Chương 52 : Tôi thích anh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeon JungKook giật bắn người, ba giây sau, cậu cứng ngắc chầm chậm ngoảnh đầu lại nhìn.

Người đàn ông trong phòng thí nghiệm lúc nãy không biết đã đi đâu, giờ đang đứng tựa lưng vào bức tường giữa hai thang máy, một tay đút túi, một tay cầm điện thoại, còn mắt thì cụp xuống di chuyển theo màn hình.

Jeon JungKook: "..."

Cậu phân vân nên đánh chết Kim Taehyung trước hay đánh chết mình trước trong mấy giây, cuối cùng lựa chọn vờ như không nhìn thấy gì cả, cũng như không nghe thấy gì cả, sải bước chạy trốn khỏi cao ốc Daegu.

Nhìn bóng lưng chạy trốn trong hoảng loạn của cậu, đáy mắt Kim Taehyung thoáng qua nét cười, anh nhét điện thoại vào túi, chờ cậu chạy mấy bước mới đứng thẳng dậy sải đôi chân dài đuổi theo.

Bước chân của anh nhanh, chân lại dài, chưa đến nửa phút, anh đã đuổi kịp cậu, kéo tay cậu lại.

Jeon JungKook dùng sức giằng tay ra, nhưng không thoát nổi Kim Taehyung, ngược lại còn bị anh kéo về trước người mình.

Cậu càng giãy giụa dữ hơn, anh sợ làm cậu đau nên bỏ tay kia ra khỏi túi, chống lên mặt bàn lễ tân, sau đó thả cổ tay cậu ra, gác tay mình lên mặt bàn bên phía cậu, vây cậu giữa bàn lễ tân và lòng mình.

Anh cao hơn cậu rất nhiều, hơi cúi đầu xuống: "Sao em lại ngoan ngoãn như vậy?"

Jeon JungKook không buồn để ý đến Kim Taehyung, cậu đẩy tay trái anh ra, nhưng nó không hề nhúc nhích, cậu lại đẩy thêm cái nữa, vẫn không nhúc nhích.

Jeon JungKook cáu kỉnh nhấc chân lên, định giẫm mạnh vào chân Kim Taehyung.

Kim Taehyung biết trước cậu sẽ dùng chiêu này, bèn lùi về sau nửa bước, vừa hay tránh được, sau đó tiện đà tiến lên phía trước nửa bước, ép sát chân mình vào chân cậu, đề phòng cậu một giây sau cho anh một cú như Song Jan Di.

Jeon JungKook giẫm hụt, định giây tiếp theo nhân lúc Kim Taehyung lơ đãng, bất thình lình cho anh một cú vào đũng quần, sau đó vật anh xuống đất, đánh anh mất trí nhớ rồi bỏ chạy, nào ngờ cậu còn chưa kịp làm gì, anh đã vây cứng cậu trước.

Jeon JungKook tức suýt ngất.

Tên khốn này trúng độc à? Sao cậu làm gì anh cũng biết?

Thấy cậu nổi điên, Kim Taehyung vừa mệt mỏi vừa chán nản suốt một ngày bỗng thấy cả cơ thể lẫn trái tim đều thả lỏng hơn nhiều, nên giọng nói của anh cũng dịu dàng hơn: "Nói em chạy, em còn chạy thật cho tôi xem?"

Kim Taehyung không nói còn đỡ, nói xong rốt cuộc cũng làm Jeon JungKook nổi điên: "Anh câm mồm đi!"

"Thế nào là tôi chạy cho anh xem? Anh cũng đừng dát vàng lên mặt mình, rõ ràng tôi buồn ngủ, muốn về nhanh nhanh để ngủ, nên mới đi gấp! Đi gấp thôi, thế mà trong mắt anh lại thành chạy, mắt anh mù à!"

Kim Taehyung cười tủm tỉm: "Lần đầu tôi thấy người buồn ngủ còn có sức mắng sa sả như thế."

Jeon JungKook: "..."

Hồi đại học tên khốn này học khoa chuyên phá đám à?

Jeon JungKook điên tiết trợn trừng nhìn KimTaehyung: "Tôi không mắng người."

Nét cười nơi đáy mắt Kim Taehyung vẫn đong đầy, nghe cậu mắng anh không phải là người, anh chỉ khẽ "ờ" một tiếng, sau đó cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cậu: "Sao tối nay lại đến công ty?"

Một câu hỏi làm gương mặt Jeon JungKook lập tức cứng đờ, cậu đứng hình hồi lâu mới tức tối đáp lại: "Liên quan đếch gì đến anh?"

Kim Taehyung: "Tại sao gọi đồ ăn cho tôi?"

Jeon JungKook cảm thấy như bị vô số mũi kim độc tố botulinum (*) đâm vào người, gương mặt cứng ngắc đến nỗi không thể nặn ra nổi biểu cảm nào.

(*) Là một protein và là một độc tố thần kinh do vi khuẩn Clostridium botulinum tạo ra, có thể gây tê liệt các bó cơ thần kinh và là nguyên nhân gây tử vong đối với con người và nhiều động vật.

Kim Taehyung: "Lo lắng cho tôi à?"

Lo lắng... Hai từ này làm trái tim Jeon JungKook lỡ mất nửa nhịp, giây tiếp theo, cậu định đẩy lồng ngực Kim Taehyung ra, nhưng người đàn ông ấy như một ngọn núi, dù cho cậu dùng sức thế nào, anh vẫn không hề mảy may động đậy.

"Jeon Geun..."

Kim Taehyung lại lên tiếng, Jeon JungKook sợ giây tiếp theo anh lại nói gì linh tinh, bèn giơ tay che miệng Kim Taehyung.

Đôi môi anh mềm mại ẩm ướt, khi chạm vào lòng bàn tay cậu, một dòng điện chạy theo mạch máu nhanh chóng lan tỏa ra khắp cơ thể cậu.

Jeon JungKook há hốc miệng, một giây sau đó rụt tay về.

Kim Taehyung chớp mắt, bật cười thành tiếng.

Tiếng cười của anh làm tai cậu hơi nóng bừng, giọng điệu càng hung dữ hơn: "Cười gì mà cười!"

Kim Taehyung không nhịn được, lại khẽ cười thêm tiếng nữa.

Thấy anh cười vậy mà Jeon JungKook không biết phải làm sao, khóe mắt cậu lướt qua cánh tay anh đang chống bên người mình, liền chọc ngón tay vào nó: "Buông ra, tôi phải về nhà!"

Kim Taehyung không rút tay về, khóe môi vẫn đượm nụ cười.

Nhìn nét mặt này của Kim Taehyung, không hiểu sao Jeon JungKook lại hơi căng thẳng: "Tôi bảo anh buông ra, tôi..."

Jeon JungKook không biết mình bị sao, cảm giác nóng bừng ở vành tai đã lan đến tận gương mặt và cần cổ.

Cậu không nặng lời nổi, trong lúc cuống lên liền cúi đầu xuống, cắn vào cánh tay anh.

Cậu cắn rất mạnh, nhưng cánh tay anh vẫn không rời khỏi người cậu.

Cậu càng dùng sức hơn, thấy anh vẫn không tránh né, hàm răng cậu bỗng nhiên chẳng còn chút sức lực nào như bị người ta khống chế.

Thấy cậu cắn nhẹ hơn, Kim Taehyung mới đưa tay ra kéo cậu đứng thẳng dậy, sau đó giơ cánh tay kia lên, đưa đến trước mặt Jeon JungKook: "Cần cắn thêm bên này cho cân không?"

Jeon JungKook nghe thấy câu này thì suýt bật cười thành tiếng.

Dù là xấu hổ, hay căng thẳng, trong nháy mắt đều tan biến sạch trong lòng cậu.

Cậu ngoảnh đầu đi, cố gắng để khóe môi không cong lên, bướng bỉnh đáp: "Không! Bẩn lắm!"

Kim Taehyung: "Vậy tôi... đi rửa nhé?"

Lần này đổi lại Jeon JungKook không nhịn nổi nữa, phì cười.

Cười xong, cậu nhìn Kim Taehyung.

Dù sao anh cũng đã biết đồ ăn là do cậu gọi rồi, cũng không cần phải che giấu nữa.

Nghĩ vậy, Jeon JungKook liền nói: "Ờ thì, Đoán Xem Tôi Là Ai để tên mình nhưng vẫn bắt anh đoán xem tôi là ai, chính là tôi."

"Ở nhà Jimin, nghe anh Yoongi và Sang-hyun nói anh đang tăng ca, nhưng có thể đến giờ này vẫn chưa ăn, bởi vậy lúc đi qua công ty, tôi muốn lên xem, thấy anh tăng ca thật, nghĩ có lẽ anh vẫn chưa ăn cơm, nên miễn cưỡng gọi cho anh một suất cơm hộp."

Jeon JungKook ngập ngừng, rồi nhấn mạnh một câu: "Anh đừng nghĩ nhiều, tôi làm thế, đơn giản vì bây giờ tôi đang cần anh giúp đỡ thôi, tôi sợ anh quá đói xảy ra chuyện gì, tôi cũng không diễn bộ phim đó được."

Kim Taehyung "ừm" một tiếng, hỏi: "Tôi đừng nghĩ nhiều chuyện gì cơ?"

Jeon JungKook: "Còn nghĩ nhiều gì nữa, đừng nghĩ tôi thích anh nhá."

"Em với tôi làm sao?"

"Thích."

"Hả?"

"Tai anh bị điếc à? Thích, tôi thích anh!"

Ba giây sau, Jeon JungKook đưa hai tay lên định cào mặt anh: "Anh trêu tôi!"

Kim Taehyung tránh được, bắt lấy cánh tay cậu, kéo cậu về phía người mình: "Cậu nhóc, quá đáng rồi đấy."

Đáng yêu đến quá đáng rồi đấy.

Quá đáng đến nỗi làm anh không kiềm chế nổi.

Giọng nói của Kim Taehyung rất nhẹ nhàng, trong đại sảnh không một bóng người, chất giọng ấy càng thêm quyến rũ.

Đôi tay đang khua khoắng của Jeon JungKook lập tức khựng lại.

Đôi tai vừa nãy khó khăn lắm mới giảm được nhiệt độ, giờ lại nóng bừng.

Cậu đơ người mất một lúc mới vỗ nhẹ vào mặt mình, hung dữ trừng mắt với Kim Taehyung: "Tôi quá đáng lúc nào, tôi quá đáng gì hả?"

Con ngươi của cậu tròn xoe, nhìn có vẻ rất tức giận, nhưng không hề dữ dằn, ngược lại càng thêm đáng yêu hơn.

Rõ ràng trong mắt người khác vừa ương ngạnh vừa ghê gớm, nhưng đứng trước mặt anh, bị anh xoay vòng vòng, cậu trở nên vừa yếu đuối vừa dễ xấu hổ, sự tương phản này quả thật đã trói chặt trái tim anh rồi.

Kim Taehyung ngắm dáng vẻ này của cậu, cảm thấy trái tim mình sắp tan chảy: "Bây giờ em rất quá đáng."

"Quá... quá đáng cái đầu anh!" Gương mặt Jeon JungKook đỏ bừng như sắp nhỏ máu, cậu cáu kỉnh hất tay Kim Taehyung ra, xắn ống tay áo lên: "Anh lại nói nhăng nói cuội nữa rồi, có tin tôi đập anh như đập quả dưa chuột không hả?"

Kim Taehyung khẽ cười: "Em đập đi, tôi cho em con dao luôn này."

Jeon JungKook: "..."

Người đàn ông này quá vô liêm sỉ, cậu không vặn lại được câu nào... Cậu đã xắn tay áo lên định tẩn anh một trận, nhưng cuối cũng cũng không làm gì được.

Jeon JungKook "hừ" một tiếng: "Thôi, hôm nay tâm trạng của đại thiếu gia rất tốt, không muốn sát sinh."

Kim Taehyung mấp máy môi định nói gì đó nhưng lại im bặt.

"Đi thôi, tôi đưa em về nhà."

Hôm nay Jeon JungKook dậy sớm hơn mọi ngày, buổi trưa đến bệnh viện với Kim Taehyung nên không được ngủ trưa, từ cao ốc Daegu về đến nhà cậu dài một quãng đường, sau khi lên xe, cậu dần dần buồn ngủ, bèn nhắm mắt lại, nghĩ bụng chỉ tạm nghỉ một lát, nào ngờ bất cẩn ngủ quên luôn.

Xe đi vào "khu phức hợp Trimage", sau khi dừng xe lại, Kim Taehyung không gọi cậu trai đang ngồi bên dậy, mà đưa tay chỉnh nhiệt độ điều hòa trong xe cao hơn một chút.

Khoang xe rất yên tĩnh, Kim Taehyung lướt điện thoại một lúc, ánh mắt dừng trên người Jeon JungKook.

Xe anh đỗ cách đèn đường khá xa, hai chiếc đèn cảm biến âm thanh ở cổng tòa nhà đều không sáng, trong ánh sáng mờ mờ, gương mặt cực kì xinh đẹp của cậu trở nên vô cùng đáng yêu, dịu dàng.

Kim Taehyung cứ ngắm mãi ngắm mãi, không thể nào rời mắt đi được.

Khi ngủ cậu nhóc này trông rất ngoan ngoãn... Ngoan ngoãn đến nỗi làm anh muốn phạm tội, muốn làm cậu khóc.

Ánh mắt Kim Taehyung dừng trên đôi môi cậu, anh nhìn chằm chằm nó hồi lâu, chỉ cảm thấy nhiệt độ trong xe quá nóng, yết hầu trượt lên trượt xuống mấy cái, anh rời mắt đi, một lúc sau, anh thầm chửi "mẹ kiếp", rồi mở cửa xuống xe.

Dù sao ngủ trong xe cũng không thoải mái, không bao lâu sau Jeon JungKook cũng tỉnh lại.

Cậu xoa bóp cái cổ tê rần nhìn sang ghế lái, chỗ đó trống không, không thấy Kim Taehyung đâu.

Cậu chau mày, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy đã đến dưới tầng nhà mình, bèn cầm điện thoại rơi trên ghế lên, mở cửa ra.

Gió đêm mùa đông phả vào mặt, cơn rét buốt tận xương làm Jeon JungKook tỉnh táo lại trong nháy mắt.

Jeon JungKook "cần phong cách chứ không cần ấm áp" rùng mình một cái, quay đầu nhìn xung quanh, lúc này mới thấy Kim Taehyung đang tựa người vào cửa sau ghế lái nghịch điện thoại.

Cậu sải mấy bước về phía anh: "Anh..."

Cậu chỉ mới nói một từ, anh bỗng nhiên ngẳng phắt đầu lên nhìn cậu, một giây sau ấn tắt màn hình di động.

Không biết có phải ảo giác của Jeon JungKook hay không, cậu luôn cảm thấy hành động của Kim Taehyung hơi hoảng hốt.

Dù anh nhanh chân nhanh tay, nhưng khóe mắt cậu vẫn lướt qua được màn hình điện thoại anh, hình như anh đang xem một bức ảnh nào đấy, bức ảnh đó có vẻ quen quen...

Kim Taehyung: "Dậy rồi à?"

Nghe anh hỏi vậy, Jeon JungKook mới rời mắt khỏi điện thoại, chuyển sang nhìn khuôn mặt anh, nét mặt người đàn ông ấy bình tĩnh, hoàn toàn không có dấu vết của sự hoảng hốt và bối rối.

Có lẽ cậu hoa mắt chăng?

Jeon JungKook đáp "ừ", sau đó tiếp tục câu mình đang nói dở vừa rồi: "Anh... sao đến nhà tôi rồi, anh không gọi tôi dậy?"

Kim Taehyung đút điện thoại vào túi, nói bằng vẻ rất nghiêm túc: "Sợ bị em tẩn."

Jeon JungKook: "..."

Tên này miệng chó không mọc được ngà voi.

Jeon JungKook xua tay: "Được rồi, tạm biệt nhé."

Dứt lời, cậu nhấc chân đi về phía tòa nhà. Cậu đi được mấy bước, Kim Taehyung gọi cậu: "Jeon Geun."

Cậu ngoảnh đầu lại.

Kim Taehyung: "Cảm ơn đã mua cơm hộp."

Cảnh Jeon JungKook không chịu nhất là khi người khác nghiêm túc cảm ơn mình, cậu lập tức ngượng nghịu đáp "ờ": "Chuyện đó... Không có gì, dạo này anh giúp đỡ tôi nhiều, tôi cũng áy náy."

Kim Taehyung không nói gì, nhưng ánh mắt dịu dàng hơn nhiều.

Tính cách cậu bé này vẫn không khác gì ngày xưa, người khác ngọt ngào với cậu, cậu sẽ mềm lòng tức thì, người khác đối xử với cậu tốt một chút, cậu sẽ móc hết tim phổi đối tốt với người đó gấp mười lần.

Ngày nào cậu cũng luôn miệng nói mình là đại thiếu gia, đối với cậu, cậu chỉ nói đùa thế mà thôi, nhưng anh biết... cậu thực sự chính là đại thiếu gia lương thiện.

Là thiếu gia lương thiện nhất anh gặp được trong thế giới này.

Mùa đông Seoul, gió cắt da cắt thịt, quả thật lạnh đến thấu xương.

Jeon JungKook đứng một lúc mà chân tay đã lạnh cóng, thấy Kim Taehyung chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, đứng bên cạnh xe như không cảm thấy lạnh, hồi lâu cũng không nói gì, cậu liền cố chịu cái lạnh đến nỗi răng va lập cập, lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì không?"

Kim Taehyung lắc đầu: "Không, mau vào đi, chúc ngủ ngon."

Jeon JungKook cũng chúc anh ngủ ngon một câu qua loa, sau đó quay người bước lên bậc thang, đi được mấy bước, cậu vừa đi vừa quay đầu nói với Kim Taehyung đang đứng phía không xa: "Anh mau vào trong xe đi, mặc ít thế kia, cẩn thận kẻo ốm vì lạnh đấy."

Khi cậu vừa dứt lời, đúng lúc cũng vào bên trong tòa nhà.

Cách một tấm kính, cậu lại huơ tay với anh, rồi rẽ vào thang máy.

Cậu đã bắt đầu quan tâm anh rồi, dù là vô tình hay cố ý... không còn quá phòng bị và công kích như rất nhiều lần trước kia tình cờ gặp anh.

Đôi mắt Kim Taehyung cong cong, không hiểu sao tâm trạng vui sướng, nghĩ đến câu cuối cùng cậu nói, anh không kìm lòng được mà bật cười.

Cẩn thận kẻo ốm vì lạnh... Ôi, anh muốn ốm thật quá, về nhà tắm nước lạnh, chắc cũng sẽ ốm như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro