm trước ông đã nuôi tôi, tôi vẫn nhớ công ơn này của ông." Jeon JungKook lấy một tấm thẻ trong túi ra, đẩy về phía Jeon Geon: "Trong này có một khoản tiền, số tiền này là tôi tích dần từ lúc bắt đầu đi làm, để hôm nay trả lại cho ông ơn nuôi dưỡng tôi."

"Mày!" Jeon Geon tức giận nói không ra lời, ông ta giơ tay lên toan cho Jeon JungKook một cái bạt tai.

Jeon JungKook bắt lấy cổ tay ông ta, cậu đang ngồi, Jeon Geon đang đứng, nhưng cánh tay ông tay không thể nào hạ xuống được.

Jeon JungKook ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mắt Jeon Geon: "Trước đây tôi để cho ông đánh, là vì tôi thật sự coi ông là bố."

"Sau này sẽ không bao giờ có chuyện đấy."

"Bây giờ tôi không có yêu cầu gì với ông, tôi khuyên ông cũng đừng trông mong gì vào tôi."

"Việc liên hôn là không thể nào, nên tôi thật lòng khuyên ông nên nhận số tiền này, rồi tách tôi khỏi sổ hộ khẩu nhà họ Jeon, từ nay về sau chúng ta không còn liên quan gì đến nhau, không làm phiền nhau, giống như hai người xa lạ."

__________

Jeon JungKook khiến Jeon Geon tức giận rời đi. Trước khi đi, ông ta nổi giận đùng đùng sập cửa cái rầm.

Khi Jeon Geon đến, trời đã tối đen, khi ông ta đi, trời đã về khuya.

Jeon JungKook muốn uống rượu, nhưng cậu nhớ đến bài báo uống rượu không tốt cho sức khỏe, vì Jeon Geon mà làm thế thì không đáng, nên cậu lập tức dập tắt ý định này, chui vào trong chăn.

Jeon JungKook không ngủ được, mà Kim Taehyung mãi không gọi cho cậu, cậu biết anh đang bận, cũng biết có thể anh không kịp đọc tin nhắn của cậu, nhưng cậu vẫn uể oải gác cằm lên gối, cầm điện thoại nhắn tin cho anh.

"Khóc."

"Khóc, khóc, khóc."

"Khóc, khóc, khóc, khóc, khóc, khóc."

__________

Kim Taehyung vừa xuống máy bay thì giao điện thoại cho người khác rồi bắt đầu họp kín, đến khi cuộc họp kết thúc thì đã hơn mười hai giờ đêm.

Kim Taehyung vừa cầm điện thoại lên liền lập tức vào KaKao, nhìn thấy từ "khóc" kín màn hình mà bạn nhỏ nhà anh gửi.

Tin nhắn do bạn nhỏ nhà anh gửi từ ba tiếng trước, bây giờ đã muộn thế này, anh không chắc cậu đã ngủ hay chưa, nhưng vẫn gửi tin nhắn cho cậu trước, nào ngờ một giây sau người yêu bé nhỏ đã trả lời lại: "Anh bận xong rồi à? Khóc."

Đã ba tiếng trôi qua rồi mà vẫn còn "khóc"...

Kim Taehyung lập tức gọi video cho cậu mà không kịp tìm chỗ vắng người. Mất một lúc sau người yêu anh ở đầu bên kia mới nhận máy: "Alo?"

Giọng cậu lạnh nhạt, nghe có vẻ khá bình thường. Nhưng Kim Taehyung vẫn không yên tâm: "Em không vui à?"

"Không..."

Giọng của Kim Taehyung dịu dàng hơn, không khác gì đang dỗ trẻ con: "Có phải chịu ấm ức gì nữa không? Nói cho anh nghe xem nào."

Jeon JungKook im lặng giây lát, thỏ thẻ: "Anh có bận không?"

Kim Taehyung quay đầu nhìn đoàn người vẫn chưa giải tán ở phía sau mình, khẽ nói với cậu: "Em chờ anh mấy phút."

Anh không cúp điện thoại, cứ để như thế nhét vào trong túi quần, rồi quay trở về phòng họp dặn dò mọi người mấy câu, sau khi bảo Sang-hyun ở lại thì anh rời đi.

Bước vào thang máy, Kim Taehyung vừa đi về phòng của mình vừa trả lời điện thoại: "Bây giờ không bận nữa rồi."

Ban nãy qua điện thoại, Jeon JungKook nghe thấy tiếng Kim Taehyung nói chuyện với mọi người, liền hỏi anh: "Em không làm ảnh hưởng đến công việc của anh đấy chứ?"

"Không đâu, sắp xong việc rồi, còn mấy việc cuối cùng anh giao cho Sang-hyun làm."

Jeon JungKook đáp "ừm", hình như cậu đang sắp xếp lại từ ngữ, rất lâu sau mới lên tiếng: "Kim Taehyung, em chưa bao giờ kể với anh chuyện nhà em đúng không?"

Jeon JungKook không hề biết Do Mun Seong đã kể cho anh nghe những chuyện này, anh biết cậu bé nhà anh trọng thể diện, không muốn để anh biết những chuyện khó nói ấy, nên chưa từng kể với anh.

Bây giờ nghe cậu hỏi vậy, anh đã mang máng biết là chuyện gì.

Chẳng trách cậu lại gửi cho anh nhiều từ "khóc" như thế.

Sự việc còn nghiêm trọng hơn cả tưởng tượng của anh, Kim Taehyung không yên tâm về bạn nhỏ nhà mình, anh trả lời "chưa bao giờ nghe", suy nghĩ một lát thì nói thêm: "Anh về đến phòng khách sạn rồi, chuyển sang chat video được không?"

Jeon JungKook im lặng một thoáng rồi mới đồng ý, sau đó cúp điện thoại.

Kim Taehyung mở KaKao lên, gọi video cho cậu, cậu nhanh chóng nhận máy. Người yêu anh nằm sấp trên gối, ngón tay trắng ngần bấu vào ga giường.

Cậu im lặng rất lâu mới ngước mắt lên nhìn anh trên màn hình: "Kim Taehyung, nếu anh không bận, vậy em sẽ kể cho anh nghe chuyện em hồi bé."

"Được."

Jeon JungKook kể đơn giản hơn Do Mun Seong nhiều, giọng nói của cậu nhẹ bẫng như không, như đang kể câu chuyện của người khác.

Cậu kể từ chuyện mẹ mình tự sát, cho đến khi vào sống trong nhà họ Jeon: "...Trong mười hai năm ấy, vì Jeon Geon không mua quà sinh nhật cho em mà em đã lén khóc mười hai lần. Vì Jeon Geon không đưa tiền mừng tuổi cho em mà em đã lén khóc mười hai lần. Vì Jeon Geon phớt lờ em, coi em như không tồn tại, em đã lén khóc cả tỉ lần... Ông ta phát hiện em khóc không an ủi mà thậm chí còn đánh em, nói em là đàn ông đàn ang mà lại mít ướt."

Rõ ràng Kim Taehyung đã từng nghe kể chi tiết hơn, nhưng khi nghe lần thứ hai, tim anh vẫn quặn đau.

Có lẽ người con trai trong video đã mỏi người nên đổi sang một tư thế khác, cậu nằm nghiêng, đôi mắt nhìn điện thoại hơi ửng đỏ: "Người ta nói, đứa trẻ biết khóc sẽ có kẹo ăn, em đã từng khóc, nhưng chưa bao giờ có kẹo cả."

"Chẳng có ai cho em kẹo cả."

"Dù là mẹ em, hay là Jeon Geon, họ đều không thương em."

"Chẳng có ai đối xử tốt với em như thế, anh là người đầu tiên, nên... hồi đó em rất sợ."

"Lần đầu tiên em gặp phải chuyện như thế này, thật sự không biết làm sao, em đành tự nhủ với mình, lỡ có một ngày anh rời xa em, anh đẹp trai thế kia, em cũng không thiệt thòi."

"Không phải em không tin anh, là em không tin bản thân mình..."

Vành mắt Jeon JungKook ươn ướt, không muốn để Kim Taehyung nhìn thấy nên vùi mặt vào gối, giọng nghèn nghẹn xen lẫn âm mũi nghe rất đáng thương: "Em vừa sợ vừa không có dũng khí, em là một kẻ nhát gan, em cực kì sợ lời phán xét của người khác. Em đã tự dặn lòng em là con trai, em phải mạnh mẽ, em không được phép mít ướt nhưng em không thể..."

Tim Kim Taehyung nhói lên, anh không cắt ngang lời người yêu bé nhỏ, chỉ im lặng nhìn cậu qua màn hình, nghe cậu bộc bạch từng chút một về bản thân với anh.

"Em thật sự rất oán hận hai người họ, giá như Jeon Geon tốt với em một chút, dù chỉ một chút xíu thôi, giá như mẹ không lừa em, ngày hôm sau dẫn em đi thật, em đã không như thế này."

"Là họ đã hại em và anh bỏ lỡ nhau mất mấy năm, là họ đã hại em thiếu cảm giác an toàn suốt một thời gian dài..."

Một giọt nước mắt rơi xuống gối, cậu khẽ khịt mũi, nhẹ nhàng lau vệt nước nơi khóe mắt lên gối rồi mới quay lại nở nụ cười với Kim Taehyung: "Taehyung, thích một người như em có phải thiệt thòi lắm không?"

"Em cứ đứng bất động tại chỗ mãi, cứ để anh không ngừng tiến về phía trước. Nghĩ thôi cũng thấy thiệt thòi thay anh rồi."

"Taehyung, xin lỗi nha, năm xưa không quý trọng anh thật tốt."

Sau khi gặp Jeon Geon, Jeon JungKook đã nghĩ đến rất nhiều chuyện, càng nghĩ càng thấy người cậu có lỗi nhất là Kim Taehyung.

Gia đình cậu sinh ra đã mang lại quá nhiều bóng đen tâm lí cho cậu, Kim Taehyung hoàn toàn vô can, chỉ vì yêu cậu mà phải cùng cậu đối mặt với những bóng đen tâm lí kia.

Jeon JungKook khịt mũi: "Yêu phải người như em đúng là bất hạnh mà."

Jeon JungKook cảm thấy đề tài này quá đau buồn, cậu cụp mắt mỉm cười, khi lên tiếng lần nữa giọng đã nhẹ nhõm hơn nhiều: "Nhưng mà Kim Taehyung à, đều đã qua rồi, không phải sao?"

"Sau này em sẽ đối xử tốt với anh."

Nói chuyện gần bốn mươi phút, Jeon JungKook đã thấm mệt, cậu nhắm mắt, vừa nghỉ ngơi vừa nhẹ giọng nói: "Chỉ tốt với một mình anh thôi."

"Taehyung, em phải bỏ ra rất nhiều dũng khí mới có thể dũng cảm thế này, anh không được phụ lòng em đâu đấy."

"Anh mà phụ lòng em... chắc... chắc sau này em sẽ không... không bao giờ có được dũng khí như vậy nữa."

Có một số chuyện, cả đời chỉ làm một lần.

Một lần này đã tiêu hao sức lực cả đời người.

"Nếu thật sự có một ngày anh phụ lòng em, có thể... có thể..."

Có thể em sẽ giống như mẹ mình, không thể sống tiếp được nữa.

Kim Taehyung chờ đợi hồi lâu cũng không nghe thấy những lời phía sau của người yêu bé nhỏ.

Đến khi không nhịn được nữa anh mới cất giọng khẽ hỏi "Có thể thế nào?", người yêu bé nhỏ trong màn hình nhắm mắt im lặng, lúc này anh mới biết cậu đã ngủ thiếp đi rồi.

Kim Taehyung không kết thúc cuộc gọi, anh chăm chú nhìn người yêu bé nhỏ trong màn hình, chầm chậm kề sát màn hình hôn lên khuôn mặt cậu.

Những lời cậu vừa nói khi nãy làm anh vừa mềm lòng vừa thương xót, cứ cảm thấy chưa đủ, lại hôn màn hình thêm mấy cái mới đặt di động lên bàn, khởi động máy tính.

Cả đêm Kim Taehyung không chợp mắt, trông chừng cậu nhóc nhà anh suốt đêm qua màn hình di động.

Đến khi bên chỗ cậu trời đã hừng sáng, cậu nhóc trở mình, gạt tay làm di động để bên gối rơi xuống giường, anh mới hắng giọng rồi nói: "Dậy rồi à?"

Jeon JungKook nhắm mắt duỗi thẳng chân, một lúc sau mới phản ứng lại việc có người đang nói chuyện với mình, cậu ngồi bật dậy, nhìn quanh bốn phía, tưởng nhà có ma, đang định hét lên thì nhìn thấy di động ở cạnh gối.

Di động rất nóng, Jeon JungKook lật lại, nhìn thấy Kim Taehyung trong màn hình, sửng sốt hồi lâu mới ngơ ngác chớp mắt: "Em... tối qua ngủ quên à?"

Không đợi Kim Taehyung trả lời, Jeon JungKook đã để ý thấy quầng thâm mắt nhàn nhạt và khóe mắt đỏ hơn bình thường của anh: "Anh... suốt cả đêm không ngủ à?"

Kim Taehyung lơ đễnh "Ừ" một tiếng.

"Sao anh lại không ngủ? Em ngủ rồi, sao anh không cúp máy ngủ đi, có ngốc không vậy..."

Kim Taehyung biếng nhác nói: "Muốn bầu bạn với em."

Jeon JungKook mấp máy môi, những lời muốn cằn nhằn Kim Taehyung ở phía sau không sao thốt ra được.

Kim Taehyung thấy dáng vẻ nói không nên lời của bạn nhỏ nhà mình, cụp mắt cười khẽ, khi ngước mắt lên, nét mặt trở nên nghiêm túc hơn nhiều: "Người yêu bé nhỏ à, thích em không hề thiệt thòi."

"Muốn thích em, nhưng lại không thể thích được mới thiệt thòi."

"Đừng nói xin lỗi với anh, năm xưa không phải lỗi của em, là lỗi của anh, anh không đợi em lâu hơn một chút."

"Em không phải nỗi bất hạnh, có em nhân gian mới đáng giá."

"Còn nữa, anh chịu trăm đắng nghìn cay để theo đuổi em, không phải vì muốn em đối xử tốt với anh, mà vì muốn đối xử tốt với em."

"Em tốt, anh sẽ tốt, em thắng, anh sẽ thắng."

"Điều quan trọng nhất là, có anh  rồi, sau này không được thèm thuồng kẹo của người nào khác."

Jeon JungKook không uống rượu, dù có uống cậu cũng không bao giờ tỉnh dậy là quên sạch, đương nhiên cậu biết anh nói những lời này để đáp lại những gì cậu tâm sự đêm qua.

Đêm qua cậu thật sự rất khó chịu, sau khi trút hết ra với anh, cậu thả lỏng hơn nhiều, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Vừa thức dậy nghe được những lời này của anh, Jeon JungKook thấy thật nhẹ nhõm, cậu nhìn Kim Taehyung trong màn hình, ngoan ngoãn gật đầu, vô cùng nghiêm túc nói: "Anh nói đúng lắm."

"Đã vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất rồi, sau này không thèm kẹo của ai hết."

"Chỉ thèm kẹo của anh trai nhà em thôi."

Kim Taehyung bật cười, nhìn người yêu bé nhỏ nhà mình ra vẻ nghiêm túc, ngoan ngoãn, thì hơi tiếc nuối: "Giá như đang ở bên cạnh em thì tốt rồi, có thể ôm em."

Jeon JungKook chớp mắt: "Anh muốn ôm thế nào?"

"..." Kim Taehyung sửng sốt trong giây lát mới phản ứng lại: "Người yêu bé nhỏ, giỏi nhỉ, biết trêu đùa anh trai rồi."

"Sai, phải là chỉ trêu đùa mình anh trai." Jeon JungKook vừa nói vừa đỏ vành tai, trốn tránh ánh mắt của Kim Taehyung, cậu hắng giọng, cố che đậy sự xấu hổ của mình, ra vẻ bình tĩnh nói tiếp: "Anh thức suốt cả đêm rồi, nhanh đi ngủ đi, người ta nói thức đêm sẽ trở nên ngốc ngốc, xấu xí, còn bị bất lực nữa, em không cần một người tàn phế đâu."

Kim Taehyung cười khẽ: "Được."

Trước khi Kim Taehyung cúp máy, Jeon JungKook đột nhiên gọi: "Đợi đã."

Kim Taehyung dừng động tác, ngước mắt lên.

Câu "Sao vậy" còn chưa kịp thốt ra, môi của người yêu bé nhỏ đã kề sát màn hình, đặt một nụ hôn lên vị trí môi của anh.

"Kim Taehyung, em yêu anh."

"Yêu kiểu chỉ muốn ngủ với một mình anh thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro