Chương 42 : Trong mơ cái gì cũng có.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một loạt những hành động vừa rồi xảy ra rất nhanh.

Kim Taehyung còn cách Jeon JungKook một đoạn, lúc anh chạy đến, chai bia đã gần đập xuống đầu cậu.

Chẳng kịp nghĩ ngợi, anh vội giơ tay ra đỡ theo bản năng.

Cơn đau khiến đầu óc anh tỉnh táo hẳn, ngay lập tức, anh quật ngã tên nọ rồi vẩy vẩy cánh tay bị thương, mặc cho mấy mảnh vỡ không găm sâu rơi ra lả tả, anh ngước mắt nhìn Jeon JungKook: "Không sao chứ?"

Jeon JungKook ngập ngừng giây lát mới nhìn thẳng vào mắt Kim Taehyung.

Cậu không nói gì, khi nhìn lảng đi, khóe mắt cậu lại liếc thấy mảng đỏ thắm trên cánh tay anh, bèn mím môi, rồi hai giây sau mới khẽ lắc đầu.

"Đi thôi." Kim Taehyung kéo cửa ra.

Lúc đi ngang qua anh, Jeon JungKook ngừng trong giây lát rồi quay người đi ra.

Kim Taehyung vừa đi theo vừa rút di động ra: "Có chút chuyện, phiền cô tới thu dọn hộ cháu nhé... Còn nữa, Jeon Geun cũng ở đây nên cô nhớ cẩn thận, đừng để người ta tiết lộ chuyện tối nay ra..."

Jeon JungKook lặng thinh ôm balo đi phía trước, nghe thấy tên mình bèn ngoái lại.

Đúng lúc ấy Kim Taehyung cúp điện thoại, tưởng cậu đang nhìn mình ra ý hỏi, bèn giải thích: "Anh gọi điện cho cô Kim Chung Cha."

Ngừng giây lát, anh nói thêm: "Yên tâm, cô ấy chuyên xử lý mấy vụ thế này."

Cậu chỉ tùy tiện ngoái lại, đâu có hỏi gì anh... Jeon JungKook chần chừ giây lát rồi "ừm" một tiếng.

Hai người bước vào thang máy, vẫn chẳng nói năng gì.

Jeon JungKook nhìn vào gương trong thang máy, thấy máu từ cánh tay Kim Taehyung chảy ra ngày càng nhiều.

Cậu mấp máy môi mấy lần, định hỏi anh có nghiêm trọng không, nhưng lời đã đến cửa miệng mà không sao thốt ra nổi.

Tới hầm để xe, cửa thang máy vừa mở ra, đã có người hối hả lao vào: "Xin lỗi, nhường... JungKook?"

Ji Yoo chộp ngay lấy Jeon JungKook săm soi cậu từ trên xuống dưới: "JungKook, em không sao chứ? Làm chị sợ chết đi được, em không biết đâu, chị đã về nhà tắm rửa rồi, thấy tin nhắn từ máy chị gửi cho em, lại hớt hải lao ra đường..."

Đang thao thao, Ji Yoo chợt thấy tay phải Kim Taehyung đang nắm chặt lấy cánh tay trái đầm đìa máu, vội buông Jeon JungKook ra: "Anh Kim, sao anh lại bị thương thế? Có nghiêm trọng không? Đến bệnh viện kiểm tra nhé?"

Kim Taehyung: "Không sao, không có gì nghiêm trọng đâu, tôi về tự xử lý cũng được."

Ji Yoo: "Vậy anh phải nhớ xử lý đấy, đừng để nhiễm trùng."

Kim Taehyung gật đầu với Ji Yoo rồi ra khỏi thang máy.

Ji Yoo theo sau anh, cảm ơn rối rít một hồi mới chào từ biệt.

Kim Taehyung lịch sự chào một câu "tạm biệt" rồi nghiêng đầu nhìn Jeon JungKook vẫn cun cút theo sau Ji Yoo chẳng nói chẳng rằng, đi thẳng ra chỗ mình đậu xe.

Đợi Kim Taehyung đi xa, Ji Yoo lại kéo Jeon JungKook lại quan sát một lượt: "Em không bị thương thật chứ?"

Jeon JungKook lắc đầu không nói, nhưng ánh mắt lại liếc về phía Kim Taehyung vừa đi.

Xác định Jeon JungKook không sứt mẻ gì, Ji Yoo bắt đầu gặng hỏi đầu đuôi câu chuyện: "JungKook này, rốt cuộc là sao thế? Ai lừa em đến vậy?"

Jeon JungKook lơ đãng đáp: "Shong Jan Di."

Ji Yoo: "Shong Jan Di ấy à? Quả nhiên lời đồn là thật, gã thù dai quá, chuyện ở nhà hàng gia đình mới qua có mấy ngày, gã lại tìm tới cửa rồi..."

"Ji Yoo..." Jeon JungKook ngắt lời, rồi lục chìa khóa xe trong ví ra đưa cho Ji Yoo: "Chị đợi một lát rồi gọi tài xế đưa xe em về nhà em nhé, có việc gì mai nói tiếp."

Đợi Ji Yoo nhận chìa khóa, Jeon JungKook lập tức quay người đi thẳng ra làn xe chạy trong bãi đỗ xe.

Cậu quay lưng lại phía lối ra, đi chừng năm mươi mét thì thấy xe của Kim Taehyung từ đằng trước chạy đến.

Thấy Jeon JungKook đanh mặt lại, dừng bước.

Xe Kim Taehyung cũng nhanh chóng đỗ trước mặt cậu.

Cửa xe hạ xuống, Kim Taehyung nhìn ra hỏi: "Sao lại..."

Chẳng để anh nói hết, Jeon JungKook đã vòng qua đầu xe, mở cửa bên ghế lái phụ, chui vào.

Kim Taehyung ngạc nhiên hai giây rồi lại đạp chân ga.

Rời khỏi hầm để xe, anh hỏi: "Nhà tôi à?"

Jeon JungKook không nói gì, quay mặt ra cửa sổ.

Nhìn gáy cậu quay về phía mình, ánh mắt Kim Taehyung lấp lánh ý cười rồi lái luôn cả người lẫn xe về nhà.

Rời khỏi hầm để xe, Jeon JungKook theo Kim Taehyung vào nhà, vừa thay sang dép đi trong nhà, cậu đã đanh mặt cao giọng bảo Kim Taehyung đang xăm xăm đi vào phòng: "Cởi đồ ra."

Kim Taehyung khựng lại giây lát mới quay sang nhìn cậu rồi lờ đi như không nghe, tiếp tục đi vào phòng.

Jeon JungKook rảo bước bắt kịp anh: "Tôi nói với anh đấy, Kim Taehyung, anh cởi đồ ra cho tôi."

Dứt lời cậu nhìn khắp lượt căn biệt thự thênh thang của Kim Taehyung: "Hộp y tế nhà anh đâu?"

Kim Taehyung chỉ ngăn kéo: "Cửa tủ thứ hai từ trái sang."

Jeon JungKook không lạnh không nóng "ừm" một tiếng rồi đi về phía ngăn tủ anh chỉ, mới được hai bước lại ngoái đầu hỏi, chừng như không phân biệt được trái phải: "Trái là bên nào?"

Kim Taehyung cười rất khẽ: "Bên trồng cây ấy."

Jeon JungKook nghe ra mấy phần chế giễu trong tiếng cười cực khẽ ấy, không nhịn được độp lại ngay: "Dĩ nhiên là tôi biết, tôi chỉ cố tình hỏi thử anh thôi."

Kim Taehyung "ừm" một tiếng: "Tôi biết là em biết, tôi chỉ cố tình trả lời thôi."

Jeon JungKook cứng họng, hồi lâu mới lầm bầm "cởi đồ cũng không bịt được cái miệng anh" rồi quay đi tìm hộp y tế.

Kim Taehyung nghe vậy thì cười thầm trong bụng, nghĩ, tôi đâu có cởi đồ bằng miệng.

Mấy giây sau, anh sực nhớ ra mình từng dùng miệng cởi đồ thật... Có điều là cởi đồ của cậu, đồ có...

Jeon JungKook ôm hộp y tế đi đến.

Thấy Kim Taehyung vẫn ngồi trên sô pha không nhúc nhích, cậu đặt bộp cái hộp xuống bàn trà rồi đá nhẹ vào mũi chân anh: "Mau cởi đồ đi, tôi còn đang vội về nhà!"

Kim Taehyung thong dong nhướng mắt nhìn Jeon JungKook, giơ tay cởi ba cúc áo sơ mi rồi coi sơ mi như áo phông mà cởi qua đầu luôn.

Nửa người trên gầy mà không yếu của anh thình lình đập vào mắt Jeon JungKook.

Múi của mày còn chắc, người mày còn đô hơn anh ta, Jeon JungKook mày nhìn cái gì mà nhìn.

Jeon JungKook sững ra ba giây rồi hốt hoảng nhìn lảng đi, mở hộp y tế ra, ngồi xuống cố trấn tĩnh xem xét cánh tay Kim Taehyung, giúp anh xử lý vết thương.

Kim Taehyung sợ nóng nên để điều hòa trong phòng thấp hơn những nhà bình thường hai độ, Jeon JungKook sợ lạnh, vừa bôi thuốc cho anh vừa rầu rĩ nghĩ: Còn chưa đến ngày mười lăm sưởi ấm tập thể mà, khu nhà anh đã cho làm ấm trước rồi sao?

Cánh tay Kim Taehyung bị thương mấy chỗ, ngoài hai ba chỗ khá sâu vẫn đang rỉ máu thì những chỗ khác chỉ như bình thường không cẩn thận bị đứt tay mà thôi, đã tự động cầm máu trên đường về nhà rồi.

Những chỗ khá sâu thực ra cũng chẳng sâu lắm, xử lý rất đơn giản, trong đó có một chỗ gần mặt trong cánh tay, lúc Jeon JungKook khử trùng, dẫu đã né tránh hết sức, khóe mắt vẫn liếc thấy ngực Kim Taehyung.

Nhiệt độ phòng Kim Taehyung hình như hơi nóng, Jeon JungKook nóng đến nỗi hơi khó thở, động tác bôi thuốc cũng chậm hẳn lại.

"Jeon Geun?"

Thấy Kim Taehyung đột ngột lên tiếng gọi, Jeon JungKook "hả" một tiếng.

Đợi một lát không thấy Kim Taehyung trả lời, cậu ngẩng lên nhìn anh, thấy anh đang nhìn tay mình, bèn nhìn theo ánh mắt anh, phát hiện thấy tăm bông trong tay chẳng biết đã dừng lại tự bao giờ.

Không ngờ cậu lại ngẩn ra ngắm ngực anh đến thất thần...

Jeon JungKook định thần lại, tai nóng bừng, len lén nhìn Kim Taehyung, thấy anh vẫn nhìn chiếc tăm bông đờ ra tại chỗ trong tay cậu thì chột dạ, vô thức lên tiếng bắt bẻ trước: "Jeon Geun cái gì mà Jeon Geun? Chẳng lẽ anh không biết các đại thiếu gia lương thiện tốt bụng giống tôi đều rất quý giá sao? Tôi bôi thuốc cho anh bao lâu, tay mỏi nhừ cả ra rồi, nghỉ một tý thì sao hả?"

Kim Taehyung bị mắng bèn nhếch mép: "Vậy tôi giúp em... xoa xoa nhé?"

"Không cần!" Tai Jeon JungKook càng đỏ hơn, vì ngượng nên động tác bôi thuốc của cậu hơi mạnh.

Tay Kim Taehyung hơi run lên, nhưng anh vẫn cắn răng không nói rằng cậu làm mình đau.

Nhận ra phản ứng của anh, mặt Jeon JungKook nóng bừng, nhưng động tác đã nhẹ nhàng hẳn.

Đây là lần đầu cậu băng bó vết thương cho người khác nên hơi lúng túng, gạc đắp xiên xẹo như trẻ con lớp Một tập viết chữ, cực kỳ xấu xí.

Kim Taehyung nhìn kiệt tác của Jeon JungKook, nhướng mày chậc một tiếng: "Miếng gạc này của em có cá tính ghê, mép còn vểnh lên kia, định bay à?"

Jeon JungKook: "..."

Nói thực lòng, Jeon JungKook nhìn tác phẩm của mình cũng không cách nào làm trái lương tâm mà nói nổi một câu "Cũng được".

Nhưng có những thứ cậu chê thì được, không cho phép Kim Taehyung chê.

Jeon JungKook: "Làm sao? Còn muốn tôi thắt nơ bướm cho anh nữa à?"

Kim Taehyung: "Tôi cũng muốn thế thật đấy."

Jeon JungKook cười mỉa: "Ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có."

Kim Taehyung cười khẽ, không đấu khẩu với cậu.

Trong mơ cái gì cũng có... trong mơ cái gì cũng có, nhưng trước mắt mới là thực.

Kim Taehyung tắt hẳn nụ cười, ánh mắt cũng tối sầm lại.

Trong phòng lặng đi, Jeon JungKook cũng chẳng hiểu sao không khí lại trở nên lạ lùng khó tả như vậy, cậu ngồi trên sô pha một lúc, thấy đã quá mười hai giờ, bèn cầm di động đứng lên: "Vết thương xử lý xong rồi, cũng không còn sớm nữa, tôi phải về đây."

Kim Taehyung đứng dậy: "Đợi một phút, tôi lên gác mặc áo rồi đưa em về."

Jeon JungKook lắc đầu: "Thôi khỏi, tôi đeo khẩu trang mà, ra đường vẫy xe được rồi."

Kim Taehyung đi thẳng lên gác: "Vậy cứ coi như tôi là tài xế em vẫy được đi."

Jeon JungKook: "..."

Chưa đầy một phút sau, Kim Taehyung mặc một chiếc hoodies đi xuống.

Nửa đêm đường vắng, hơn hai mươi phút đã đến nhà Jeon JungKook.

Xe vừa đỗ lại, Jeon JungKook đang định chào ra về thì di động của Kim Taehyung reo lên.

Anh nhìn số gọi tới rồi bắt máy, "ừm" một tiếng, đoạn đưa cho Jeon JungKook: "Tìm em đấy."

Jeon JungKook như nghe thấy chuyện lạ, nhìn Kim Taehyung mất mấy giây, thấy có vẻ anh không đùa mới nhận di động áp lên tai: "Alo, xin hỏi..."

"Hỏi cái gì mà hỏi?" Giọng Ji Yoo vang lên ở đầu kia: "Chị nhắn KaKao em không trả lời, đành phải gọi điện, muộn thế này rồi, em về nhà chưa đấy?"

"Em về đến dưới nhà rồi."

"Về nhà an toàn là tốt, mai gặp lại nhé."

Nói chuyện với Ji Yoo xong, Jeon JungKook trả di động lại cho Kim Taehyung rồi mới nhận ra Ji Yoo điện thoại cho mình sao lại gọi vào máy Kim Taehyung, vội quay sang nhìn anh: "Anh mua chuộc người bên cạnh tôi đấy à?"

"Không đúng, Ji Yoo không đời nào phản bội tôi! Nói đi, có phải anh lấy cái gì đó ra uy hiếp Ji Yoo không?"

"Chắc thế rồi, bằng không sao Ji Yoo tìm tôi mà lại gọi cho anh?"

"Kim Taehyung, anh có ý gì đây, có gì thì cứ nhằm vào tôi này, anh uy hiếp Ji Yoo làm gì? Anh..."

Kim Taehyung giơ tay day ấn đường, mở di động ra, ấn số Jeon JungKook rồi gọi ngay trước mặt cậu.

Sau khi điện thoại nối thông, anh ấn nút loa ngoài, trong máy tức thì vọng ra một giọng nữ thu sẵn: "Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi đang bận."

Jeon JungKook chớp mắt, ngạc nhiên rút di động của mình ra.

Không ai gọi cho cậu cả, sao máy lại bận được...

Kim Taehyung đợi một lúc, thấy cậu chàng vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao thì giơ tay lên day ấn đường, nhắc nhở: "Suốt ngày hôm nay em không nhận được cuộc gọi nào mà không thấy lạ à?"

Jeon JungKook sực vỡ lẽ "À" một tiếng: "Di động của tôi thiếu tiền cước à?"

Kim Taehyung: "Ông nội ơi, em không thiếu tiền cước mà là các cuộc gọi của em đều chuyển sang máy tôi, chín giờ mười bảy phút sáng nay, cửa hàng quần áo gọi tới nhắc em có một đống đồ hiệu mới đặt khi nào rảnh để họ gửi cho, mười giờ hai mươi tư phút tiệm làm tóc nhắc em nên đi chăm sóc da đầu đi quả đầu của em nhuộm, tẩy nhiều màu đến mức sắp hói rồi, mười hai giờ ba mươi tư phút trưa, trợ lý gọi...."

Jeon JungKook lẳng lặng ngậm miệng lại, lẳng lặng cầm di động mở phần cài đặt ra, lẳng lặng sửa lại phần chuyển tiếp cuộc gọi.

Kim Taehyung nhìn thấy hết một loạt hành động đó, lắc đầu đầy bất lực, kèm thêm mấy phần chiều chuộng, thầm nghĩ cậu nhóc này vẫn vô tâm vô tư như thế, lại hỏi: "Jeon Geun này, nể tình tôi làm điện thoại viên miễn phí cho em suốt một ngày như thế, vụ chậm trả lời KaKao tối qua, em bỏ qua đi được không?"

Bỏ qua được không ư? Có gì mà không được, cậu cũng chẳng có quyền gì bắt anh phải trả lời tin nhắn ngay lập tức cả.

Cả cô gái kia nữa, cũng chẳng liên quan gì tới cậu, cậu làm gì có tư cách khó chịu... Dù sao cậu cũng chỉ là người yêu cũ.

Người yêu cũ, người yêu cũ, chuyện cũ đã qua, không nên nhìn lại.

Huống hồ so số người thì cậu cũng thua anh, hơn nữa là, tối nay anh còn bị thương vì cậu...

Jeon JungKook cụp mắt cười, đẹp đến động lòng người: "Dĩ nhiên là bỏ qua rồi, lẽ nào Jeon đại thiếu gia tôi lại là hạng dám thua không dám chịu ư?"

Dứt lời, Jeon JungKook ung dung nhanh nhảu nói thêm một câu, giọng vẫn bình thản như thường: "Tôi lên nhà đây."

"Đợi đã." Kim Taehyung ngăn Jeon JungKook lại, ấn mấy cái trên di động rồi chìa ra trước mặt cậu: "Ghi âm cuộc gọi đây, chẳng phải em đã nói sẽ cố gắng giúp tôi xóa sao?"

Kim Taehyung không nhắc thì Jeon JungKook cũng suýt quên chuyện mất mặt hôm ấy cậu gọi điện nhờ anh giúp đỡ, cậu lập tức cầm lấy di động xóa sạch.

Trả di động lại cho Kim Taehyung, Jeon JungKook đẩy cửa xe ra.

Lần này Kim Taehyung không ngăn cậu, chỉ đợi cậu vòng qua đầu xe, đang chuẩn bị bước lên thềm thì lên tiếng gọi với: "Jeon Geun."

Jeon JungKook ngoảnh lại.

Cửa xe bên phía ghế lái hạ xuống, mặt mày Kim Taehyung thanh tú, cách một quãng nhìn cậu: "Bỏ qua chuyện KaKao rồi, vậy thầy Kim... có thể chịu trách nhiệm với em không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro