Chương 145 : Anh phải tốt với em.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không đợi Kim Taehyung có phản ứng, Jeon JungKook đã hôn lên màn hình cái nữa rồi nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.

Khi Kim Taehyung lấy lại tinh thần đã là chuyện của mấy phút sau.

Kim Taehyung cúi đầu nhìn xuống thắt lưng, ngón tay vuốt ve màn hình, cất tiếng cười rất khẽ.

Quả nhiên chỉ cần anh không ở nhà là người yêu bé nhỏ sẽ có thể lên trời.

Được, lần sau "dạy dỗ" người yêu bé nhỏ, anh đã có lời thoại cho cậu nói khi xin tha rồi.

Kim Taehyung, em yêu anh.

Nói đến khi anh hài lòng mới thôi.

__________

Sau khi ngủ bù thức dậy, việc đầu tiên Kim Taehyung làm là lấy di động gửi tin nhắn cho người yêu bé nhỏ.

Khi anh xử lí xong công việc, mấy tiếng đồng hồ đã trôi qua, anh lấy di động ra xem, người yêu bé nhỏ vẫn chưa trả lời tin nhắn của anh.

Cậu bình thường rất thích ngủ nên Kim Taehyung không để ý nhiều, cho rằng cậu đang ở nhà ngủ, một đêm trôi qua, sáng dậy vẫn không có tin nhắn của người yêu bé nhỏ, lúc này anh mới thấy bất an.

Anh nghe ngóng từ chỗ Ji Yoo, Park Jimin và cả nhóm chat Borahae.

Không ai biết tình hình của người yêu bé nhỏ nhà anh lúc này thế nào.

Park Jimin không biết cũng đành, nhưng Ji Yoo là người quản lí của Jeon JungKook mà cũng không liên lạc được với cậu, Kim Taehyung ý thức được rất có thể người yêu bé nhỏ đã xảy ra chuyện rồi.

Kể ra cũng lạ, dường như Jeon Ha Yoon cũng mất tích theo, hai hôm nay không thấy xuất hiện trong nhóm chat Borahae, điện thoại của Jeon JungKook cũng không ai nghe máy.

Kim Taehyung chưa xử lí xong công việc bên này, đành gọi điện thoại cho Kim Chung Cha.

Đến chiều bên Kim Chung Cha vẫn không có tin gì.

Một người sống sờ sờ đang yên đang lành tự nhiên biến mất, chuyện này quá vô lí.

Kim Taehyung không nhẫn nhịn thêm được nữa, dẫn Sang-hyun mua vé máy bay quay về Seoul ngay trong đêm.

Ra khỏi sân bay, anh quay về khu Trimage trước, căn nhà rất sạch sẽ cũng rất ngăn nắp, vali trong phòng thay đồ vẫn còn đó cho thấy người yêu bé nhỏ không đi du lịch một mình.

Kim Taehyung kiểm tra túi xách của cậu, phát hiện thiếu mất chiếc túi màu đen, chiếc túi đó không đựng được gì nhiều, cho thấy Jeon JungKook chỉ tùy hứng ra ngoài dạo chơi.

Jeon JungKook là người hơi qua loa, Kim Taehyung lo mình làm lớn chuyện đến cuối cùng chỉ là hiểu lầm nên lái xe về nhà của mình.

Xác nhận người yêu bé nhỏ cũng không ở đây, anh hoàn toàn mất bình tĩnh.

Trên thực tế anh rất không thích nhờ vả người khác, cũng không thích cậy quyền cậy thế để làm theo ý mình, rất vô nghĩa, cũng rất xem thường hành vi này.

Nhưng bây giờ anh không màng đến những thứ này nữa, anh đi qua đi lại trong nhà gần hai chục nghìn bước, trong hai chục nghìn bước này anh gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, nợ hàng tá ân tình, nói đủ lời nịnh nọt.

Nhưng những ân tình kia không nợ oan, những lời nịnh nọt kia cũng không uổng phí, cuối cùng anh cũng biết được hành tung của người yêu bé nhỏ.

Nơi cuối cùng người yêu bé nhỏ xuất hiện là khu nhà họ Jeon đang sống.

Cho nên người yêu bé nhỏ đang ở nơi mà cậu gọi là "nhà bố mẹ"?

Dù "nhà bố mẹ" kia hữu danh vô thực, người yêu bé nhỏ về đó một chuyến cũng đâu cần cả điện thoại cũng gọi không được?

Tuy chỉ là suy đoán của Kim Taehyung, người yêu bé nhỏ chưa chắc đang ở nhà họ Jeon thật, nhưng anh vẫn quyết định đến đó một chuyến.

Trước khi ra ngoài, di động của anh đổ chuông.

Lấy ra xem, người gọi đến là một số điện thoại bàn.

Kim Taehyung trượt màn hình, bắt máy.

"Anh rể ạ?"

Là giọng của Jeon Ha Yoon, giọng cậu ta rất nhỏ như sợ quấy nhiễu đến người nào đó.

Kim Taehyung chưa kịp lên tiếng, Jeon Ha Yoon đã nói tiếp: "Anh rể, em không có nhiều thời gian nên anh đừng nói gì, tập trung nghe em nói, em cũng chỉ có thể nói ngắn gọn thôi.

Anh em bị bố em lừa về nhà, hai người họ gây nhau một trận, hai người thỏa thuận không thành. Anh em bị bố nhốt vào phòng, mỗi ngày ngoài việc có người đưa thức ăn ra, không ai được tiếp xúc với anh ấy. Nhưng thức ăn được đưa vào anh ấy đều không hề động đến.

Đêm đầu tiên em đã định lén thả anh em ra, nhưng bị bố em phát hiện, di động này nọ của em cũng bị tịch thu rồi, vốn dĩ em cũng bị nhốt lại, nhưng em nghĩ cách làm cho mình bị bệnh, mẹ xót em nên đưa em đến bệnh viện, em nhân cơ hội này để gọi điện thoại cho anh.

Bây giờ em thật sự hết cách rồi, em chỉ giúp được đến đây thôi.

Đúng rồi, anh em đang ở căn phòng nằm cuối phía Đông nhà em, bố em cho người canh chừng, nếu anh xông vào chắc chắn sẽ phải đánh người, một khi anh ra tay bố em sẽ báo cảnh sát, nói anh tự ý đột nhập vào nhà dân.

Chỉ cần gán được cho anh tội danh này, bố em sẽ dùng nó để uy hiếp anh em, ép anh ấy phải liên hôn với anh.

Anh đừng mắc bẫy. Anh em cũng nói rồi, dù có chết cũng không liên hôn với anh.

Những gì cần nói em nói hết rồi. Anh rể, em cúp máy trước đây."

Tốc độ nói của Jeon Ha Yoon rất nhanh, gần như không hề ngắt câu, nhưng không gây trở ngại gì đến việc Kim Taehyung nắm rõ sự việc.

Cuộc gọi kết thúc, anh im lặng giây lát rồi gọi điện thoại cho Min Yoongi: "Gọi Sang-hyun theo, đi đón ông nội của tôi về nhà."

__________

Jeon JungKook bị Jeon Geon lấy lí do đưa sổ hộ khẩu để lừa về nhà.

Jeon JungKook không thể ngờ Jeon Geon lại tàn nhẫn với mình đến mức độ này, chưa bao giờ xem cậu là con trai đã đành, đến cuối cùng còn không chịu buông tha cho món hàng là cậu.

Cậu cứ ngỡ mình sẽ buồn, nhưng cậu phát hiện, sau khi sự việc xảy ra, cậu không hề buồn chút nào, chỉ có phẫn nộ.

Cậu từng hoài nghi, nếu không phải món hàng là cậu rất có giá trị, ông ta không muốn đắc tội với nhà Kim Taehyung, chắc đã trói gô cậu lại rồi ném vào phòng chứ không chỉ khóa cửa nhốt cậu lại như thế này.

Thời buổi gì rồi còn chơi trò giam giữ thế này?

Jeon JungKook rất bực bội, nhưng thời gian dần trôi qua, bất an và lo lắng bắt đầu dâng lên.

Bất an... Kim Taehyung sẽ vì cậu mà đồng ý liên hôn với Jeon Geon.

Lo lắng... Kim Taehyung không tìm được cậu sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì.

Nhìn hoàng hôn buông xuống, lại một ngày nữa qua đi, tâm trạng của Jeon JungKook vô cùng tồi tệ.

Sao cậu lại có một người cha như thế này.

Jeon JungKook chán nản trở mình, chợt nghe thấy kính cửa sổ phát ra tiếng lộp bộp.

Cậu ngoảnh đầu nhìn, khoảng mười mấy giây sau, một viên đá va vào kính, lại phát ra tiếng lộp bộp.

Cậu lập tức nhảy xuống giường, chạy đến bên cửa sổ.

Cậu nhìn thấy Kim Taehyung đang đứng bên ngoài vách tường.

Cậu vỗ lên kính, không nghe được Kim Taehyung đang nói gì. Cậu nhìn xung quanh, đến trước tủ đầu giường cầm chiếc đèn ngủ bằng sắt lên, đập mạnh lên kính cửa sổ.

Loảng xoảng, thủy tinh vỡ vụn rơi vãi xuống sàn, Jeon JungKook đi dép lê chạy đến trước khung cửa.

Kim Taehyung không nói gì, chỉ dang tay về phía cậu: "Sợ không?"

Jeon JungKook gật đầu, thành thật nói: "Hơi hơi."

"Dám không?"

"Dám."

"Tin anh không?"

"Tin."

Những người đứng xung quanh ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu hai người đang nói gì.

Min Yoongi: "Dám hay không cái gì?"

Sang-hyun: "Tin hay không cái gì?"

Dường như Kim Taehyung không nghe thấy tiếng họ nói, đưa tay về phía Jeon JungKook: "Vậy thì làm đi."

Jeon JungKook mím môi, nói với Kim Taehyung: "Đợi chút."

Nói xong, cậu quay trở lại giường, nhét một phong thư vào quần rồi quay lại cửa sổ, cầm đèn bàn gỡ sạch mảnh kính còn sót lại trên khung, không nói nhiều mà trèo lên, trước ánh nhìn chăm chú của Min Yoongi, Sang-hyun.

Jeon Geon, Lee SooKi cùng người giúp việc của nhà họ Jeon và người Jeon Geon thuê đến trông chừng cậu nghe tiếng động liền xông ra, cậu không hề do dự mà nhảy xuống.

Tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, người có tố chất tâm lí không tốt lắm sẽ thét lên.

Nói không sợ là giả, nhưng trong quá trình rơi xuống, Jeon JungKook không hề nhắm mắt. Cậu nhìn vào mắt Kim Taehyung, thầm nghĩ mình điên rồi, chắc chắn điên rồi, Kim Taehyung đang đứng ngoài tường rào cũng điên không kém. Anh đón lấy cậu thật vững vàng.

Cậu bị Jeon Geon nhốt ở lầu ba, nhưng lầu một lại nằm một nửa dưới mặt đất.

Đối với sân sau mà nói đó là lầu một, đối với sân trước mà nói nó hơi giống tầng hầm.

Nên độ cao không cao lắm, chỉ khoảng bảy tám mét, nhưng khi Kim Taehyung đón lấy cậu vẫn phải lùi về sau hai bước vì xung lực, nhờ có Min Yoongi đỡ mới miễn cưỡng đứng vững.

Kim Taehyung không định đặt Jeon JungKook xuống đất, khẽ khom người cố gắng bế Jeon JungKook lên, liếc nhìn Jeon Geon và những người còn lại đang đứng sau hàng rào sắt, "Hôm nay tôi đến đây không có ý gì khác, chỉ để đón cậu nhóc nhà tôi về nhà."

"Giờ đã đón được người, tôi không vào trong nữa, món nợ ông nhốt cậu nhóc nhà tôi, sau này chúng ta từ từ tính."

Giọng Kim Taehyung rất thấp, ai cũng nghe ra được anh đang cực lực kìm nén cơn giận.

"Nhưng có những lời tôi vẫn nên nói rõ với ông trước, nếu cậu ấy muốn từ cửa nhà họ Jeon các người bước vào cửa nhà họ Kim của tôi, sính lễ bạc tỉ tôi cũng đưa. Nếu cậu ấy không muốn, đến chỗ ngồi trong tiệc cưới tôi cũng không để cho các người."

"Tóm lại, tôi nghe theo cậu nhóc nhà mình, nếu cậu ấy nhận người bố là ông, tương lai tôi sẽ gọi ông một tiếng bố, nếu cậu ấy không nhận, ông cũng chỉ xứng với một tiếng ông Jeon."

Gia giáo của nhà họ Kim xưa nay không tệ, những gì nên nói Kim Taehyung đã nói xong, còn lịch sự nói thêm một câu: "Tạm biệt, ông Jeon."

Sau đó bế Jeon JungKook đi đến chỗ đỗ xe.

Sang-hyun đã đứng bên xe đợi sẵn, mở cửa xe, Kim Taehyung nhét Jeon JungKook vào trong rồi cũng chui vào ngay sau đó.

Sang-hyun và Min Yoongi lần lượt lên xe, không bao lâu sau chiếc xe màu đen đã biến mất trong màn đêm.

Đi được nửa đường, Min Yoongi mới phản ứng lại, chậm rãi thốt lên một câu chửi thề: "Tôi cũng phục sát đất, hai người đúng là điên rồi, một người dám nhảy, một người dám đón, lỡ như không đón được, chắc chắn không mất cánh tay cũng phải mất chân."

Sang-hyun đang lái xe gật đầu phụ họa, không dám nói thẳng thừng như Min Yoongi: "Em phải véo mình mấy cái mới xác định được vừa nãy không phải đang nằm mơ."

"Lúc nãy đáng ra phải lấy di động ra quay phim lại, tung lên mạng, chắc chắn có thể treo trên bảng hot-search ba ngày ba đêm."

"Nói không chừng còn trở thành một giai thoại, được cư dân mạng đem ra nói suốt."

"..."

Min Yoongi và Sang-hyun ngồi phía trước mỗi người một câu, nói không ngừng nghỉ.

Kim Taehyung và Jeon JungKook ngồi phía sau lại từ đầu đến cuối không nói tiếng nào.

Chiếc xe nhanh chóng chạy vào khu Kim Taehyung đang ở, Min Yoongi và Sang-hyun không nán lại lâu, nhanh chóng xuống xe ra về.

Jeon JungKook và Kim Taehyung ngồi trong xe, không ai cử động.

Bãi đỗ xe rất yên ắng, hồi lâu sau, cuối cùng Jeon JungKook cũng tiêu hóa xong mọi chuyện, bật cười khúc khích.

Kim Taehyung liếc nhìn cậu.

Nói thật, Jeon JungKook cũng chỉ nhờ vào một phút bốc đồng mà nhảy từ cửa sổ xuống, đến khi ngồi vào xe rồi cậu nghĩ lại vẫn thấy hơi sợ, lúc này mới lấy lại bình tĩnh, cảm thấy thật kích thích, cậu nhìn thấy Kim Taehyung nhìn qua, càng cười vui vẻ hơn: "Taehyung, chúng ta thế này có được tính là bỏ nhà đi theo tiếng gọi con tim không?"

Nói xong, cậu nhích đến trước mặt Kim Taehyung, ngước mặt, nhìn vào mắt anh: "Anh đừng nói. Kim Taehyung à, dáng vẻ bất chấp tất cả đón lấy em của anh giống hệt tình yêu luôn."

Kim Taehyung bị những lời cậu nói chọc cười, anh đón được cậu nhưng vẫn không yên tâm cho lắm: "Không bị thương chỗ nào chứ?"

"Không có." Jeon JungKook lắc đầu, chợt thấy dưới quần hơi cấn, cậu mới nhớ ra đưa tay sờ xuống dưới quần, sau đó thò tay vào trong.

Kim Taehyung nhìn thấy cảnh này: "..."

Jeon JungKook mò mẫm một lúc lấy ra một phong thư, nhét vào lòng Kim Taehyung.

Phong thư còn vương hơi ấm của làn da cậu, có mùi thơm thoang thoảng độc nhất vô nhị trên người cậu.

Kim Taehyung chợt thấy phong thư này có hơi... thơm khó tả.

Anh ngẩn ra trong chốc lát mới cầm phong thư lên, đổ vật ở bên trong ra.

Trên bìa màu đỏ in ba chữ nhũ vàng: Sổ hộ khẩu.

Kim Taehyung sửng sốt, mở sổ khẩu ra, chủ hộ là Jeon JungKook, lật ra các trang sau, từng trang từng trang đều trống không.

Địa chỉ trên sổ hộ khẩu là địa chỉ khu chung cư Trimage của Jeon JungKook.

Hình như Kim Taehyung đã hiểu ra gì đó, quay sang nhìn Jeon JungKook.

Không đợi anh lên tiếng, cậu đã cười hì hì nghiêng đầu giải thích: "Jeon Ha Yoon làm cho em đó, may mà em đã đề phòng trước, sau ngày anh nói đón em qua cửa, hôm sau em đã lén liên lạc nhờ Jeon Ha Yoon giúp em tách hộ khẩu ra khỏi nhà họ Jeon. Không ngờ cuối cùng lại dùng đến nó thật."

Nếu có thể, cậu thật sự không hi vọng phải dùng đến sự chuẩn bị trước này.

Không phải cậu không cho Jeon Geon cơ hội, cậu đã cho rồi, nếu Jeon Geon thật sự xem cậu là con trai một lần, dù chỉ một lần, cậu cũng bằng lòng được gả đi từ nhà họ Jeon, bằng lòng xem kẻ hồ đồ như Jeon Geon là cha cả đời.

Nhưng cuối cùng, chỉ có cậu mềm lòng, chỉ có cậu niệm tình cũ.

Nhưng như vậy cũng tốt, đã cắt đứt hoàn toàn mọi suy nghĩ trong cậu.

"Hai hôm trước Jeon Ha Yoon lén nhét cho em, em giấu suốt mấy ngày liền. Đến giờ Jeon Geon cũng không biết em đã tách khỏi hộ khẩu nhà họ Jeon, ông ta mà biết chắc sẽ giận điên cho xem."

Jeon JungKook tưởng tượng dáng vẻ tức giận của Jeon Geon khi biết mình dã tràng xe cát lại bật cười khanh khách, cười được một lúc, cậu cụp mắt, nhẹ giọng nói với Kim Taehyung: "Kim Taehyung, bây giờ em chỉ còn một mình thật rồi."

Trước kia Jeon Geon với cậu mà nói có hay không cũng vậy, nhưng tốt xấu gì trong sổ hộ khẩu mọi người vẫn là người một nhà.

Bây giờ trong sổ hộ khẩu chỉ còn một mình cậu lẻ loi.

"Kim Taehyung, anh phải tốt với em."

"Anh mà không tốt với em, em sẽ chẳng còn gì nữa thật."

Giọng của người yêu bé nhỏ nhẹ nhàng, khẽ khàng, Kim Taehyung nghe mà đau lòng muốn phát điên.

Anh muốn an ủi cậu vài câu, nhưng lại thấy lúc này mọi ngôn từ đều trở nên rỗng tuếch.

Anh nhìn chằm chằm hàng mi dài của bạn nhỏ nhà mình hồi lâu, cúi xuống hôn lên mắt cậu...

...

Trong xe rất yên tĩnh, một lúc sau, âm thanh ám muội vang lên theo nụ hôn của anh và cậu.

Trong lúc môi răng quấn quýt, khuy áo của cậu bị anh mở ra, môi anh dọc theo cổ cậu bắt đầu hôn dọc xuống dưới.

...

Hôn lên bụng dưới của cậu, anh vẫn tiếp tục trượt xuống...

Chân cậu khẽ run lên, ngón tay vô thức túm lấy tóc anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro