Chương 63 : Ji Yoo của cậu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeon JungKook im bặt, nhìn đăm đăm bóng lưng Kim Taehyung mà không hiểu gì cả.

Cậu cắn ngón tay, nghiêm túc nghĩ lại từng ly từng tí chuyện vừa xảy ra một lượt, hình như cậu cũng không lỡ lời nói sai gì, sao anh lại nổi giận?

Chẳng lẽ vì cậu uống rượu?

Jeon JungKook bất giác nhớ đến lần đầu tiên ra ngoài ăn đêm với Kim Taehyung, cậu uống say bị anh lạnh lùng bỏ rơi trên đường lớn cả một đêm, càng thêm chắc chắn suy đoán của mình.

Có đôi lúc Jeon JungKook nghiêm túc suy nghĩ, thật sự cảm thấy Kim Taehyung khá gàn dở.

Anh và cậu không liên quan gì đến nhau, chẳng hiểu sao anh lại giận.

Jeon JungKook bĩu môi, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài cửa sổ sát đất cây cối rậm rạp um tùm, che khuất hơn nửa khoảng nắng, trên mặt kính sáng bóng sạch sẽ phản chiếu rõ ràng cái bóng màu xám của phòng ăn.

Jeon JungKook nhìn bóng mình lẻ loi ngồi trong phòng ăn rộng thênh thang, chợt nhớ đến năm ấy, anh nói chia tay cậu, sau khi anh rời đi, cậu cũng ngồi trong phòng khách như thế này, lặng lẽ nhìn chằm chằm cửa sổ...

Jeon JungKook bỗng cảm thấy bí bách, cậu không thích cảm giác này, liền cầm điện thoại ở bên cạnh lên, nhắn tin cho lái xe.

Không bao lâu sau, màn hình điện thoại của cậu sáng lên, lái xe đã đến.

Jeon JungKook đứng dậy, ra khỏi phòng ăn.

Kim Taehyung đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng khách, quay lưng về phía cửa phòng ăn, không hề nhúc nhích như một pho tượng.

Có lẽ anh đã nghe thấy tiếng bước chân của cậu, nhưng không quay đầu lại.

Jeon JungKook nhìn chăm chú bóng lưng anh mấy giây, cũng không nói gì, đi thẳng lên tầng.

Thu dọn đồ đạc xong xuống tầng, thấy Kim Taehyung vẫn đứng trước cửa sổ sát đất, cậu suy nghĩ rồi nói: "Ừm, tôi đi đây."

Kim Taehyung không ừ hử.

Jeon JungKook chờ một lúc vẫn thấy anh như thế, cậu liền xách túi đi ra chỗ huyền quan.

Cuối cùng Kim Taehyung cũng quay đầu lại, nhìn chằm chằm cậu đang thay giày, sau đó sải bước tới trước mặt cậu: "Tôi đưa em về."

"Tôi..." Jeon JungKook định nói lái xe đang chờ ở bên ngoài, nhưng mới thốt được một từ, cậu cảm thấy hơi lạnh thấu xương tỏa ra từ người Kim Taehyung.

Nét mặt vốn lạnh lùng của anh dường như ngay lập tức giảm xuống mười mấy độ, lạnh đến nỗi làm cậu rùng mình.

Được rồi, dạo này người cần nhờ vả là cậu đây vốn đang yếu thế, hơn nữa đã hẹn trước với anh nhưng lại cho anh leo cây, cậu lại càng đuối lý hơn, nên nhún nhường một chút thì hơn.

Jeon JungKook nuốt lời định nói, thay bằng một tiếng "ờ".

Kim Taehyung không nói gì, đi thẳng lên cầu thang.

Cậu không hiểu suy nghĩ của anh, nói anh tức giận cũng không hẳn, nếu tức giận sao còn muốn đưa cậu về, nhưng nếu không tức giận sao lại trưng bản mặt đó ra?

Jeon JungKook mang theo hàng tá thắc mắc đi theo Kim Taehyung xuống bãi đỗ xe ngầm, rồi theo anh lên xe, sau đó khi xe Kim Taehyung chạy được nửa đường, cậu mới bất giác nhớ ra lái xe bị cậu bỏ rơi ở trước cửa nhà anh.

Cậu vội vàng thông báo cho lái xe một tiếng.

Sau khi nhận được tin nhắn của lái xe, Jeon JungKook bỏ điện thoại xuống, lơ đãng nhìn khuôn mặt Kim Taehyung.

Anh đã kiềm chế mọi cảm xúc, lạnh nhạt nhìn thẳng con đường phía trước, anh đặt một tay lên vô lăng, tay kia thoải mái chống lên huyệt thái dương, cả người toát lên vẻ ung dung, không khác lúc bình thường là mấy.

Jeon JungKook lén lút ngắm anh rất lâu, song cũng không nhận ra nổi bây giờ rốt cuộc Kim Taehyung đã hết giận rồi hay vẫn đang tức giận.

Xe nhanh chóng đến khu phức hợp Trimage, cậu xuống xe, cảm ơn Kim Taehyung, cuối cùng chào tạm biệt anh.

Kim Taehyung hơi gật đầu: "Ừ, tạm biệt."

Nghe thấy ba từ này, Jeon JungKook cảm thấy Kim Taehyung hình như đã nguôi giận rồi, bèn tiến đến gần cửa xe, giải thích một câu: "Thật ra bình thường tôi không hay ra ngoài uống rượu, thật đấy, năm nay mới có hai lần, cả hai lần đều bị anh tóm, tối qua đúng lúc anh gọi điện thoại cho tôi, nếu anh không gọi, tôi sẽ nhân lúc đầu óc mình còn tỉnh táo gọi cho Ji Yoo của tôi."

Kim Taehyung hậm hực nâng cửa kính lên, nhấn ga rời đi.

Jeon JungKook nhìn đăm đăm chiếc xe nghênh ngang phía xa, sờ mũi, lòng thầm nghĩ chắc hẳn ngày mai đi làm sẽ không sao.

Nhưng thực tế thì, ngày mai của ngày mai của ngày mai của ngày mai, Kim Taehyung vẫn rất có sao.

Ngày mai đầu tiên, Jeon JungKook đến công ty chào hỏi Kim Taehyung, anh cũng đáp lại, cậu cảm thấy anh đã bình thường rồi, sau đó thuận tiện chủ động giả vờ coi bản kiểm điểm ba nghìn từ mà trước đây cậu nói chưa từng có.

Ngày mai thứ hai, Jeon JungKook nhẩm tính ngày, thấy không bao lâu nữa là đến ngày casting vai nam chính phim "Sinh mệnh", bèn hỏi Kim Taehyung khi nào có thời gian dạy học, Kim Taehyung trả lời không rảnh.

Ngày mai thứ ba, Jeon JungKook lại hỏi câu đấy, nhận được câu trả lời y hệt thế.

Ngày mai thứ tư, Jeon JungKook hỏi lại lần nữa, sau đó lại bị từ chối như trong dự liệu, dù đầu cậu nhảy số chậm thế nào cũng biết anh ghim chuyện đó...

Lần này cậu cực kì cáu kỉnh, có cần nhỏ nhen thế không hả, đã bốn ngày rồi mà vẫn giận ư?

Nhân giờ nghỉ trưa, xung quanh không có ai, cậu lập tức gọi điện thoại cho Ji Yoo, bắt đầu kể lể tố cáo.

"Ji Yoo, chị biết Kim Taehyung nhỏ nhen cỡ nào không, vô duyên vô cớ tức giận không nói làm gì, em không so đo với anh ta thì thôi, nhưng đã bốn ngày, tròn bốn ngay, anh ta vẫn giận là sao?"

"Anh ta không nhận ra bản thân vô lý à? Nếu không phải cần nhờ vả, em chẳng thèm nói với anh ta thêm một từ nào hết!"

"Em càng nghĩ càng thấy anh ta vô lý, vô lý đùng đùng."

Ji Yoo ở đầu bên kia nghe xong phá lên cười lớn.

"Chị cười gì mà cười, em sắp tức chết mất thôi, chị lại còn cười? Ji Yoo, rốt cuộc em có phải là tiểu bạch thỏ chị yêu nhất không?"

"Phải, phải, phải." Ji Yoo vội vàng an ủi: "Nhưng JungKook à, em nhớ lại đi, hình như đã rất lâu rồi chị chưa nghe thấy em mắng anh ta."

"Thế ư?" Jeon JungKook cũng nhớ lại, hình như đúng thế thật: "Chắc là do dạo này anh ta sống tử tế hơn chăng?"

Ji Yoo lại cười: "Vậy bây giờ em định làm thế nào?"

"Còn làm thế nào nữa." Jeon JungKook nghiến răng nghiến lợi, tưởng chừng như giây tiếp theo cậu sẽ cầm dao đâm chết Kim Taehyung: "Dỗ!"

Trong tràng cười ha hả của Ji Yoo, Jeon JungKook đanh mặt cúp điện thoại.

Dỗ thì vẫn phải dỗ, nhưng phải dỗ thế nào...

Jeon JungKook nghĩ tới nghĩ lại, quyết định viết bản kiểm điểm ba nghìn từ trước đã.

Cậu mượn một cây bút của Kang Mi, mượn hai tờ giấy ở chỗ Ha Jang, sau đó cắn bút bắt đầu viết kiểm điểm.

Viết được nửa tiếng, trên tờ giấy trắng vẫn chỉ có hai con chữ.

Khó viết quá, đúng là không việc công việc dành cho con người.

Jeon JungKook ném bút đi, đi tìm viện trợ từ nhóm chat "Borahae".

Jeon JungKook: "Em trốn học, thầy giáo đang giận ghê lắm, em muốn viết bản kiểm điểm ba nghìn từ, ai giúp em với."

Không ai đoái hoài đến cậu.

Jeon JungKook tag chị Bánh vào trước.

Ba giây sau, Ăn sandwich không ăn rìa bánh trả lời: "Tìm Ji Yoo của cậu đi."

Jeon JungKook nhìn tin nhắn, trong đầu chầm chậm hiện lên mấy dấu chấm hỏi.

Là ảo giác của cậu ư? Sao cậu cứ cảm thấy tin nhắn của chị Bánh sặc mùi ghen vậy?

Jeon JungKook không kiềm chế được chút tự đắc bắt đầu gõ bàn phím. Đại thiếu gia Jeon JungKook có sức quyến rũ vô biên, có thể làm cả bạn thân ghen bóng bóng gió như đại thiếu gia cậu đây, e rằng trên thế gian khó tìm được người thứ hai.

Jeon JungKook: "Chị Bánh, chị đang ghen à?"

__________

Kim Taehyung trong phòng thí nghiệm dành ra một chút thời gian trong khi bận rộn trả lời tin nhắn của Jeon JungKook, anh vừa đặt điện thoại xuống thì màn hình sáng lên.

Kim Taehyung đọc xong nội dung tin nhắn: "..."

Giây lát sau, nhận ra mình thất thố, anh đau đầu day huyệt thái dương, giả vờ bơ chiếc điện thoại, tiếp tục vùi đầu vào chiến đấu với công việc.

__________

Tuy chị Bánh không trả lời Jeon JungKook, nhưng vì cậu gợi chuyện, nên nhóm chat Borahae nhanh chóng xuất hiện hàng loạt tin nhắn.

Park Jimin: "Mình cũng cảm thấy chị Bánh đang ghen."

Ji Yoo: "Thế thì có vấn đề đây, tại sao chị Bánh lại ghen nhỉ?"

Park Jimin: "Vì chị và Geunie nói chuyện với nhau nhiều nhất à?"

Ji Yoo: "Như thế mà cũng ghen sao? Nếu chị Bánh biết tôi thường xuyên kè kè bên Jeon JungKook như mẹ của cậu ấy vậy chẳng phải sẽ đột tử sao?"

Ji Yoo: "Xin lỗi, tôi gõ nhầm."

Ji Yoo: "Sửa lại nhé, là ghen chết."

Park Jimin: "Em cảm thấy không vấn đề gì mà cần ghen đến mức đột tử."

__________

Điện thoại để bên bàn, liên tục rung lên bần bật.

Kim Taehyung xử lý xong việc dang dở mới cầm điện thoại lên, vừa tìm ký tự gõ sai trên màn hình máy tính, vừa ấn bừa mở KaKao, vừa nhìn máy tính, lại vừa trượt màn hình lướt xem tin nhắn.

Kim Taehyung càng xem càng đau đầu, anh dằn lòng để không thoát khỏi nhóm chat, lướt màn hình đến cuối cùng, gõ mấy từ.

Ăn sandwich không ăn rìa bánh: "Không ghen, bận lắm, không có thời gian."

__________

Được chị Bánh nhắc nhở, Jeon JungKook lập tức nhận ra mình đã quên mất chuyện chính, giây tiếp theo tóm lấy Ji Yoo và Park Jimin, bắt đầu giúp cậu viết kiểm điểm.

Ba con người trong nhóm chat suốt nửa tiếng, dòng tin nhắn đã lên đên 999+, nhưng số chữ của bản kiểm điểm vẫn chỉ vỏn vẹn 18 chữ.

Park Jimin: "Geunie, cậu tha cho mình đi, thật sự không nặn ra nổi nữa rồi."

Ji Yoo: "JungKook, chị giúp em viết kế hoạch quảng bá 9000 từ thay cho bản kiểm điểm 3000 từ được không?"

Ji Yoo gửi một loạt icon đập đầu xuống đất.

Park Jimin cũng gửi một loạt icon đập đầu xuống đất.

Nhìn hai người bị giày vò sống không bằng chết, Jeon JungKook quyết định không ép họ nữa. Cậu cắn bút, tiếp tục rặn trong mười phút, sau đó viết được mười chữ như bị táo bón.

Một lúc sau, cậu lại xóa năm chữ đi.

Nhìn bản kiểm điểm chẳng những không thêm được chữ nào mà lại còn giảm, cậu điên cuồng vò đầu bứt tai.

Cậu buồn chết mất thôi...

Liếc mắt thấy đã ba giờ chiều, chỉ còn hai tiếng nữa là đến giờ tan ca, nếu cứ lề mề thêm nữa, ngày mai mới dỗ được tên khốn này mất.

Jeon JungKook ngẫm nghĩ, cuối cùng lại mò vào nhóm chat mấy người bạn thân, chỉ còn mỗi chị Bánh chưa bị cậu ép.

Lần này Jeon JungKook chọn nhắn tin riêng: "Chị Bánh, chị vẫn đang bận à?"

Jeon JungKook: "Hãy nhìn vào ánh mắt mong chờ của em đi.jpg"

Ăn sandwich không ăn rìa bánh: "?"

Jeon JungKook: "Chị Bánh, chị biết viết kiểm điểm không?"

Jeon JungKook: "Chị Bánh, chỉ có chị mới cứu được em thôi, bây giờ chị là niềm hi vọng duy nhất của em."

Jeon JungKook: "Baby, chị là duy nhất của em."

Jeon JungKook: "Duy nhất, xin chị đấy~"

__________

Kim Taehyung nhìn chằm chằm hai từ "duy nhất": "..."

Ba giây sau, Kim Taehyung xóa ba từ "tự viết đi" trong khung nhập chữ.

Một tiếng hai mươi phút sau, Kim Taehyung dùng tốc độ như tên bắn để gõ chữ, sau khi nhìn chằm chằm ba nghìn chữ chi chít trong khung nhập văn bản, rồi sửa lại hai lỗi sai, anh copy toàn bộ nội dung dán vào điện thoại, rồi gửi cho Jeon JungKook.

Sau khi tin nhắn gửi thành công, Kim Taehyung không thể chịu được nữa tự mắng mình là đồ ngốc.

Tự mình viết kiểm điểm gửi cho mình... Chắc chắn anh bị điên rồi.

Nửa phút sau, Kim Taehyung nhận được hàng loạt tin nhắn.

Jeon JungKook: "Woa, duy nhất, chị giỏi quá."

Jeon JungKook: "Duy nhất, chị quả là ân nhân cứu mạng của em, giúp em trong lúc nước sôi lửa bỏng!"

Jeon JungKook: "Coi như em nợ chị một lần, sau này có cơ hội, em nhất định sẽ báo đáp chị!"

Jeon JungKook: "Được rồi, không nói nữa, em phải chuẩn bị lát nữa đi dỗ người ta."

Dỗ người ta?

Kim Taehyung nhìn ba từ này, chợt nổi hứng: "Dỗ ai?"

Jeon JungKook: "Thầy Kim khó chơi."

Kim Taehyung ngẩng đầu nhìn cậu nhóc đang ngồi trước bàn làm việc cầm bút nghiêm túc viết kiểm điểm qua cửa kính, mây đen che kín trong tim bỗng nhiên tản đi hơn nửa.

Một lúc sau, anh ấn màn hình nhắn trả lời: "Dỗ cẩn thận đấy."

Kim Taehyung và Min Yoongi hẹn nhau sáu giờ tối đi chơi bóng, vừa đến sáu giờ, Min Yoongi lập tức tắt máy tính, đứng lên vươn tay gõ máy tính của Kim Taehyung: "Đi thôi."

Kim Taehyung tháo tai nghe xuống, mắt nhìn chằm chằm màn hình, ngón tay vẫn gõ bàn phím như bay: "Không đi."

Min Yoongi: "Này, tôi đã đặt sân xong cả rồi."

Kim Taehyung hờ hững đáp: "Bảo Sang-hyun đi đi."

Min Yoongi: "Không phải chứ, tối nay cậu có việc đột xuất à?"

"Ừ, chờ một thứ."

"Chờ gì?"

"Chờ dỗ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro