Chương 43 : Chỉ là trò Jeon.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc nói, giọng của anh rất bình thản, ôn hòa không khác gì lúc bình thường, chỉ khi nói đến ba từ "chịu trách nhiệm", ngữ điệu của anh hơi chậm lại, nhẹ bẫng như không, quyến rũ làm các cô gái phải mơ mộng.

Tòa cao ốc giữa nửa đêm đã tắt rất nhiều đèn. Đèn cảm biến âm thanh phía sau Jeon JungKook cũng tự động tắt phụt.

Nương theo ánh đèn phía không xa, trái tim Jeon JungKook bỗng nhiên lỡ mất nửa nhịp.

Chịu trách nhiệm? Ý anh là sao?

Trong lòng Jeon JungKook rối bời, mang theo cả những căng thẳng không thể diễn tả bằng lời, xen lẫn với một chút mong chờ. Cậu cố tỏ vẻ bình tĩnh nhìn vào mắt Kim Taehyung một lúc, rồi mới chớp mắt hỏi: "Chịu trách nhiệm gì cơ?"

Kim Taehyung: "Em nói xem?"

Jeon JungKook bỗng thấy hồi hộp, đầu ngón tay đặt ở sau lưng quấn từng vòng dây rút còn thừa ra một khoảng của balo.

Kim Taehyung nghĩ cậu trái này có lẽ đã quên chuyện chuyển tiếp cuộc gọi, e rằng cũng đã quên luôn cả tin nhắn cậu từng gửi, anh nhìn cậu mấy giây, thấy cậu không nói gì, bèn cầm điện thoại lên, chụp màn hình, chỉnh sửa một chút rồi gửi sang cho cậu.

Điện thoại trong tay Jeon JungKook kêu "ting" một tiếng, cậu giơ lên trước mặt, mở ra xem, là tin nhắn Kim Taehyung gửi cho cậu.

Trong ảnh chụp màn hình, anh dùng mực đỏ khoanh vào một câu: Thầy Kim, thầy phải chịu trách nhiệm với người ta chứ.

Hóa ra anh nói chịu trách nhiệm là thuận theo câu nói của cậu...

Jeon JungKook nhận ra mình hiểu lầm, bởi vậy cảm xúc phức tạp ban nãy thoáng mang theo một chút xấu hổ.

May mà Kim Taehyung không có thuật đọc tâm, nếu không cậu sẽ biểu diễn vở kịch chết ngay tại trận mất.

Jeon JungKook tự cảm thấy may mắn thay cho mình, ngẩng đầu nhìn Kim Taehyung.

Sự xấu hổ rõ ràng đã bị cậu gạt phăng đi rồi, cậu cũng không thể tiếp tục mất mặt trước anh nữa, nhưng không hiểu sao, trong lòng cậu lại hơi bồn chồn, nhất là sau khi nhìn thấy vẻ mặt ấy của Kim Taehyung, cậu càng bồn chồn hơn.

Khí phách và thể diện làm Jeon JungKook cực kì muốn buông ngay một câu: Ông đây không cần anh chịu trách nhiệm.

Nhưng hiện thực lại rất tàn khốc, đã chạy đến thư viện rồi, đã tra cứu xong tài liệu rồi, cũng đã đọc sách rồi, nhưng cậu vẫn không hiểu gì cả, cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng tất cả.

Phải làm sao bây giờ? Ai bảo trong những người cậu quen, chỉ có anh là người am hiểu nhất, ai bảo cậu lại thích kịch bản "Sinh mệnh" chứ.

Thôi, là mình cần nhờ cậy người ta...

Jeon JungKook thở hắt ra, lần lượt xóa từng dòng chữ vừa gõ ban nãy, sau đó đặt điện thoại xuống, nhắm mắt vào chìm vào giấc mộng, sau đó chớp mắt, tỏ vẻ sực tỉnh, "ồ ồ ồ" mấy tiếng: "Ý anh là chịu trách nhiệm chuyện đó à?"

Kim Taehyung hơi nhướng mày, nét mặt sâu xa: "Bằng không thì sao?"

Câu tiếp theo của Jeon JungKook mắc kẹt ở cổ họng, bằng không thì sao? Bằng không anh nghĩ chịu trách nhiệm kiểu nào?

Jeon JungKook mấy phút trước còn hiểu lầm, giờ lập tức chột dạ.

Tên khốn này, bằng không cái bíp nhà anh ấy! Bớt bớt mấy câu thì chết người à? Còn nữa, lấy đâu ra "bằng không"? Không có! Tuyệt đối không có!

May mà Jeon JungKook lanh trí, cậu chỉ chột dạ một lúc, sau đó quyết tâm ôm tâm lý "giả ngốc đến cùng Kim Taehyung cũng không làm được gì", hết "ố" lại "á" với Kim Taehyung: "Bằng gì cơ? Rằng thì là mà à?"

Kim Taehyung: "..."

Kim Taehyung nhìn Jeon JungKook, ngập ngừng không nói.

Anh nhận ra cậu nhóc này đang giả điên giả ngốc, câu "Bằng không thì sao" của anh đơn giản chỉ là buột miệng trêu cậu mà thôi, anh vốn nghĩ cậu sẽ như trước đây, ngu ngơ đáp trả "Bằng không gì cơ?", anh sẽ thuận thế trêu cậu thêm câu nữa, bằng không em muốn tôi chịu trách nhiệm với cơ thể của em? Sau đó sẽ trêu cho đến khi cậu đỏ mặt nổi giận mắng anh một trận...

Nào ngờ, ban nãy anh nhận ra sự hoảng hốt trong mắt cậu.

Cậu hoảng hốt điều gì?

Cái nhìn chằm chằm của Kim Taehyung làm Jeon JungKook ngày một chột dạ hơn, đến cuối cùng, cậu dứt khoát quyết đánh đến cùng, tự nhủ nếu anh dám phá đám cậu, dám nói ý anh không phải là "rằng thì là mà", mà là "nếu không", cậu sẽ đập đầu vào xe anh.

Thật ra Kim Taehyung rất muốn hỏi cậu, nhưng rốt cuộc anh vẫn không muốn ép quá gay gắt.

Hai người căng thẳng hồi lâu, Kim Taehyung làm lơ cuộc đối thoại vừa rồi giữa cậu và anh, đánh trống lảng sang chuyện khác: "Bình thường tôi khá bận, sẽ không có thời gian cố định, nhưng em yên tâm, tôi sẽ tìm cách dành thời gian cho em, đến khi đó tôi sẽ nhắn KaKao cho em nhé?"

Jeon JungKook "không cần đập đầu vào xe anh" nghe anh nói vậy, tâm trạng dần dần thả lỏng hơn.

Cậu không dám đôi co nhiều với Kim Taehyung nữa, thấy câu anh nói đúng những gì mình muốn, bèn gật đầu lia lịa: "Được."

Không cho Kim Taehyung cơ hội mở miệng lần nữa, Jeon JungKook liền hỏi: "Không còn chuyện gì, vậy tôi vào nhé?"

Kim Taehyung không nói gì, hơi gật đầu, mắt dõi theo bóng hình Jeon JungKook vào thang máy.

Về đến nhà, Jeon JungKook tắm rửa xong, điện thoại có thêm tin nhắn mới.

Năm phút trước, Kim Taehyung gửi tin nhắn thoại đến, cậu mở ra, giọng nói của anh vang vọng khắp phòng ngủ yên tĩnh.

"Jeon Geun, nếu gần đây em không có hợp đồng nào, có thể đến công ty tôi, đối với em, tìm hiểu những người làm trong lĩnh vực này còn quan trọng hơn việc chỉ hiểu kiến thức lý thuyết trên sách vở."

Kim Taehyung nói không sai, những gì diễn trong phim truyền hình đều là muôn hình vạn trạng của cuộc sống, dù đề tài chính là chữa trị +AI, nhưng cốt chuyện vẫn dựa trên con người.

Jeon JungKook ấn màn hình, trả lời lại: "Ờ, được."

Kim Taehyung vẫn chưa ngủ, nhanh chóng gửi định vị cho cậu, là cao ốc Daegu.

Thầy Kim: "Em có thể đến bất cứ lúc nào, trước khi đến nhắn cho tôi là được."

Jeon JungKook: "Ừ ừ, tôi biết rồi, cảm ơn anh, thầy Kim."

Thầy Kim không trả lời, Jeon JungKook nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, rồi gõ thêm hàng chữ nữa: "Vết thương của anh không được dính nước, nhớ bôi thuốc đấy."

Gõ chữ xong, song cậu không ấn gửi, mà ngẩn người một lát, trượt màn hình lên phía trên, đọc lại tin nhắn tối qua anh gửi.

Thầy Kim: "Quen rồi, không thường đọc tin nhắn KaKao."

Thầy Kim: "Tôi sẽ sửa."

Tôi sẽ sửa... Sửa gỉ? Sửa thành sẽ thường xuyên đọc tin nhắn KaKao của cậu ư?

Thật ra anh không cần phải làm thế, mối quan hệ giữa anh và cậu không như ngày xưa nữa rồi.

Chẳng hạn như anh không trả lời tin nhắn KaKao của cậu, anh đi dạo siêu thị với cô gái khác... đều không liên quan đến cậu, cậu không có quyền giận dỗi anh, trách móc anh, nên cậu chỉ có thể cho qua.

Ban nãy ở dưới tầng, vì anh nói chịu trách nhiệm, trong lòng cậu lại dâng lên chút mong chờ... Cậu mong chờ điều gì? Chẳng phải không có gì đáng mong chờ cả sao?

Năm năm trước, anh đề nghị chia tay, cậu đợi chờ suốt một đêm, anh vẫn không quay lại, sau khi thu dọn đồ đạc rời đi, cậu cũng từng mong chờ...

Mong chờ đến cuối cùng, chẳng phải đều thất vọng sau hụt hẫng ư?

Hôm nay, sau năm năm... năm năm, những thứ có thể thay đổi quá nhiều, sự mong chờ của năm năm trước tan vỡ, huống chi là năm năm sau.

Jeon JungKook bỗng dưng cảm thấy mình tự chuốc lấy phiền não.

Cậu thật sự không cần phải nghĩ quá nhiều, bây giờ cậu cần nhờ vả Kim Taehyung, anh bằng lòng giúp cậu, xong việc cậu sẽ trả công cho anh, công tư phân minh, mọi việc rạch ròi.

Với anh, cậu sẽ yên phận làm trò Jeon.

Chỉ là trò Jeon mà thôi...

Jeon JungKook thở hắt ra, lần lượt xóa từng dòng chữ vừa gõ ban nãy, sau đó đặt điện thoại xuống, nhắm mắt vào chìm vào giấc mộng.

__________

Bầu không khí ở tầng cao nhất tòa cao ốc Daegu hai ngày gần đây sôi sùng sục.

Vì hai ngày trước họ nhận được thông tin nóng hổi, nghệ sĩ nổi tiếng mà bình thường họ chỉ có thể thấy trên ti vi, quảng cáo và các trang mạng xã hội, giờ lại xuất hiện trước mặt họ bằng xương bằng thịt.

Vị nghệ sĩ nổi tiếng ấy còn là người yêu cũ của sếp bọn họ.

Một tiếng trước khi nghệ sĩ nổi tiếng này đến, họ nhận được một thông báo. Thông báo chủ yếu nhấn mạnh hai điều, một là giữ bí mật với bên ngoài, nghiêm cấm chụp ảnh quay phim, hai là đối xử với nghệ sĩ sắp đến này như người bình thường.

Đám người cả ngày ru rú trong tầng cao nhất tòa cao ốc Daegu, ngày nào cũng bận tối tăm mặt mũi, không hề có chút hứng thú nào với tin đồn của người nổi tiếng, nên đối với họ, thực hiện điều một quá dễ.

Còn về điều hai, khi nhận được thông báo, trong lòng mỗi người đều thầm tự nhủ bốn chữ: Hết sức cố gắng.

...Sẽ hết sức cố gắng đối xử với nghệ sĩ sắp đến như người bình thường.

Sau khi nhận được thông báo, bầu không khí ở tầng cao nhất tòa cao ốc Daegu luôn trong trạng thái sôi sục, mọi người không còn tâm trạng làm việc, lại còn lén xì xào bàn tán.

"Nghe nói Jeon JungKook đẹp hơn nhiều trong ảnh?"

"Sếp mời người yêu cũ đến công ty là có ý gì? Tro tàn bùng cháy? Gương vỡ lại lành? Tôi cảm thấy Daegu của chúng ta sắp đón chủ nhân thực sự rồi."

"Hai tháng trước, sếp và nam nghệ sĩ đó ồn ào trên mạng, một người thì không phải cậu ấy sẽ không tái hợp, một người thì cả đời cũng không có khả năng tái hợp, mới được bao lâu chứ, hai người như nước với lửa hóa ra lại thành thế này à?"

"Thế này là thế nào?" Min Yoongi đúng lúc đi ngang qua người đang nói, thính tai nghe thấy cuộc thảo luận của họ, bèn đưa tay gõ lên ghế của một người trong đó: "Chú ý, đến lúc kiểm tra trình độ diễn xuất của các cậu rồi, em trai idol đã vào thang máy, ai cần làm việc thì cứ làm việc, ai không làm việc nổi cũng phải giả vờ như đang làm việc cho tôi..."

Min Yoongi nói vậy làm mọi người bật cười, sau đó trong tiếng cười, Min Yoongi vỗ tay: "Từ tầng một đến tầng cao nhất, thang máy mất khoảng 47 giây, từ lúc tôi nói xong đến bây giờ đã hơn ba mươi giây trôi qua, còn mười giây nữa, các cậu làm thế nào thì làm!"

Cười thì cười thế, đùa thì đùa thế, song cả đám người trên tầng cao nhất cao ốc Daegu đều nhanh chóng im lặng trong giây lát.

Ai nấy đều nhìn chằm chằm màn hình máy tính, hoặc đọc tài liệu, trông có vẻ nghiêm túc làm việc, nhưng người nào cũng đang thầm đếm số trong lòng.

Mười, chín, tám... hai, một... một, hai, ba...

Một tiếng "ting" vang lên, cửa thang máy mở ra.

Jeon JungKook đi đằng sau Kim Taehyung ra khỏi thang máy, nhìn thấy khung cảnh cả phòng đang nghiêm túc làm việc.

"Bên kia là phòng thư kí, bên kia là bộ phận kĩ thuật, bên kia là phòng thí nghiệm..." Kim Taehyung hạ thấp giọng xuống, vừa giới thiệu cho Jeon JungKook, vừa đưa cậu đi vào trong.

Cho đến khi bóng hình hai người biến mất sau cánh cửa văn phòng Kim Taehyung, khung cảnh nghiêm túc làm việc lập tức sụp đổ.

Sự quan tâm của các cô gái chỉ có thế này:

"Người ban nãy là Jeon JungKook thật sao? Hóa ra cậu ấy mặc thoải mái như vậy à? Tôi tưởng cậu ấy sẽ ăn mặc cầu kì như lúc đi diễn cơ."

"Với cả cậu ấy có dùng son không vậy, môi đẹp quá? Tôi hơi hơi thích rồi."

"Cậu ấy gầy quá, nhưng không phải gầy trơ xương, đảm bảo là loại nhìn có vẻ gầy lúc cởi ra thì có thịt, chỉ có thể nói là, đúng là vẻ đẹp trời cho."

"Cậu ấy đẹp thật đấy, chẳng trách bà vợ của các sếp lớn trong giới giải trí nhìn thấy cậu ấy đều mê mẩn, nhưng, sao sếp nhà mình lại chia tay với cậu ấy vậy?"

"Tôi nghe nói nhận xét đánh giá về cậu ấy trong giới phim ảnh không tốt lắm, liệu có liên quan đến việc chia tay không?"

Còn sự quan tâm của phái nam thì thế này:

"Ôi chao, nam thần!"

"Ôi trời, body đỉnh!"

"Ôi má, dễ thương thế!"

Mười phút sau, cửa phòng làm việc của Kim Taehyung mở ra, khu văn phòng đang ồn ào lại quay trở về khung cảnh bận rộn tối mắt tối mũi.

Ngày đầu tiên, đám người trên tầng cao nhất cao ốc Daegu lặng lẽ bàn bạc xem làm thế nào để cố gắng coi vị nghệ sĩ kia như người bình thường.

Kim Taehyung không hề đặc biệt săn sóc Jeon JungKook, khi bận rộn, anh cũng mặc kệ cậu, đương nhiên, anh cũng không cho phép những người có thể tiếp xúc với Jeon JungKook ở tầng cao nhất săn sóc đặc biệt cho cậu, nhưng e dè mối quan hệ giữa cậu và anh, mọi người vẫn mang tâm trạng sợ sệt với Jeon JungKook.

Jeon JungKook và mọi người chưa bao giờ gặp nhau, cậu ngại ngùng chủ động đi bắt chuyện, mọi người cũng mang tâm lý sợ sệt không dám nói chuyện với cậu. Nhưng ngày nào cũng chạm mặt, sẽ có lúc phải tiếp xúc với nhau, trước lạ sau quen, Jeon JungKook ngày càng quen được nhiều người hơn, dần dần cậu sẽ chủ động hỏi mọi người một số vấn đề cậu tò mò không biết, cũng sẽ chủ động giúp mọi người làm một vài việc lặt vặt.

Không đến mấy ngày, đám người trên tầng cao nhất tòa cao ốc Daegu phát hiện, vị nghệ sĩ nổi tiếng này hoàn toàn không hề làm cao hay ra vẻ.

Dù gì Jeon JungKook cũng không tới đây làm việc, khi mọi người bận rộn, cậu không có chuyện gì làm, cậu sẽ chủ động giúp một vài việc linh tinh, như in tài liệu, gửi chuyển phát nhanh, gọi đồ ăn.

Ban đầu mọi người không dám làm phiền cậu, nhưng không bao lâu sau, khi thật sự quá bận, họ sẽ chủ động nhờ Jeon JungKook giúp đỡ.

Lại thêm mấy ngày nữa, đám người ở tầng cao nhất tòa cao ốc Daegu rốt cuộc quên sạch việc Jeon JungKook còn một thân phận nữa là nghệ sĩ nổi tiếng.

Min Yoongi nhận ra hết những sự thay đổi này, không chịu được nữa nói với Kim Taehyung, kêu anh bạc tình bạc nghĩa, máu lạnh vô tình, lại để người yêu cũ đến công ty làm sai vặt.

Kim Taehyung không buồn để ý đến Min Yoongi, tiếp tục bận rộn công việc của mình, cho đến khi Min Yoongi lảm nhảm chán rồi rời khỏi, anh mới ngẩng đầu lên nhìn qua cửa kính phòng thí nghiệm.

Cậu chàng đang giúp người ta sắp xếp tài liệu.

Anh nhìn Jeon JungKook hồi lâu, không hề có ý định muốn can thiệp vào, lại tiếp tục làm việc của mình.

Người khác đến đây để làm việc, chứ không phải đến phục vụ Jeon JungKook.

Jeon JungKook đến đây để học, chứ không phải đến để hưởng thụ.

Vì công việc bận rộn, nên hầu hết ngày nào mọi người cũng giải quyết bữa trưa ở công ty, do vậy sau khi Jeon JungKook đến cao ốc Daegu hơn nửa tháng, cậu và mọi người mới ra ngoài ăn lần đầu.

Ăn trưa, Min Yoongi gọi cậu, đến buổi trưa, Jeon JungKook mới biết hằng tháng công ty sẽ tụ tập một lần.

Nhưng bữa trưa ăn cùng nhau này không có Kim Taehyung.

Jeon JungKook hơi tò mò, sao Kim Taehyung lại không đến, nhưng cậu ngại hỏi người khác.

Bữa cơm có mười mấy người, cả bàn ăn ầm ĩ, trước khi lên món, không biết ai nói "Cuối tuần lại phải đi xem mắt", thế là chủ đề nói chuyện được gợi ra, bây giờ Jeon JungKook mới biết quá nửa dân kĩ thuật ở đây vẫn còn độc thân.

"Em trai, em có người bạn nào vẫn còn độc thân không?" Sang-hyun gọi Jeon JungKook là "em trai" theo Min Yoongi.

Jeon JungKook thật sự không ngờ mình sẽ làm người mai mối, nhưng Sang-hyun hỏi như thế, cậu cũng suy nghĩ.

Mấy người trong nhóm bạn cũ họ đã từng gặp rồi, đến bây giờ không có cảm xúc gì với nhau, vậy chắc chắn sẽ không có tình cảm, Ji Yoo thì nói cô ấy đã kết hôn, mà giới thiệu nghệ sĩ thì lại không ổn...

Jeon JungKook ngẫm nghĩ, lấy điện thoại ra, tag 'Ăn sandwich không ăn rìa bánh' này trong nhóm chat Borahae: "Chị Bánh, chị kết hôn chưa?"

Mười giây sau.

Ăn sandwich không ăn rìa bánh: "Chưa"

Jeon JungKook thấy có hi vọng, bèn ngẩng đầu hỏi Sang-hyun: "Em chụp anh một tấm nhé?"

Sang-hyun tạo dáng: "Được."

Chờ Jeon JungKook chụp xong, Min Yoongi cũng đang độc thân nói: "Cũng chụp cho anh một tấm đi em trai."

"Được thôi." Jeon JungKook lại chụp thêm tấm nữa, sau đó cúi đầu gửi tin nhắn cho chị Bánh: "Chị Bánh, em giới thiệu đối tượng cho chị nhé?"

Nhắn xong, Jeon JungKook gửi ảnh theo thứ tự trước sau, gửi ảnh của Sang-hyun trước.

Một phút sau.

Ăn sandwich không ăn rìa bánh: "?"

Jeon JungKook: "Chị cảm thấy anh trai này thế nào?"

Jeon JungKook: "Chị có hứng thú thả thính không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro