Chương 4 : Khóc chết tôi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Taehyung chẳng nói chẳng rằng, đi thẳng vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại.

"Ê thằng kia, ý chú mày là sao, ê!" Yoongi gân cổ kêu gào.

Phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy. Chưa đến năm phút, cửa phòng tắm bật mở, Kim Taehyung mặc áo choàng tắm, đi ra với mái tóc nhỏ nước "tong tỏng".

"Kim Taehyung..." Yoongi ngồi trên sofa thì bật dậy, song Kim Taehyung đi vào phòng thay quần áo, tiện tay đóng luôn cửa lại.

Chốc lát sau, Kim Taehyung mặc áo hoodie quần jeans nhãn hiệu đắt đỏ, kéo cửa phòng thay quần áo ra.

Nhìn Kim Taehyung đi đến trước gương sấy tóc, Yoongi nghiêm túc lên tiếng: "Kim Taehyung!"

Kim Taehyung không hề ngoảnh lại, vừa sấy tóc vừa "Ừ" một tiếng.

Yoongi hoang mang: "Anh cảm thấy con người của cậu cũng hơi bạc tình. Dù sao Jeon JungKook cũng từng là người yêu cậu, cậu nghe thấy tin này lại thờ ơ mặc kệ. Ngay cả tôi và Jeon JungKook chẳng có quan hệ gì mà tôi còn không chấp nhận được."

Kim Taehyung sấy tóc xong, buông máy sấy, nhẹ giọng thốt ra năm chữ: "Người yêu cũ của em..."

Yoongi không đoán được ý anh, đứng dậy: "Thôi, xem như anh chưa nói với cậu, để anh tự đi một chuyến."

Lúc Yoongi đi ngang qua, Kim Taehyung lại cất giọng nhắc nhở, nói rất bình tĩnh: "Người yêu cũ của em chứ không phải của anh."

Khuôn mặt Yoongi in đậm ba chữ "Ha Ha Ha" có điều anh ta chưa đến cửa phòng ngủ đã bị gối đập trúng gáy.

Kim Taehyung ném rất mạnh, tuy gối êm nhưng cộng vào sức mạnh đã khiến Yoongi không hề đề phòng suýt ngã sấp mặt.

Yoongi ôm gáy, quay lại trừng mắt với Kim Taehyung: "Cậu muốn đánh nhau đúng không?"

"Đúng là muốn đánh nhau, nhưng bây giờ không rảnh đánh anh." Kim Taehyung lấy di động trên tủ đầu giường, tìm sạc dự phòng, sau đó cầm chìa khóa xe đi thẳng ra cửa trong ánh nhìn căm tức của Yoongi.

Lúc đi ngang đến cửa, Kim Taehyung liếc Yoongi: "Mẹ kiếp, anh cũng biết đó là người yêu cũ của em đấy."

Đến khi bên ngoài vang lên tiếng xe, Yoongi mới hiểu được ý của Kim Taehyung. Mặt anh đen như đít nồi, rống to lên: "Thằng chó!"

Sao anh lại quên mất tên kia là người ngoài nói một đằng trong nghĩ một nẻo chứ.

___________

Trước giờ, Ji Yoo luôn có hiệu suất làm việc cao đáng nể, cô ấy bảo đã móc nối quan hệ với phía nhà sản xuất giúp Jeon JungKook thì ba ngày sau đã sắp xếp ổn thỏa buổi gặp mặt. Có điều thời gian hẹn không đẹp cho lắm. Hôm đó Ji Yoo có việc bận, không thể đi cùng Jeon JungKook.

Tuy nhiên, trước khi Jeon JungKook lên đường, Ji Yoo vẫn gọi cho cậu những ba mươi phút: "JungKook, chị sẽ chạy về với tốc độ nhanh nhất, lúc tiệc kết thúc chị cam đoan sẽ đón em.

Nhưng mà chị chỉ có thể sắp xếp người trong công ty đưa em đi. Em nhớ kỹ, phải bình tĩnh, đừng tùy tiện nổi điên, mỉm cười trước mọi tình huống, cười thì đừng nói chuyện, nói chuyện thì đừng ra tay. Ngoan nha."

Jeon JungKook tự tin trả lời: "Ji Yoo chị cứ lo việc của chị đi, yên tâm ở em."

"Chính vì chị không yên tâm nên mới dặn dò em mãi thế!"

Trong tiếng căn dặn liên miên của Ji Yoo, Jeon JungKook lên xe. Sau khi cúp điện thoại, cậu không kiềm được tự kiểm điểm lại mình. Cậu có khiến bà chị già lo lắng đến mức thế không?

Nói là dự tiệc nhưng khi đến điểm hẹn, Jeon JungKook phát hiện không hề có thức ăn.

Đó là một phòng VIP của câu lạc bộ xa hoa trụy lạc, ngoại trừ ba nhà sản xuất, còn có mấy nam-nữ nghệ sĩ mà Jeon JungKook không biết tên. Phòng VIP khá lớn, thay vì nói là phòng VIP thì chi bằng nói đây là một khu giải trí mi-ni, có đủ loại hình ăn chơi như karaoke, máy đánh bạc, bàn bi-a. Thế nên, dù trong phòng có mười mấy người những vẫn có vẻ trống trải.

Jeon JungKook vừa vào, toàn bộ người trong phòng đều đổ dồn ánh mắt về phía cậu. Tuy nhiên bên phía sản xuất giả vờ làm cao, họ nhìn thì nhìn nhưng không lên tiếng. Jeon JungKook nhớ lời dặn của Ji Yoo nở nụ cười lịch sự, chào hỏi ba nhà sản xuất, sau đó ngồi vị trí cách họ khá xa.

Ba nhà sản xuất kia ôm ấp mấy nữ nghệ sĩ, lén liếc về phía cậu.

Nhà sản xuất A rót một ly rượu, mời: "Jeon JungKook uống chút rượu không?"

Jeon JungKook cười, đáp: "Xin lỗi, tôi dị ứng chất cồn."

Nhà sản xuất B cầm một điếu cigar đưa ra trước mặt Jeon JungKook: "Cậu hút một điếu không?"

Jeon JungKook cản lại: "Xin lỗi tôi không hút thuốc, cảm ơn ông."

Cứ thế Jeon JungKook giữ nụ cười ấy suốt nửa tiếng đồng hồ. Cho đến khi điện thoại của nhà sản xuất C vang lên, hắn ta hào hứng thông báo: "Nhóm chúng ta có thêm người đến, đây là khách quý lát nữa các em phải dỗ ngon dỗ ngọt người ta nhé."

Có người tò mò: "Ai mà thần bí thế?"

Nhà sản xuất C định lên tiếng, cửa phòng VIP bị đẩy ra.

Jeon JungKook quay đầu, sau khi thấy rõ người đến. Nụ cười lịch sự dán trên mặt của cậu trở nên cứng đờ.

Đậu xanh! Đậu xanh rau má, ra cửa lại quên xem lịch nữa rồi!

"Anh Kim, anh đến rồi! Anh Kim, mời ngồi. Chắc anh không cần tôi giới thiệu nữa đâu nhỉ, người nổi tiếng nhất hiện nay. Mọi người đều biết cô của anh Kim đây là bà Kim Chung Cha - Tổng giám đốc K Group / KC Entertainment rồi đấy. Kể từ lần đầu tiên gặp nhau từ nhà cô của anh Kim, tôi vẫn muốn hẹn cậu ấy mà không được, hôm nay thật may mắn. Đúng là cảm ơn anh Kim quý hóa đã đến."

Nhà sản xuất C vừa xum xoe nịnh bợ, vừa nháy mắt ra hiệu với hai nữ nghệ sĩ trẻ. Hai nữ nghệ sĩ kia thức thời đi đến ngồi cạnh Kim Taehyung, người rót rượu, người cầm xúc xắc cho anh.

Không để cho hai cô gái kia có ý định gì, Kim Taehyung đã liếc mắt qua nhà sản xuất: "Ông cũng biết tôi quý hóa lắm mới đến thì đứng chơi mấy trò nhàm chán này với tôi."

Hai nữ nghệ sĩ khựng lại, lúng túng nhìn Nhà Sản Xuất C. Ông ta khéo đưa đẩy hơn họ nhanh chóng cười: "Chỉ là mấy đứa không hiểu chuyện, không hiểu chuyện thôi..."

Hai nữ nghệ sĩ tuy hơi thất vọng nhưng vẫn ngoan ngoãn trở về chỗ của mình.

Mùi nước hoa nồng nặc tan đi bớt, Kim Taehyung thảnh thơi tựa vào sofa: "Mọi người cứ làm việc của mình đi, tôi rảnh rỗi tìm một chỗ chơi chốc lát thôi."

Nói xong Kim Taehyung tự nhiên gác đôi chân dài của mình lên bàn, ôm gối, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hóa ra trong khi mọi người náo loạn cả buổi trời, vị khách quý này chỉ chạy đến đây tìm chỗ ngủ thôi sao?

Nhà sản xuất C khó tin nhìn Kim Taehyung , sau đó lại quay về cuộc vui của mình.

__________

Vừa gặp Kim Taehyung, Jeon JungKook lập tức nhớ đến vụ đụng độ lần trước. Nghĩ đến hiện trường "tai nạn" Jeon JungKook thật sự muốn bỏ chạy lấy người.

Cậu cố giữ nụ cười lịch sự trên khuôn mặt, ngồi đần trong phòng VIP mười phút, sau đó nhà sản xuất A đi đến trước mặt, trò chuyện với cậu vài câu. Lúc hắn ta định táy máy tay chân, cậu thấy Kim Taehyung đang nhắm mắt thình lình mở choàng mắt ra, liếc về phía này.

Không biết tại sao, ánh mắt kia khiến Jeon JungKook cực kì khó chịu, cậu không hề nghĩ ngợi mà viện cái cớ cũ rích, trốn vào nhà vệ sinh .

Ngây người trong nhà vệ sinh một hồi , cậu lại trở về. Jeon JungKook vừa mở cửa phòng VIP ra, một nhân viên phục vụ bưng ly nước chanh đến: "Giám đốc biết cậu không uống được rượu nên nhờ tôi đưa đồ uống khác cho cậu ạ!"

Phục vụ vừa dứt lời, giám đốc ngồi sát góc phòng cất tiếng: "Jeon JungKook mau qua đây ngồi nói chuyện với tôi."

Jeon JungKook nhận lấy cốc nước đi được vài bước thì đã bị người khác gọi lại: "Jeon JungKook."

Giọng nói kia quá quen thuộc với cậu, cậu ngừng bước theo phản xạ, vẫn đứng nguyên với tư thế quay lưng về phia giọng nói ấy chốc lát rồi mới quay đầu nhìn anh.

Kim Taehyung ngồi trên sofa đã đứng trước cửa sổ từ lúc nào, trên đầu ngón tay anh kẹp một điếu thuốc, tàn thuốc sáng lập lòe. Nơi anh đứng tối mờ, không thấy rõ khuôn mặt, lại tôn lên đôi mắt sáng lấp lánh.

Thấy cậu vẫn đứng bất động, Kim Taehyung lại cất lời, giọng lười nhác: "Jeon Geun, sang đây."

Anh gọi cậu là Jeon Geun chứ không phải Jeon JungKook.

Jeon JungKook trợn tròn mắt, đợi cậu bừng tỉnh lại thì đã đứng trước mặt Kim Taehyung rồi.

Chỉ gọi một tiếng mà cậu đã cun cút chạy tới rồi hả? Jeon JungKook có chút xấu hổ, cất giọng thoáng hằn học: "Làm gì?"

Kim Taehyung nhìn chăm chăm cậu, không nói lời nào, phía sau anh là hàng ngàn ngọn đèn tỏa sáng long lanh.

Không biết là do cảnh tượng trước mắt kích thích hay cõi lòng thấy khác thường bởi ánh nhìn của anh, Jeon JungKook càng hằn học hơn: "Nhìn cái gì? Chưa bao giờ thấy trai đẹp à?"

Chẳng rõ có phải ảo giác hay là thật, cậu thấy thấp thoáng nét cười nơi đáy mắt Kim Taehyung. Chỉ là chưa kịp xem cho rõ thì Kim Taehyung đã thôi nhìn cậu. Anh chậm rãi giơ tay đưa điếu thuốc lên môi, hút một hơi, sau đó khảy nhẹ tàn thuốc vào cốc nước cậu đang cầm. Tàn thuốc lác đác rơi vào cốc, giọng anh thờ ờ lượn lờ trên đỉnh đầu cậu:

"Mượn gạt tàn thôi."

MƯỢN — GẠT — TÀN — THÔI??

Tên chó chết này gọi cậu tới đấy chỉ để mượn gạt tàn thôi ư?

Lại còn biến một cốc nước chanh tươi cậu vừa mới gọi, à không cốc nước chanh cậu vừa được cho, chưa uống được hớp nào?

Nghe xem, con người sẽ làm như thế à?

Nhìn xem, con người sẽ làm như thế à?

Jeon JungKook cảm thấy danh dự của mình cực kì bị sỉ nhục, lửa giận trong lòng bùng cháy, bốc lên ngùn ngụt.

"Có thể mỉm cười thì đừng nói chuyện, có thể nói chuyện thì đừng ra tay..." Cậu nhớ như in câu dặn dò của Ji Yoo cố gắng kìm nén để không hất cả cốc nước trong tay vào mặt Kim Taehyung, hất xong thì đập vào đập cốc vào đầu tên ấy. Jeon JungKook nhìn Kim Taehyung bằng ánh mắt tóe lửa.

Một giây, hai giây, ba giây... mười lăm giây sau, ngay cả nụ cười cũng không rặn ra được nữa, Jeon JungKook động khẩu luôn cho nhanh: "Nếu ánh mắt có thể giết người, anh đã chết hàng nghìn lần rồi, không, phải là hàng vạn lần!

Sau khi quen biết anh, tôi chỉ có một suy nghĩ, chính là làm sao để giết chết anh mà tôi không phải đền mạng. Nói thật, bây giờ tôi chỉ nghĩ cách để giết chết anh. Hạ độc, chém, thiêu, đâm hay là đánh chết anh? Hay..."

Kim Taehyung vứt điếu thuốc đang kẹp trong tay vào cốc nước chanh, hơi cúi đầu xuống, tiến tới gần Jeon JungKook.

Cậu trai kia đang lải nhải bỗng nhiên im bặt.

Mùi thuốc lá trên người anh thoang thoảng gần như không thể ngửi thấy, phần nhiều là mùi hương mát lạnh, sạch sẽ. Đôi mắt đen tuyền của anh đảo một vòng trên khuôn mặt cậu, đột nhiên nét mặt anh thả lỏng, thốt lên một câu: "Tôi chỉ chấp nhận em... Khóc chết tôi."

Jeon JungKook chớp mắt: "..."

Ba giây sau, trong đầu cậu điên cuồng chạy qua chạy lại dòng chữ "Thế em đừng có khóc đấy!" với đủ màu sắc.

Tên chó chết này dám bắt nạt thiếu gia đây!

Vành tai Jeon JungKook hơi nóng, những câu mắng chửi bình thường cậu không cần nghĩ cũng có thể tuôn ra một tràng dài lại trốn đi đâu mất.

Mà cậu cũng không can tâm để Kim Taehyung "đè đầu cưỡi cổ" cậu trợn mắt hung dữ nhìn anh mấy giây, trong lúc ấy vẫn không tìm được lời nào đáp lại bèn dứt khoát phủi áo quay đi luôn.

Đi được mấy bước, cậu cảm thấy tức anh ách, lại quay về trước mặt Kim Taehyung, đá mạnh vào chân anh một cái, sau đó mới thật sự tức giận rời đi.

Jeon JungKook chẳng thèm chào hỏi ai, giận dữ đi ra khỏi cửa.

Một nhân viên dè dặt chỉ vào cốc nước: "Thưa cậu, cốc nước đó không thể mang đi được ạ."

Bây giờ Jeon JungKook mới nhận ra mình còn cầm theo cái gạt tàn đó... À không, cốc nước chanh đó.

"Cộp" một tiếng cậu đặt mạnh cốc nước cái khay phục vụ bê, mặt mũi lạnh lùng đi về.

Xuống đến xe, Jeon JungKook xoa mặt, trong lòng cậu chỉ còn một lửa giận không thể nào dập tắt. Cậu lập tức gọi điện thoại cho Ji Yoo.

"Ji Yoo chị biết tối nay em gặp phải ai không? Tên khốn Kim Taehyung đấy! Anh ta dám coi cốc nước chanh của em là gạt tàn, chị tin nổi một thằng đàn ông lại làm chuyện này không? Anh ta chính là một tên khốn kiếp, là một tên chó chết! Anh ta bắt nạt em quá quắt lắm! Đậu má anh ta bảo em khóc chết anh ta! Chị nghe xem, đây là tiếng người à? Anh ta đứt dây thần kinh xấu hổ rồi à?"

"Chị còn cười được? Ji Yoo, chị lại còn cười? Em nói cho chị biết, em và tên chó chết đó không đội trời chung, kể từ bây giờ, có anh ta thì không có em, có em thì không có anh ta!"

Ji Yoo ở bên kia điện thoại nghe Jeon JungKook tức giận "tổng sỉ vả", cười đến nỗi trào nước mắt: "Đậu má, gạt tàn, kể từ bây giờ chị muốn chuyển sang làm fan anh ta rồi..."

Jeon JungKook nói đến mức khô lưỡi rát họng, vặn một chai nước, ngửa đầu lên uống ừng ực mấy hớp, nghe Ji Yoo nói thế, cậu bị sặc: "Khụ, khụ... Choi Ji Yoo chị nói gì cơ? Chị muốn chuyển sang làm fan cho tên chó chết đó ư?"

"Chị hiểu tên chó chết đó được bao nhiêu chứ, chị quay sang làm fan anh ta, chị không biết anh ta vô liêm sỉ đến mức nào đâu! Mới đầu, lúc chị em mình chưa có tiếng tăm gì ấy, chị nhận cho em đủ loại nhạc, vai diễn quần chúng để làm. Quay bộ phim đầu tiên em chỉ là nhân vật phụ của phụ, ăn mày ngồi ở lề đường, được một người đàn ông sáng chói thu nhận, đưa về nhà. Khi ấy bộ phim lấy bối cảnh ở Seoul, em ngồi xổm trên vỉa hè nắng chang chang làm nền, đúng lúc tên chó chết ấy đi qua, sau đó nhìn em một cái, rồi vứt mấy đồng xu vào cái đĩa sứt mẻ dưới chân em.

Khi quay bộ phim ấy, vì phong độ của diễn viên đóng vai người đầy hào quang không tốt lắm bị NG* mấy lần liền, em phơi nắng sắp thành cá khô, lần quay ấy vất vả lắm mới đạt, nào ngờ tên đó chen ngang. Tên chó này biết em đang quay phim, sau khi đạo diễn hô quay lại lần thứ hai, anh ta xông ra phá đám. Chị biết anh ta làm gì không?

*NG: cảnh quay không đạt, làm lại từ đầu.

Đậu xanh, anh ta chạy ra lấy lại mấy đồng xu đã ném vào đĩa sắt của em rồi đi mất! Lấy đi mất đấy! Chị xem, con người sẽ làm thế à ?"

Ji Yoo không chỉ cười đến nỗi trào nước mắt, mà còn cười đến đau bụng, cô vừa xoa bụng, vừa an ủi Jeon JungKook đang tức dựng lông qua điện thoại: "Được rồi, được rồi, đừng giận nữa, chúng ta bàn chuyện công việc, em nói chuyện với mấy nhà sản xuất gameshow đó thế nào rồi?"

Jeon JungKook khựng lại.

Ji Yoo thấy JungKook không nói gì một dự cảm không tốt xông lên đại não: "Đừng nói với chị là em quên chuyện chính rồi nhé?"

Jeon JungKook cười trừ: "Ji Yoo mai em mời chị đi ăn món nhật nhé, nếu không thì đi ăn lẩu?"

"Bớt đánh trống lảng dùm tôi đi." Ji Yoo nổi điên: "Đúng là tôi không thể yên tâm về cậu mà, cậu có biết để hẹn ba nhà sản xuất đó, tôi đã phải hi sinh những gì không?"

"Ầy, chị đừng giận, đừng giận, không phải em cố tình quên, em nói chị nghe này đám nhà sản xuất đó, già – trẻ, nam – nữ không tha. Nói là ăn cơm, nhưng chẳng thấy cơm đâu, họ còn gọi mấy cô thực tập sinh thần tượng đến góp vui. Em nghĩ mấy cô đó còn chưa đủ mười tám. Em nhận ra họ chẳng thật lòng mời em vào chương trình đó."

Ji Yoo điên tiết: "Dám lừa bà à, đậu má chúng nó, cái chương trình rách nát này, sau này bà đây có cơ hội, xem có giết chết bọn mày không..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro