Chương 64 : Thầy Kim nhỏ mọn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Jeon JungKook chép xong bản kiểm điểm ba nghìn từ thì đã gần bảy giờ tối, chưa đến một phần ba nhân viên trong tầng cao nhất tòa cao ốc Daegu về, trong phòng thí nghiệm chỉ có lác đác một vài chỗ trống.

Ngoài lần trước Park Jimin chuyển nhà, Jeon JungKook đến công ty lúc mười một giờ ra, những lúc khác hầu như cậu đều đúng giờ tan ca.

Tính ra đây là lần đầu cậu "tăng ca", cũng là lần đầu tiên cậu phát hiện một tiếng sau khi tan ca, văn phòng vẫn không khác gì giờ làm việc bình thường, tất cả mọi người đều không hề cảm thấy sốt ruột vì đến giờ tan làm mà vẫn chưa làm xong việc, ngược lại vẫn ngồi yên ở chỗ của mình, tập trung nghiêm túc làm việc.

Jeon JungKook thấy Kim Taehyung cũng đang bận nên không làm phiền anh, chỉ yên lặng ngồi ở chỗ của mình kiên nhẫn chờ đợi.

Đến chín giờ, mọi người bắt đầu lục tục thu dọn đồ đạc tan làm.

Mười giờ, khu văn phòng rộng thênh thang mới trống không, chỉ còn lại lác đác vài người.

Mười giờ mười, Kim Taehyung dừng việc đang làm, Jeon JungKook từ nãy đến giờ luôn để ý đến anh thấy anh tắt máy tính, tưởng rằng anh định tan ca, cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

Mười giờ hai mươi phút, Kim Taehyung ra khỏi phòng thí nghiệm, nhưng không ra thẳng thang máy như mọi lần, mà đi vào phòng làm việc mà anh rất ít khi qua đấy.

Jeon JungKook tưởng Kim Taehyung đi lấy đồ, bèn giả vờ sắp xếp lại bàn làm việc, chờ anh đi ra.

Nhưng chờ đến tận hai mươi phút, Jeon JungKook thấy cửa phòng làm việc của Kim Taehyung vẫn đóng im, chờ cho đến khi hết sạch kiên nhẫn, cậu bèn vứt đống giấy lộn mình sắp xếp từ nãy đến giờ, cầm túi và bản kiểm điểm đi tới chỗ anh.

Đứng trước cánh cửa, Jeon JungKook định giơ tay gõ, nhưng người bên trong đã mở cửa ra trước.

Cậu giật mình ngước mắt lên nhìn, thấy Kim Taehyung đã cởi áo blouse trắng ra, trên cánh tay vắt áo khoác, có vẻ định về nhà, cậu bèn hỏi: "Anh sắp tan làm à?"

Kim Taehyung làm như không ngờ cậu lại xuất hiện trước cửa, nét mặt tỏ rõ sự ngạc nhiên: "Ừ, em có chuyện gì à?"

Jeon JungKook vội vàng đưa hai tờ giấy tới trước mặt Kim Taehyung: "Đến nộp bản kiểm điểm."

Kim Taehyung ngập ngừng mấy giây, rồi rút bản kiểm điểm khỏi tay cậu.

Jeon JungKook ung dung đứng lại chờ Kim Taehyung mở bản kiểm điểm ra.

Kim Taehyung chờ được dỗ yên lặng nhìn cậu.

Hai người nhìn nhau chằm chằm hồi lâu, Jeon JungKook mãi không thấy Kim Taehyung có phản ứng gì tiếp theo, không dằn lòng được nữa bèn hỏi: "Anh không xem à?"

Kim Taehyung thầm nghĩ "bản kiểm điểm tôi viết tôi xem làm vẹo gì": "Về nhà rồi xem."

Không chờ Jeon JungKook nói thêm, anh hỏi: "Còn chuyện gì nữa không?"

Nghĩa là anh đang vội về nhà sao?

Cậu không quên mình tới đây để dỗ anh, liền tỏ vẻ quan tâm sẽ không làm lỡ thời gian tan làm của anh: "Có."

"Tôi muốn đưa anh về."

Kim Taehyung: "..."

Năm phút sau, Kim Taehyung và Jeon JungKook xuất hiện ở bãi đỗ xe ngầm.

Vì tối nay phải dỗ Kim Taehyung, nên cậu không gọi lái xe đến đón mình, sau ba giây xấu hổ, Jeon JungKook quay đầu hỏi: "Tôi mượn xe anh đưa anh về được không?"

Kim Taehyung nhếch khóe môi, lấy chìa khóa xe ra đưa cho Jeon JungKook.

Jeon JungKook đón lấy chìa khóa, sải bước tới chỗ xe Kim Taehyung, giúp anh mở cửa bên ghế phụ ra.

Lên xe, Jeon JungKook vừa mở bản đồ, vừa ngẫm nghĩ trên đường đưa Kim Taehyung về nhà, cậu phải dỗ anh từ đâu.

Có lẽ do nghĩ quá nhập tâm, khi mở bản đồ rồi cố định điện thoại lên giá, cậu cầm không chắc, điện thoại bị rơi xuống kẽ ghế ngồi.

Jeon JungKook cúi đầu tìm hồi lâu mà không thấy điện thoại đâu, đành phải xin Kim Taehyung giúp đỡ: "Anh có thể gọi một cuộc điện thoại cho tôi được không?"

Kim Taehyung di chuyển ngón tay, trong kẽ ghế xe nhanh chóng có ánh sáng lóe lên. Hóa ra điện thoại bị văng ra đằng sau.

Kim Taehyung ngả lưng ghế phụ ra phía sau cho tới khi đủ để với tay, anh dùng hai ngón tay kẹp điện thoại của Jeon JungKook ra ngoài.

Anh vẫn chưa tắt cuộc gọi ở máy mình, lúc đưa điện thoại cho cậu, anh nhìn lướt qua màn hình.

Jeon JungKook đang định nhận điện thoại nói cảm ơn liền nhìn theo tầm mắt Kim Taehyung. Tên hiển thị của anh khi cuộc gọi đến phản chiếu rõ ràng vào mắt hai người.

Thầy Kim nhỏ mọn.

Jeon JungKook: "..."

Kim Taehyung: "..."

Bầu không khí trong xe lập tức ngừng đóng băng.

Lần này cậu còn chưa dỗ người ta thì đã đổ thêm dầu vào lửa trước.

Jeon JungKook, mày giỏi lắm!

Trong tình cảnh vô cùng xấu hổ thế này, Jeon JungKook sờ chóp mũi, sau đó đưa tay e dè rút điện thoại của mình ra, nhanh chóng ấn tắt cuộc gọi, "Thầy Kim nhỏ mọn" biến mất trong màn hình tối đen.

Bầu không khí trong xe vẫn không hề có dấu hiệu thay đổi.

Jeon JungKook hắng giọng, gượng gạo giải thích cho mình: "À ờ, không dám giấu anh, đây là tên thân mật tôi đặt cho anh."

Kim Taehyung: "..."

Kim Taehyung nhanh chóng lấy điện thoại ra, cũng sửa biệt danh của Jeon JungKook ngay trước mặt cậu: Cao thủ tự đâm đầu vào đường chết.

Jeon JungKook: "..."

Cậu tự biết mình đuối lý, chọn cách bơ hành động của Kim Taehyung.

Kim Taehyung sửa xong biệt danh của cậu, bầu không khí trong xe dễ chịu hơn nhiều.

Jeon JungKook vừa lái xe vừa thỉnh thoảng nhìn Kim Taehyung ngồi bên cạnh, nhìn đến lần thứ bảy, cậu nghĩ ra cách có thể làm Kim Taehyung hạ hỏa: "Thầy Kim, thầy xem bản kiểm điểm đi."

Nói xong, cậu còn ân cần đưa tay bật đèn trần trên đầu Kim Taehyung.

Kim Taehyung thật sự không muốn đọc, sắc mặt càng tối sầm xuống.

Sao lại không vui nữa vậy?

Đúng lúc phía trước là đèn đỏ, Jeon JungKook giẫm phanh, rồi lại ân cần một lần nữa. Cậu vuốt phẳng bản kiểm điểm vừa bị Kim Taehyung ném sang một bên, đặt lên đùi Kim Taehyung: "Thầy Kim, mời thầy xem."

Kim Taehyung quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cậu đã dâng bản kiểm điểm tới trước mắt anh rồi, anh còn không chịu đọc?

Cậu ngẫm nghĩ, quyết định đã dỗ thì phải dỗ đến cùng, thấy còn 56 giây nữa mới chuyển sang đèn xanh, cậu bèn nói: "Thầy Kim, là tôi suy nghĩ không chu đáo, đọc bản kiểm điểm trong xe khá hại mắt, thị lực của tôi tốt, không sao, bây giờ tôi đọc cho thầy nghe..."

Nói đoạn, Jeon JungKook đưa tay định cầm bản kiểm điểm lên.

Ngón tay cậu chưa kịp chạm vào bản kiểm điểm, Kim Taehyung đã cầm lấy tờ giấy, đưa lên đọc như đúng rồi.

Jeon JungKook yên tâm, cậu không làm phiền Kim Taehyung đang tập trung đọc bản kiểm điểm nữa, đến khi đèn đỏ chuyển thành xanh, cậu lại tiếp tục nghiêm túc lái xe.

Kim Taehyung dùng tốc độ nhanh như gió lướt xong bản kiểm điểm, sau đó cuộn tròn hai cái, nhét vào khay để đồ bên cạnh.

"Đọc xong rồi à?" Jeon JungKook quay đầu nhìn Kim Taehyung.

Anh đáp "ừ".

Jeon JungKook: "Cảm thấy thế nào?"

Kim Taehyung đưa tay day ấn đường mấy cái, sau đó dửng dưng nói: "Cũng được."

...Cái đệch.

Cũng được... Vậy coi như đã nguôi giận rồi ư?

Jeon JungKook lại quay đầu nhìn Kim Taehyung, nhận ra thầy Kim nhỏ mọn nào đó không hề có vẻ gì là "cũng được".

"..."

Ừm... Hình như có vẻ càng không vui hơn.

Bản kiểm điểm này cậu viết hay lắm mà, thật lòng thật dạ, thành khẩn nhận sai, để bày tỏ thành ý của mình, cậu còn có lòng viết chữ nắn nót chỉnh tề không khác gì lúc thi đại học.

Hay là thầy Kim thật ra đã không còn giận nữa, chỉ là không thể hiện ra mặt thôi?

Jeon JungKook lặng lẽ lái xe, tiếp tục đi về phía trước, thấy đã đến cổng khu biệt thự tấc đất tấc vàng của Kim Taehyung, cậu nhận ra nét mặt anh vẫn lạnh lùng hơn cả nhiệt độ bên ngoài xe.

Vốn tưởng rằng nhờ bản kiểm điểm cậu sẽ dỗ được người đàn ông này, không ngờ chẳng có tác dụng gì cả.

Nếu biết trước cậu đã không lãng phí công sức thời gian cả một buổi chiều, lại còn làm cậu nợ cả ân tình chị Bánh.

Dỗ cũng đã dỗ rồi, không thể bỏ cuộc giữa đường được, lần sau lại phải bắt đầu lại từ đầu...

Jeon JungKook nghiến răng, tiếp tục phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong xe: "Không còn sớm nữa, thầy Kim, thầy có đói không?"

Kim Taehyung: "Không đói."

Cậu thầm nghĩ, anh biết cách nói chuyện thật đấy.

Giây lát sau, Jeon JungKook nói tiếp: "Không đói cũng không sao, tôi mời thầy ngắm bữa đêm."

Kim Taehyung: "..."

Jeon JungKook đạp phanh, dừng xe lại bên lề đường trước cổng khu biệt thự của Kim Taehyung, hỏi lại lần nữa: "Được không?"

Kim Taehyung không nói gì.

Cậu cho rằng có hi vọng.

Nào ngờ nửa phút sau, anh lắc đầu: "Thôi đi, khi không tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá cũng là trộm cắp."

Không phải chuyện gian trá cũng là trộm cắp là sao, có cách miêu tả thiếu gia lương thiện người gặp người thích là cậu như vậy ư?

Jeon JungKook tức đến nỗi thầm giễu cợt: "Tôi..."

Jeon JungKook chưa nói hết câu, khóe mắt hẹp dài của Kim Taehyung đã liếc qua cậu. Nửa câu còn lại lập tức mắc kẹt trong cổ họng, cậu ngừng lại ba giây, tự nhủ mình đi dỗ người ta, chứ không phải đến cãi nhau, liền hít sâu một hơi, mỉm cười nói: "...Tôi có lòng đến dỗ thầy mà."

Kim Taehyung ngước mắt lên, hờ hững đáp: "Dỗ? Không nói tôi còn tưởng em đến đây để đổ thêm dầu vào lửa."

"..."

Tên khốn này không nói sẽ bị nghẹn chết à?

Jeon JungKook hít sâu một hơi, tiếp tục cười: "Thầy Kim, chắc chắn anh bị ảo giác rồi, tôi đến dỗ anh thật mà, lại còn đầy thành ý đấy."

Kim Taehyung uể oải ngả người vào lưng ghế, liếc xéo Jeon JungKook: "Vậy em dỗ đi."

Jeon JungKook: "???"

"Tôi xem em đầy thành ý cỡ nào."

Jeon JungKook: "..."

Sao lại có người mặt dày thế nhỉ, trắng trợn yêu cầu người khác dỗ dành mình.

Người bình thường nghe cậu nói thế chẳng phải đều nguôi giận à?

Mục đích thật sự là... dỗ Kim Taehyung, có điều bây giờ Jeon JungKook càng muốn cho anh một trận hơn.

Nhưng ai bảo hiện giờ cậu cần nhờ vả anh...

Jeon JungKook đối mặt với vẻ mặt "chờ dỗ" của Kim Taehyung, vắt hết óc nghĩ một lúc, rồi nói: "Thầy Kim, tôi cho thầy xem nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần nhé?"

Kim Taehyung không nói gì.

Jeon JungKook lấy một chiếc gương trong túi ra, đưa tới trước mặt Kim Taehyung: "Anh xem đi, khuôn mặt trong gương có đẹp trai không?"

Kim Taehyung nhìn mình trong gương, im lặng ba giây, ngượng ngùng quay đầu đi.

Đệch, khen anh đẹp trai cũng không có tác dụng? Tên khốn này khó dỗ quá ha?

Jeon JungKook cắn ngón tay, lại ngẫm nghĩ: "Thầy Kim, hay là lần sau thầy uống say, tôi chăm sóc thầy tận tình mà không một lời oán trách hối hận?"

Kim Taehyung lườm Jeon JungKook, vẫn không nói gì.

Không phải chứ? Vẫn không được à? Tên khốn này muốn lên trời à?

Jeon JungKook thật sự đã bó tay rồi, bèn hỏi thẳng luôn: "Thế này cũng không được, thế kia cũng không xong, anh nói đi, rốt cuộc anh muốn thế nào?"

Nhận ra cậu đã nổi giận, Kim Taehyung không tiếp tục im lặng nữa: "Tại sao hôm đó lại uống rượu?"

Jeon JungKok há hốc, từ "Hả" đã đến bên miệng mà không thể nào thốt ra nổi.

Sao anh lại hỏi chuyện ấy?

Chẳng phải cậu đã trả lời anh rồi sao?

Jeon JungKook im lặng giây lát, sau đó trả lời bằng giọng điệu thoải mái như chưa có chuyện gì xảy ra: "Chẳng phải hôm đấy tôi đã nói rồi mà..."

Kim Taehyung quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đồng thời đáy mắt anh thoáng qua sự u ám.

"Chỉ là, muốn uống thôi..."

Jeon JungKook vẫn chưa nói hết, Kim Taehyung đã cởi dây an toàn, xuống xe.

Cậu lập tức im bặt, nhìn chằm chằm Kim Taehyung đứng bên đường qua cửa kính xe, trong phút chốc không hiểu gì.

Kim Taehyung chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, áo khoác bị anh để lại trên ghế phụ.

Đêm mùa đông, nhiệt độ gần âm mười sáu độ, làn gió đìu hiu thổi qua làm mái tóc anh rối bời.

Có vẻ anh không thấy lạnh, nhưng Jeon JungKook ngồi trong xe bật điều hòa cảm thấy lạnh thay cho anh.

Hai người cứ giằng co như thế một lúc, Jeon JungKook đành nhận thua, cầm chiếc áo măng tô trên ghế phụ lên, đi tới chỗ Kim Taehyung: "Mặc vào đi."

Kim Taehyung nhìn chiếc áo măng tô trên tay cậu, ngập ngừng ba giây mới nhận lấy, nhưng không hề có ý định mặc vào.

"Mặc vào đi, đừng để chết rét." Jeon JungKook nhắc lại lần nữa.

Anh nhìn chằm chằm con đường cái trống vắng, im lặng giây lát, cuối cùng vẫn mặc áo khoác vào.

"À, ừm, anh đừng giận, hôm nay tôi đến không phải để đổ thêm dầu vào lửa đâu, tôi đến dỗ anh thật mà..." Bên ngoài thật sự rất lạnh, Jeon JungKook vừa mới xuống xe mà tay đã lạnh cóng, cậu đút tay vào túi áo, tìm thấy một viên kẹo, một suy nghĩ lóe lên, giây tiếp theo cậu lấy viên kẹo ra, đưa cho Kim Taehyung: "Mời anh ăn kẹo được không?"

Kim Taehyung nhìn viên kẹo sữa một lúc nhưng không nhận, ngược lại còn hỏi một câu như đã đoán được điều gì đó: "Kẹo mang theo người à?"

"Đúng thế, mấy năm qua luôn mang kẹo theo người." Jeon JungKook không hề cảm thấy chỗ nào lạ: "Anh đừng chê, vào lúc quan trọng kẹo có thể cứu mạng thật đấy, năm ngoái tôi quay phim, quay tận ba tiếng mà không được ăn cơm, lúc chân run mắt hoa, ngậm một viên kẹo mới lấy lại sức."

Kim Taehyung không lên tiếng, rời mắt khỏi viên kẹo.

Mang kẹo theo người là do ngày xưa anh dặn cậu... cũng vì sợ lúc quay không được ăn cơm đúng giờ, cậu sẽ bị tụt huyết áp ngất xỉu phải vào bệnh viện.

Từ khi đó, lúc ở gần cậu anh sẽ chuẩn bị kẹo cho cậu, nếu không ở gần cậu, anh sẽ nhắc nhở cậu mang theo kẹo.

"Đi thôi." Bỗng nhiên Kim Taehyung lên tiếng: "Đưa em về nhà."

Jeon JungKook đáp một tiếng "ừ", đi theo Kim Taehyung quay trở về xe. Cậu phát hiện ra nhiều năm không gặp, tính cách của anh trở nên khó dò hơn.

Một giây trước còn lạnh lùng với cậu, một giây sau đã làm như không có chuyện gì.

Đến khu chung cư của Jeon JungKook, Jeon JungKook chào tạm biệt xong định xuống xe, Kim Taehyung đột nhiên gọi cậu: "Jeon Geun."

Jeon JungKook đang định mở cửa xe chợt dừng lại, quay đầu nhìn anh.

Kim Taehyung nhìn thẳng vào mắt cậu giây lát, nói: "Tại sao hôm đó em lại uống rượu?"

Sao lại nữa rồi?

Jeon JungKook vẫn không trả lời.

"Em không muốn nói, có thể không cần kể với tôi." Kim Taehyung nói tiếp: "Nhưng đừng nói dối tôi."

Jeon JungKook há hốc miệng.

Giọng nói của Kim Taehyung chậm rãi hơn: "Đến một ngày nào đó em muốn nói, bất cứ khi nào tôi cũng có thể nghe."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro