Chương 15 : Chỉ năm phút thôi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Taehyung cười thầm trong bụng, đang định trả lời thì thấy vẻ nghi hoặc trong mắt cậu, anh sững sờ, rút lại câu định nói, cúi đầu nhìn cặp mắt trong trẻo đen láy của cậu hồi lâu, xác nhận cậu quả thực không hiểu câu vừa rồi của mình có ý gì.

Gọi cậu là vị thành niên, đúng là trẻ con thật...

Kim Taehyung chợt thấy buồn cười, cầm gói đồ cọ nhẹ vào cổ cậu: "Sau này sẽ cho em biết."

Dứt lời anh ném mấy món đồ vào mũ cậu rồi chui vào phòng mình.

.
.
.

Khi Kim Taehyung tỉnh lại khỏi dòng hồi tưởng thì đã là một giờ sáng.

Chẳng biết có phải vì nhớ lại chuyện cũ không mà anh tủm tỉm cười.

Cậu nhóc ngày ấy thực sự rất ngây thơ, như một tờ giấy trắng vậy.

Dù sau này những điều cần biết đều đã biết cả, nhưng vẫn hay ngượng ngùng, bị anh trêu một câu mà đỏ mặt cả nửa ngày.

__________

Mười giờ tối thứ bảy, Jeon JungKook quay chương trình xong, cùng Ji Yoo bắt chuyến bay đêm muộn nhất về Seoul.

Trên máy bay có wifi, hai cô bé ngồi phía sau Jeon JungKook và Ji Yoo vẫn đang rôm rả tán chuyện showbiz.

"Nghe nói Ha Eun sắp nhận một bộ phim cổ trang tên là Rượu ấm pha trà."

"Ồ, sao tớ hóng trên mạng lại nghe nói là Lim Ahyeong sắp nhận."

"Tung tin giả à? Ahyeong là một trong những ảnh hậu cực kì nổi tiếng, chị cả làng điện ảnh hàng thật giá thật, đời nào chịu đóng phim truyền hình?"

"Nói cũng phải, Ahyeong trước đây chẳng phải đã nói muốn tham gia gameshow của đài US? Cái gameshow về khả năng diễn xuất ấy, về sau chẳng hiểu sao lại không tham gia nữa."

"Chuyện thường thôi mà, Ahyeong mỗi năm ra một phim, đều dẫn dầu bảng xếp hạng doanh thu, rất nhiều phim và show bú fame chị ấy, có điều... Tớ nghe nói Kyung-Hu định chuyển từ phim truyền hình sang phim điện ảnh, bộ phim điện ảnh tiếp theo của Ahyeong làm về tình yêu đồng giới, hình như định chọn cô ấy làm nữ chính thứ hai. Nếu là thật thì e rằng Kyung-Hu càng nổi hơn."

Jeon JungKook định ngủ bù nhưng cuối cùng lại dỏng tai nghe hai cô bé đằng sau buồn chuyện, không nhịn nổi ghé lại hỏi nhỏ Ji Yoo: "Thật không đấy? Lim Ahyeong sắp đóng phim điện ảnh với Kyung-Hu à?"

Ji Yoo lắc đầu: "Chị không rõ lắm."

Jeon JungKook định quen mồm nói xấu Kyung-Hu mấy câu thì nghe phía sau nhắc đến tên mình.

"Kyung-Hu hẹn hò với Kim Taehyung thật à? Nếu thế thì Kyung-Hu đúng là sướng thật, vừa có Kim Taehyung, lại vừa được đóng với ảnh hậu Lim."

"Kim Taehyung đúng là không chê vào đâu được."

"Nhưng mình thích ship couple đam mỹ cơ, Jeon JungKook với Kim Taehyung nhìn đẹp đôi thế cơ mà, cậu đoán ai là X-men, ai là Romano?"

Ji Yoo giơ tay ấn chuông gọi tiếp viên. Chẳng bao lâu sau tiếp viên đi đến, Ji Yoo ghé lại tiếp viên nói mấy câu.

Cô tiếp viên hàng không tươi cười đi tới nói với hai cô gái đẳng sau: "Xin lỗi, phiền các cô nói khẽ một chút. Có hành khách phản ánh các cô nói quá to làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của họ. Cảm ơn các có đã phối hợp nhé."

Từ lúc đó hai cô nàng không hó hé gì nữa.

Jeon JungKook đã mệt nhoài, đeo băng che mắt lên, nằm dài trên máy bay mà không sao ngủ được, đến tận Seoul.

Máy bay hạ cánh xuống Seoul thì đã là hai giờ rưỡi sáng, đợi lấy xong hành lý, từ sân bay về đến nhà thì đã gần bốn giờ.

Jeon JungKook sống rất quy củ, tắm táp dưỡng da các thứ xong thì trời đã sáng.

Ngủ muộn dĩ nhiên cũng phải dậy muộn, ba giờ chiều Jeon JungKook mở mắt, cầm di động lên, thấy ngay tin nhắn của Kim Taehyung.

Kim Khốn Nạn: "Bảy giờ tối nay ở Club 101, đừng quên đến trả xe nhé."

Tâm trạng vui vẻ vì ngủ đủ giấc của Jeon JungKook lập tức bị cắt ngang.

Tối nay trả xe xong, xem có có chặn số hắn không.

__________

Hẹn bảy giờ, Jeon JungKook cố tình để đến bảy giờ một phút mới cầm chìa khóa xe ra khỏi cửa.

Nhà cậu cách Club 101 khá xa, tới nơi đã tám giờ.

Nghĩ đến chuyện để đồ khốn nạn chờ một tiếng, cậu liền cảm thấy vui vẻ hẳn.

Đi từ hầm để xe lên tầng một, Jeon JungKook còn chưa kịp nhắn tin hỏi Kim Taehyung đang ở đâu, đã thấy Sang-hyun đợi ở sảnh cả tiếng đồng hồ bước lại đón: "Chào cậu Jeon, đại ca đang đợi cậu bên trong đấy, để tôi đưa cậu vào."

Ôm suy nghĩ "đồng bọn của đồ chó má cũng không phải người", Jeon JungKook lạnh lùng gật đầu rồi theo sau Sang-hyun nghênh ngang đi vào phòng bao Kim Taehyung đặt trước.

Sang-Hyun mở cửa rồi làm động tác mời.

Jeon JungKook chẳng buồn nhìn Sang-hyun đến nửa mắt, đi thẳng vào trong.

Sang-hyun vừa khép cửa lại, Jeon JungKook đã ném bộp chìa khóa xe trước mặt Kim Taehyung: "Chào nhé!"

Chào không hẹn gặp lại!

Dứt lời, Jeon JungKook quay phắt người, đi thẳng ra cửa.

Mới đi được mấy bước, cửa phòng lại bị Sang-hyun đẩy ra: "Đại ca, Kyung-Hu đến rồi."

Nghe hai chữ này, gương mặt Jeon JungKook đanh lại lạnh băng.

Tên chó má này cố ý hẹn cậu trả xe rồi lại hẹn cả bạn gái hiện tại đến. Được lắm, khỏi cần đợi ra khỏi phòng mới chặn số hắn nữa.

Nghĩ vậy, Jeon JungKook rút di động ra, chặn luôn số di động của Kim Taehyung ngay trước mặt anh và Sang-hyun.

KimTaehyung chứng kiến từ đầu đến cuối, ánh mắt lấp lánh ý cười: "Jeon JungKook, em không đi tiếp được nữa đâu."

Jeon JungKook chẳng buồn để ý đến anh, càng đi nhanh hơn.

Kim Taehyung: "Còn đi tiếp em sẽ chạm mặt cô Kyung đấy."

Jeon JungKook chẳng hề để ý tới việc Kim Taehyung chỉ gọi là "cô Kyung", vươn tay cầm lấy tay nắm cửa.

Kim Taehyung: "Tôi thì không sao, nhưng nếu cô ta kể ra chuyện em một mình tới gặp tôi thì."

Jeon JungKook đang chuẩn bị mở cửa, nghe vậy chợt khựng lại.

Kim Taehyung đứng dậy, đi tới trước mặt Jeon JungKook: "Năm phút."

".."

"Năm phúc thôi, tôi bảo đảm sẽ khiến cô ta bỏ đi, em ra sau bình phong ngồi đi, chỉ năm phút thôi." Như sợ Jeon JungKook không đồng ý. Kim Taehyung lại nhắc lại: "Chỉ năm phút thôi."

Kim Taehyung chăm chú nhìn Jeon JungKook mấy giây, thấy vẻ mặt cậu đã dịu đi thì hiểu rằng cậu đã thỏa hiệp, bèn kéo tay cậu khỏi tay nắm cửa, dẫn ra sau bình phong.

Anh ấn cậu ngồi xuống sô pha, còn dặn thêm hai chữ: "Tin tôi."

Jeon JungKook quay mặt đi, xoay gáy về phía Kim Taehyung.

Kim Taehyung cười lặng lẽ, giơ tay ra định xoa gáy cậu nhưng cuối cùng vẫn bỏ ý định đó, bước ra khỏi bình phong.

Jeon JungKook không trông thấy được cảnh tượng sau bình phong, nhưng vẫn nghe được tiếng cửa mở cùng tiếng giày cao gót lộp cộp xuống sàn.

Từ tiếng chân có thể nhận ra chủ của đôi giày cao gót nọ càng đi chậm, như đang do dự.

Sau khi tiếng chân dừng lại, phía sau bức bình phong im phăng phắc.

Chừng nửa phút sau, giọng Kyung-Hu vang lên: "Chào... Chào anh Kim."

Không ai tiếp lời.

Tuy Jeon JungKook bị tấm bình phong chắn trước mặt, nhưng vẫn ghé mắt nhìn theo bản năng.

Bên kia bình phong. Kyung-Hu hít sâu một hơi, lại nói tiếp: "Anh Kim, tôi đến đưa đồng hồ cho anh."

Kim Taehyung vẫn không tiếp lời.

Kyung-Hu đánh bạo bước thêm một bước rón rén đặt chiếc đồng hồ trong tay xuống trước mặt Kim Taehyung: "Anh Kim, tôi để đồng hồ ở đây cho anh nhé..."

Kim Taehyung nhìn di động, thấy đã mất một phút rưỡi, bèn thắng thừng cắt lời Kyung-Hu với vẻ sốt ruột: "Cô đi luôn vào chủ đề được không?"

Kyung-Hu thấp thỏm nhìn Kim Taehyung: "Anh Kim..".

Chẳng đợi cô ta nói xong. Kim Taehyung đã tiếp tục: "Cô biết tôi muốn nghe gì rồi đấy."

Trong phòng bao một lần nữa lặng thinh.

Có điều chẳng bao lâu sau Kim Taehyung đã giơ tay gõ nhẹ xuống bàn, như giục giã Kyung-Hu.

Kyung-Hu cắn môi, lí nhí nói: "Anh Kim, tôi thực sự xin lỗi."

Kim Taehyung: "Sao phải xin lỗi?"

Nghe giọng điệu dồn ép của Kim Taehyung, Kyung-Hu cứng họng giây lát rồi lại lên tiếng: "Tôi không hề biết chiếc đồng hồ này là anh sơ ý bỏ quên ở bồn rửa tay, được Giám đốc Hyo nhặt được... Tôi cứ ngỡ là của Giám đốc Hyo nên mới tự ý mượn đeo một hôm."

Kim Taehyung: "Cô Kyung cũng nói rồi đấy, đồng hồ là của tôi, chưa được tôi đồng ý thì không phải là mượn, mà là trộm."

Kyung-Hu như bị tổn thương vì lời lẽ của Kim Taehyung, mặt cô ta tái dần đi: "Anh Kim, lúc trước tôi thực sự không biết chiếc đồng hồ đó là của anh, chỉ thấy nó đẹp nên đeo thôi, tôi cũng không nghĩ chuyện này lại bị lôi lên mạng. Tạo thành tin đồn giữa anh và tôi, tôi hết sức xin lỗi, mong anh đừng để bụng."

"Tôi cứ để bụng đấy."

Kim Taehyung lại nhìn di động, thấy chỉ còn chưa đến một phút nữa là đến năm phút, chẳng đợi Kyung-Hu kịp nuốt trôi cục xấu hổ, anh đã thẳng thừng lên tiếng: "Có hai lựa chọn, một là đăng cuộc trò chuyện vừa rồi của chúng ta lên mạng, hai là mượn di động của cô một chút."

Kyung-Hu phân vân giây lát rồi đưa di động cho Kim Taehyung.

Kim Taehyung nhận lấy, ngón tay thoăn thoắt gõ trên bàn phím một hồi rồi trả di động lại cho Kyung-Hu.

Kyung-Hu nhận lại di động, đọc thấy hàng chữ Kim Taehyung gõ: "Chiếc đồng hồ này ba ngày trước tôi đấu giá từ thiện thành công với giá 105,823,000 KRW, tôi không hề biết là của anh Kim Taehyung, làm mọi người hiểu lầm, tôi rất xin lỗi, đồng thời cũng xin gửi lời xin lỗi sâu sắc tới anh Kim Taehyung."

"Đây là chứng nhận quyên tặng của buổi tiệc từ thiện hôm ấy, số tiền vừa đúng 105,823,000 KRW*, nếu cô Kyung không còn vấn đề gì khác thì chụp ảnh rồi đăng lên đi."

*Khoảng 2 tỷ 10 triệu VNĐ

Nói rồi Kim Taehyung mở một tấm giấy chứng nhận trên bàn ra, đẩy tới trước mặt Kyung-Hu.

Kyung-Hu lưỡng lự vài giây, cuối cùng cũng làm theo lời Kim Taehyung.Kim Taehyung cho Kyung-Hu hai sự lựa chọn, nhưng những người có não đều biết chọn cái gì có lợi cho mình. Kyung-Hu cũng vậy, cô ta chọn cách đăng bài giải thích.

Vừa làm từ thiện, vừa được giữ thể diện...

Tuy mất một khoản tiền, nhưng lúc việc có thể giải quyết bằng tiền thì không phải là việc khó.

Nhìn Kyung-Hu nhấn nút gửi xong, Kim Taehyung thấy thời gian cũng sắp hết, bèn chu đáo gập giấy chứng nhận quyên tặng lại, đặt đồng hồ lên trên, đưa cho Kyung-Hu: "Cô Kyung, số tiền ấy, tôi đã ứng trước cho cô, lát nữa Sang-hyung sẽ cho cô biết số tài khoản, phiền cô chuyển lại cho tôi. Chiếc đồng hồ này giờ đã thuộc về cô, tùy cô muốn xử lý sao cũng được."

"Còn nữa, tôi không tiễn."

Nghe Kim Taehyung và Kyung-Hu nhắc tới app X. Jeon JungKook cũng bất giác rút di động ra, mở app.

Ấn vào trang chủ của Kyung-Hu, cậu vừa nghe họ nói chuyện vừa lơ đãng lướt xem, đúng lúc Kim Taehyung buông câu "Còn nữa, tôi không tiễn" thì trạng thái mới của Kyung-Hu hiện lên trên app.

@Kyung-hu: "Chiếc đồng hồ này ba ngày trước tôi đấu giá từ thiện thành công với giá 105,823,000 KRW, tôi không hề biết là của anh Kim Taehyung, làm mọi người hiểu lầm, tôi rất xin lỗi, đồng thời cũng xin gửi lời xin lỗi sâu sắc tới anh Kim Taehyung."

Đính kèm một bức ảnh chụp giấy chứng nhận quyên tặng có đóng dấu.

Thế nên toàn bộ đầu đuổi sự việc là thế này. Đồ khốn kiếp đánh mất đồng hồ, vừa hay bị Giám đốc Hyo nhặt được Kyung-Hu tưởng đó là của Giám đốc Hyo bèn mượn đeo một hôm, làm trên mạng đồn ầm lên.

Hôm nay đồ khốn kiếp gọi Kyung-Hu tới đây, không phải để hẹn hò, mà là muốn ra điều kiện với cô ả.

Kyung-Hu rõ ràng đã bị đồ khốn kia hại cho thê thảm, đeo có một ngày mà bị ép quyên góp tận hơn 100 triệu KRW, vụ này tính thế nào cũng thấy lỗ to.

Cứ nghĩ đến chuyện Kyung-Hu vừa bị Kim Taehyung cho một vố đau, không chừng giờ đang trốn vào đâu đó khóc lóc, Jeon JungKook lại không nhịn được tủm tỉm cười.

Xem ra đồ khốn vẫn chưa đến nỗi mù mắt.

Nghe tiếng bước chân lại gần, Jeon JungKook quay đầu lại.Thấy Kim Taehyung vòng qua bình phong đi đến, Jeon JungKook vội ấn nút khóa màn hình, tắt ngấm nụ cười, lấy lại vẻ lạnh lùng vừa nãy: "Kyung-Hu đi rồi à?"

Kim Taehyung thản nhiên "ừm" một tiếng. Jeon JungKook cầm túi đồ bên cạnh lên, đứng dậy: "Vậy tôi cũng đi được rồi."

Chẳng đợi cậu dợm bước, Kim Taehyung đã gọi: "Jeon JungKook."

Jeon JungKook dửng dưng nhìn thẳng vào mắt Kim Taehyung.

Kim Taehyung: "Ăn bữa cơm đã."

Jeon JungKook sững ra, không ngờ Kim Taehyung lại nói câu này, nhưng chẳng mấy chốc cậu đã định thần lại ngay: "Tôi có quen biết gì anh đâu."

Kim Taehyung: "Ừm. Mời cậu Jeon JungKook không quen không biết ăn bữa cơm nhé."

Chẳng đợi cậu kịp phản bác, Kim Taehyung thong thả nói thêm: "Này Con Thỏ Ôm Chặt Củ Cà Rốt không quen không biết, em giải thích hộ tôi xem, ở trong cúc của tôi là ý gì hả?"

Mặt Jeon JungKook đờ ra.

Kim Taehyung: "Còn nữa, app X, tin nhắn văn bản..."

Thấy Kim Taehyung giở giọng lấp lửng Jeon JungKook vội chặn họng ngay: "Anh câm miệng đi!"

Dứt lời, cậu chẳng buồn nhìn Kim Taehyung, xăm xăm đi thẳng tới bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống: "Ăn bữa cơm có gì ghê gớm? Ai sợ ai hả! Anh gọi món đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro